Không phải nói ma thú rất kiêu ngạo sao? rất khó thuần phục sao? vì cái gì ma thú của nàng con nào cũng......luôn giả bộ tội nghiệp, làm nũng, nịnh nọt nàng vậy. Này là phúc hay họa đây??
"Các ngươi như vậy là sao" cuối cùng cũng đành chịu thua, nàng không thể chịu được cái ánh mắt của chúng nó, thật là như nàng làm chuyện gì ác độc với chúng vậy.
"Chủ nhân người đây là quên bọn ta luôn sao" Lôi Chấn mang theo chút hờn giận nhìn nàng.
"Đúng vậy, người này là không cần bọn ta?" Tôn Hỏa cũng bắt chước theo
"Na na na na na" Bạch Cầu nhảy lên vai nàng cọ cọ lên mặt rồi cũng kêu lên.
Phong Vũ có chút nhức đầu xoa xoa thái dương, ủy khuất cho nàng quá. Dù chúng đã biến thành ma sũng nhưng một lúc nàng không thể cho 3 con ra ngoài được như vậy thì rất gây chú ý. Nàng sẽ bị nghi ngờ, có thể kéo nhiều phiền phức nên mới cho bọn chúng vào không gian a~
"Được rồi, xin lỗi các ngươi nhưng hiện tại không thể để các ngươi ra ngoài. Ta không muốn để lộ thân phận Triệu hồi sư các ngươi có hiểu cho ta?"
Nghe vậy Tôn Hỏa và Lôi Chấn cuối ngầm mặt, bọn chúng biết chứ nhưng có ai như chủ nhân bọn chúng không? cái thân phận này bao nhiêu người muốn cư nhiên nàng lại giấu đi. Đang chìm trong suy nghĩ thì một câu nói của Phong Vũ khiến bọn chúng ngẩng đầu ánh mắt tràn đầy vui mừng
"Ủy khuất cho các ngươi, biết ma thú thích tự do nên....ta sẽ cho các ngươi tự do 1 ngày hôm nay nhưng không được đi quá xa không được gây rối, không được để lộ bản thân. Coi như là phần thưởng tạ lỗi của ta đi"
"Đa tạ chủ nhân, bọn ta nhất định sẽ không gây phiền cho người" Rồi hai con ẩn thân như tia sáng lóe lên rồi biến mất.
Phong Vũ thấy như vậy có chút buồn cười, thật là ham chơi mà! thôi kệ dù sao nàng cũng để chúng chịu thiệt rồi. Ma thú yêu thích tự do hay là chiến đấu mà nàng thì cứ xuốt ngày nhốt chúng trong không gian, nàng biết chúng không phải giận nàng hay có ý xấu chỉ là chúng thấy có chút buồn chán, khó chịu khi ở trong không gian thôi. Nhìn sang Bạch Cầu vẫn ở trên vai nàng làm nũng, Phong Vũ nghi hoặc
"Bạch Cầu ngươi không đi chung với chúng sao? cơ hội ngàn năm nha"
Nghe vậy thân hình ngắn củn, đầy lông mềm mại ôm chặt cổ nàng kêu"Na na", Phong Vũ nghe thật không hiểu nó nói gì" Này ngươi nói gì ta nghe không hiểu, Bạch Cầu chừng nào ngươi mới biết nói vậy?"
Bạch Cầu nghe vậy thì im lặng buồn bực nhìn nàng, quay mặt sang nơi khác không thèm để ý nàng nữa. Phong Vũ thấy vậy thì dở khóc dở cười, này là giận nào sao? oan uổng quá, nàng đúng là nghe không hiểu mà. Bổng trong đầu Phong Vũ nảy ra một ý.
"A~..ngươi là muốn ở cạnh ta đúng không, Bạch Cầu thật tốt a thưởng cho ngươi" Vừa nói nàng vừa nhấc nó lên xoay mặt nó đối mặt nàng rồi thơm má nó một cái, Bạch Cầu ngại ngùng xấu hổ muốn trốn đi cuối mặt xuống không dám nhìn nàng.
Phong Vũ bật cười, lần đầu nàng thấy biểu hiện này của nó thật đáng yêu nha~, hai má nó như đỏ cả lên. Nàng hiện đang rất vui lấy trong không ra một tinh thạch ma thú cấp 7 cho Bạch Cầu, nó thì tất nhiên là vui rồi cười híp cả mắt ngoan ngoãn thưởng thức đồ ngon.
Rồi Phong Vũ ngồi xếp bằng lại bắt đầu tu luyện, nàng cần luyện tập nhiều hơn về điều khiển khả năng kiểm soát nguyên tố, dù chúng đã đến ngưỡng cửa tuyệt mỹ đến đỉnh nhưng nàng cảm thấy vẫn chưa đủ, vẫn là nên tiếp tục luyện tập.
_5 canh giờ sau (10 h)_
Đang tập trung tu luyện thì trong lòng Phong Vũ cảm thấy có chút bất an, nàng từ từ mở mắt ngồi dậy. Có chuyện gì sao? là ai gặp chuyện....chẳng lẽ bọn Tôn Hỏa sao? không thể chúng dù sao cũng là cấp thống lĩnh nha, còn là biến dị và thưởng cổ a~ làm sao có thể gặp chuyện được. Dù vậy nàng vẫn truyền âm cho Tôn Hỏa và Lôi Chấn
"Các ngươi ở đâu, đến lúc quay về rồi" nhưng vẫn không thấy con nào trả lời, lòng Phong Vũ có chút lo lắng, cảm giác bất an vô cùng
"Này các ngươi có nghe ta nói hay không, Tôn Hỏa!! Lôi Chấn" vẫn không thấy ai trả lời, lúc này Phong Vũ thấy bối rối vô cùng, nàng đành cảm nhận vị trí của chúng, vận Ám nguyên tố ẩn thân và Phong nguyên tố như tia chớp lóe với tốc độ kinh người biến mất khỏi Sơn Cát.
Chưa tới 10 phút nàng đã đến nhìn từ xa đã thấy bóng dáng to lớn hùng hồn uy phong của Tôn Hỏa -Lôi Chấn. Nhưng đến gần một chút nàng thấy trước mặt chúng là một bóng người, nàng lấy tốc độ kinh người chớp nhoáng đã đứng trước mặt bọn chúng. Ánh mắt lạnh lùng tràn đầy sát khí, toàn thân uy áp khủng bố tỏa ra nhìn người nam nhân cao lớn trước mặt.
"Ngươi là ai? muốn làm gì ma thú của ta"
"Thì ra là của muội sao~ ta không có ý xấu chỉ là không ngờ chủ nhân của bọn chúng lại là một tiểu mỹ nhân xinh đẹp đến nhường này..." Giọng nói người nam nhân trầm thấp vang lên, ánh mắt hắn xẹt một tia kỳ lạ nhìn nàng.
Lúc này Phong Vũ mới để ý kỹ người trước mặt, là nam nhân khuôn mặt rất tuấn tú. Mắt phượng hẹp dài, mũi cao thẳng tắp, da thịt trắng như sữa, cơ bắp rắn chắc lộ ra trước ngực chứng tỏ dưới lớp áo đó là một cơ thể cực kỳ cường tráng! chỉ dùng hai chữ: Câu hồn!!
Nếu là nữ nhân khác chắc sẽ si mê la hét đến chói tai lên nếu nhìn thấy nam nhân này nhưng thật đáng tiếc, thấy được hắn lại là Phong Vũ. Trong đầu nàng thì đối với nhan sắc thì chẳng có ý nghĩa gì, nàng lạnh giọng cảnh giác nhìn nam nhân yêu nghiệt trước mắt, tên này rất nguy hiểm nàng dò không được,thực lực chắc trên nàng, không thể xem thường dù chưa chắc nàng sẽ thua nhưng vẫn không nên chủ quan.
"Ngươi là muốn làm gì?"
"Ta...ta chỉ là tình cờ bắt gặp được ma thú quý hiếm nào ngờ đã có chủ, ta chỉ là tò mò không có ý gì. Muội tên gì?" Nam nhân đi đến trước mặt nàng ngồi xuống đối mặt với nàng tươi cười nói.
"Ngươi không biết lịch sự sao? muốn biết tên người khác cũng nên tự giới thiệu trước chứ?" Phong Vũ ngân mâu lạnh lùng khé híp mắt cảnh giác nhìn hắn.
"A~ ta quên mất, ta tên Tử Du, muội có thể gọi ta là Du ca. Ta đã xưng tên rồi muội cũng nên nói cho ta biết tên của muội đi"
Phong Vũ khẽ cong khóe miệng lạnh nhạt nói "Ta có nói sẽ cho ngươi biết tên sao?" câu nói của nàng khiến Tử Du kinh ngạc sau thì bậc cười
"Nếu vậy thì muội chỉ cần nhớ ta tên là Tử Du, có duyên chúng ta sẽ gặp lại" Rồi thân hình chợt lóe biến mất như chưa từng xuất hiện.
Phong Vũ cảm thấy thật khó hiểu, hắn thì liên quan gì tới nàng, tốt nhất là đừng gặp lại, cái tên đó quá nguy hiểm nên tránh xa ra thì hơn, cũng may là hắn không có ý gì nếu không chắc sẽ có một trận ác chiến. Nàng quay sang nhìn thấy vẻ mặt hai ma thú đang sợ hãi nàng sẽ tức giận thì có chút buồn cười.
"Các ngươi không sao chứ? có bị thương không?"
Nghe vậy thì chúng ngước mắt lên nhìn nàng, không ngờ nàng không hề tức giận, mà còn lo lắng cho chúng.
"chủ nhân bọn ta không sao, xin lỗi vì đã làm người lo lắng"
"Tốt!!, vậy về thôi" Phong Vũ tươi cười nhìn chúng rồi xoay người đi trước.
Tôn Hỏa, Lôi Chấn nghe cũng nhanh chân theo sau nàng, chúng có chút nghi hoặc, chủ nhân không hỏi có chuyện gì xảy ra sao?người không tò mò sao.?người không giận bọn chúng sao?
Thật ra Phong Vũ cũng tò mò nhưng đối với nàng, ma thú không có sao là được nếu muốn chúng sẽ nói với nàng vào lúc nào đó. Nàng coi chúng là bằng hữu không phải chủ tớ mà phải tra xét, nghi ngờ nên nàng sẽ để chúng tự nói.
Cứ thế người và thú song song bước về Sơn Cát, chuyện cứ như vậy trôi qua không một ai trong các nàng nhắc đến phút chốc đại hội được mong chờ nhất cũng đã đến. Lần này càng náo nhiệt hơn và khiến m.n trong ngóng hơn vì có ma pháp sư đã gia nhập dong binh đoàn Lâm Phong!!