• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Ta nói không phải là mộng!” An Nhược Hảo nhìn vẻ mặt vô tội của hắn, không ngờ Lăng Canh Tân lại có lúc dễ thương như vậy, nhưng nàng sắp phát điên, dưới tình thế cấp bách nàng cắn mạnh hắn một miếng.

“Đau, Tiếu Nhan.” Lăng Canh Tân che miệng lại.

“Rất đau, đúng không?” An Nhược Hảo nhìn hắn chằm chằm.

“Ừ.” Lăng Canh Tân càng thêm vô tội.

“Nằm mơ chắc sẽ không đau, cho nên không phải chàng đang nằm mơ.”

“Ừ.” Lăng Canh Tân gật gật đầu, đột nhiên trợn to mắt, lớn tiếng hỏi, “Không phải đang nằm mơ?”

“Ừ.” An Nhược Hảo gật đầu, rốt cuộc hắn hồi hồn rồi.

Lăng Canh Tân lại nhấc một góc chăn lên, nhìn An Nhược Hảo trần truồng, lại nhìn bản thân lõa lồ: “Ta, ta…”

“Thật sự không xảy ra chuyện gì!” An Nhược Hảo lại kéo chăn xuống.

“Hả.” Lăng Canh Tân uất ức đến cực điểm, cằm đặt trước ngực An Nhược Hảo, gần như hơi tham lam nhìn mặt mày An Nhược Hảo.

“Chàng đang nhìn cái gì?” An Nhược Hảo bị ánh mắt của hắn nhìn đến hốt hoảng.

“Nương, hình như Tiếu Nhan trở lại.”

“Ở đây không có nương, chỉ có chàng và ta!” An Nhược Hảo thật sự muốn nổi đóa rồi, lời này của hắn khiến cho nàng cảm thấy giống như trong phòng thật sự còn có một người khác. Hơn nữa, vừa rồi không phải hắn đã bình thường sao, thế nào lúc này lại như vậy?

“Nương, nhất định là nhi tử đang nằm mơ, nằm mơ cũng sẽ đau, thật kỳ lạ.” Lăng Canh Tân chống cằm khó hiểu nhìn An Nhược Hảo, tay còn lại vuốt ve hai trái ô mai nhỏ trước ngực An Nhược Hảo.

An Nhược Hảo không thể nhịn được nữa, nắm lấy tay không an phận của hắn, nặng nề hôn lên, lấy khí thế sét đánh không kịp bưng tai tiến vào miệng hắn. Trong miệng hắn còn mang theo mùi thuốc, nhưng không đắng, còn có vị ngòn ngọt.

Lăng Canh Tân rõ ràng bị nụ hôn thô bạo này của An Nhược Hảo hù sợ, vẻ mặt ngây ngốc, mắt mở to. An Nhược Hảo thấy hắn không có chút phản ứng nào, trong cơn tức giận lại cắn hắn một phát.

“Tiếu Nhan, đau.”

“Ai bảo chàng không có chút phản ứng nào.” An Nhược Hảo lau môi miệng, liếc nhìn hắn.

“Có phản ứng.”

“Hả?”

“Phía dưới ta trướng lên khó chịu.” Lăng Canh Tân bắt lấy tay An Nhược Hảo dò xét xuống phía dưới, An Nhược Hảo bất ngờ không kịp đề phòng, không ngoài dự đoán đụng phải một vật cứng nóng như lửa.

“Ha ha.” Lúc này An Nhược Hảo mới phát hiện nàng chơi đùa phát hỏa, nàng ngượng ngùng rút tay về, “Lăng Canh Tân, rốt cuộc chàng đã tỉnh hay chưa tỉnh?”

“Tiếu Nhan, nàng thật sự đã trở lại?” Lăng Canh Tân kéo tay nàng lại, không thể tin mà nhìn vào mắt nàng.

An Nhược Hảo nghe thấy tình cảm không giống vậy trong giọng nói của hắn, tiến tới bên lỗ tai hắn, nhẹ nhàng nói: “Ta đã trở về, ta thật sự trở lại.”

“Nàng trở lại?” Cả khuôn mặt của Lăng Canh Tân cũng sáng lên, tràn đầy vui mừng.

“Ta đã trở về.” An Nhược Hảo nhẹ nhàng hôn lên môi hắn, đột nhiên nàng phát hiện nàng giống như thích ăn môi hắn rồi, bây giờ cũng không thể nói rốt cuộc là ai chiếm tiện nghi của ai.

“Tiếu Nhan, nàng lại hôn ta một cái có được không?” Trong mắt Lăng Canh Tân đều là mong chờ.

An Nhược Hảo nhìn con ngươi màu đen của hắn, hiện lên hơi nước, trong phút chốc liền bị đầu độc rồi, hôn lên lần nữa.

Lần này, hai người đều đáp lại đối phương. Lăng Canh Tân vừa đụng đến bờ môi mềm mại của nàng, tự động ôm eo nàng. Cái lưỡi của An Nhược Hảo khiêu khích qua lại trong miệng hắn, nhưng hắn cảm thấy còn chưa đủ, càng thêm ra sức càn quét trong miệng nàng, hết sức mút lấy nước bọt trong miệng nàng.

Tay kia của Lăng Canh Tân nắm lấy trước ngực An Nhược Hảo theo thói quen, An Nhược Hảo chỉ cảm thấy nếu tiếp tục như vậy, cho dù Lăng Canh Tân không ăn nàng, nàng cũng sẽ đổi khách làm chủ mà ăn hắn. Bởi vì nàng cảm thấy trên người mình đã nổi phản ứng rồi, nàng muốn hắn.

“Nhị ca, chàng đói bụng không, ta đi nấu cơm.” An Nhược Hảo rời khỏi miệng hắn.

Lăng Canh Tân nhìn bờ môi hai người dính chút nước miếng, đôi môi An Nhược Hảo đỏ thẫm: “Ta không đói bụng.” Lăng Canh Tân nói xong lại hôn lên lần nữa, lưng hắn đau, chỉ có thể thỉnh thoảng xông vào giữa hai chân An Nhược Hảo, giảm bớt khó chịu chỗ nào đó.

An Nhược Hảo không chịu được tư thế không để ý sẽ lau súng cướp cò này, lửa nóng của hắn xông tới giữa hai đùi nàng, cũng không phải thật sự làm, nhưng mà chỗ đó của nàng lại căng căng rất khó chịu, nàng thừa dịp Lăng Canh Tân động thân liền rời khỏi dưới người hắn: “Ta đói bụng, ta muốn nấu cơm ăn.”

Lăng Canh Tân uất ức nhìn nàng trượt ra từ trong chăn, lại nhìn thân thể trần truồng của nàng đứng bên ngoài, nuốt nuốt nước miếng: “Oh.”

An Nhược Hảo thấy hắn vẫn nhìn chằm chằm vào phía dưới nàng, hồi lâu sau mới phản ứng được: “Sắc lang!” Ngay lập tức nàng xoay người sang chỗ khác khoác thêm áo khoác ngoài, chạy đến bếp lò.

Lăng Canh Tân nhìn nàng khoác áo đi tới đi lui chỗ đó, bắp đùi trắng như tuyết tới lui trước mắt hắn, hắn không cần nhắm mắt cũng có thể tưởng tượng ra chỗ màu đen của nàng. Chỗ đó của nàng giống như hơi đen một chút, vừa rồi lại dính thứ gì màu trắng trên đó, không biết là cái gì.

An Nhược Hảo nhớ tối qua hắn phát sốt, nóng đến kịch liệt, vừa nấu cơm lại vừa sắc một thang thuốc.

“Uống thuốc.”

Lăng Canh Tân nghe giọng nói dịu dàng của nàng, có chút được sủng ái mà lo sợ.

“Uống thuốc!” An Nhược Hảo nhấn mạnh.

Lăng Canh Tân nheo mũi, uất ức nhìn nàng: “Rất đắng.”

“Tính khí con nít.” Lần này đến lượt An Nhược Hảo giúp hắn uống thuốc rồi, mới biết lúc trước mình không chịu uống thuốc là cảm giác gì, “Mật ong để đâu?”

“Mật, không có.”

“Vậy thì cứ uống như vậy đi.” An Nhược Hảo nhìn thời tiết bên ngoài, “Trời mưa lớn như vậy, không phải chàng muốn ta chạy đi chứ.”

Lăng Canh Tân càng thêm uất ức: “Đắng như vậy, ta không uống.”

“Nhưng trong nhà không có mật ong.”

“Vậy ta không uống, đây là thuốc hạ sốt, dù sao ta cũng không phát sốt.” Lăng Canh Tân quay đầu đi.

An Nhược Hảo cũng nhức đầu, Lăng Canh Tân bắt đầu tính khí con nít đúng là rất khó hầu hạ. Nàng đứng ở bên giường, cứ nhìn hắn như vậy, không uống cũng không được: “Lăng Canh Tân.”

“Hả?” Lăng Canh Tân quay đầu, kinh ngạc nhìn môi đỏ mọng của nàng chào đón, hắn vui mừng hôn lên. Nhưng nước thuốc trong miệng An Nhược Hảo đắng đến mức tận cùng, khi mớm vào miệng mặt hắn liền đau khổ, “Nàng, nàng lừa ta.”

An Nhược Hảo lau nước thuốc chảy xuống từ bên miệng: “Chàng xem, ta uống thuốc cùng chàng, muốn đắng hay người cùng đắng.”

Lăng Canh Tân nghĩ cũng phải, gật đầu.

An Nhược Hảo bất lực, mặc dù nàng cũng sợ đắng, nhưng trò chơi này rất thú vị, liền miệng đổi miệng uống xong non nửa chén thuốc. Nhưng mỗi lần khi nàng muốn rút về, Lăng Canh Tân sẽ mút chặt môi nàng muốn triền miên thật lâu, cho đến khi An Nhược Hảo hơi giận trợn mắt mới bằng lòng bỏ qua.

“Tiếu Nhan, cơm cháy rồi.” Lăng Canh Tân có ý xấu nhắc nhở nàng.

Lúc này An Nhược Hảo mới ngửi thấy mùi khét trong nồi: “Sao chàng không nói sớm?”

“Ta, môi của nàng ăn tương đối ngon, ta liền quên.” Lăng Canh Tân dúi đầu vào trong gối. An Nhược Hảo tắt lửa trong bếp lò, thấy Lăng Canh Tân như vậy, thật muốn đổi gối đầu này thành gối đầu sứ ở Ngô gia, để cho hắn giả bộ đà điểu, để cho hắn giả bộ đáng yêu.

Lăng Canh Tân nhìn An Nhược Hảo phồng má lại hết sức vui mừng, mặc dù lần này bị thương, nhưng Tiếu Nhan trở lại, hơn nữa cái gì cũng theo hắn, ngay cả hắn hôn hắn sờ nàng nhìn nàng đều không tức giận.

“Tiếu Nhan, trong hũ kia có cá ướp bã rượu.” Lăng Canh Tân chỉ về phía hộc tủ bên cạnh.

An Nhược Hảo đi qua, mở hũ Lăng Canh Tân chỉ, quả nhiên bốc lên mùi thơm của cá cùng bã rượu: “Chàng làm khi nào?”

“Sau ngày nàng đi, ta nhớ nàng thích ăn, mặc dù nói không biết khi nào nàng trở lại, nhưng dù sao ta cũng không có việc gì nên ướp một chút.”

An Nhược Hảo lại mở mấy cái hũ khác, đều là thức ăn mà nàng thích, trong mắt lại nổi lên sương mù, nam nhân này quá tốt với nàng, nàng quả thật không có gì báo đáp.

“Tiếu Nhan, ta đói bụng.” Lăng Canh Tân nắm chăn thật chặt.

“Ừ, lập tức xong rồi.” An Nhược Hảo xoa bên khóe mắt, bày ra các loại món ăn, bắt đầu chuẩn bị không biết là cơm trưa hay cơm tối.

Chờ làm xong thức ăn, An Nhược Hảo phát hiện vấn đề, Lăng Canh Tân nằm trên giường, đây không phải là có ý muốn nàng tới đút?

“Tiếu Nhan, ta nằm sấp vì bị thương.” Lăng Canh Tân lên tiếng trước khi nàng nói.

An Nhược Hảo bất đắc dĩ, không thể làm gì khác là mang ghế qua, bày món ăn trên ghế tròn, mình thì ngồi trên một chiếc ghế con khác, vừa vặn cao ngang Lăng Canh Tân.

An Nhược Hảo nhìn tính con nít khó có của hắn, đút từng miếng từng miếng một cho hắn ăn.

“Tiếu Nhan, nàng làm món ăn ngày càng ngon.” Lăng Canh Tân ăn vẫn không quên tán dương.

“Tất nhiên, cũng không nhìn là ai làm.”

“Hì hì.” Lăng Canh Tân nghĩ tới Tiếu Nhan nhà hắn rất không biết xấu hổ.

“No chưa?”

“Ừ.” Lăng Canh Tân hài lòng nằm lỳ trên giường, cảm giác phục vụ này thật chân thật, hơn nữa Tiếu Nhan không giận hắn, cái gì cũng làm cho hắn.

“Tiếu Nhan…”

“Hả?” An Nhược Hảo nhìn vẻ mặt khó xử của Lăng Canh Tân, “Sao vậy?”

“Ta, ta, ta…”

“Làm sao?” An Nhược Hảo nhìn mặt hắn sung huyết đỏ bừng, “Sốt?”

“Ta, ta…” Lăng Canh Tân cúi đầu trầm mặc một lúc, “Ta muốn đi ra ngoài.”

An Nhược Hảo im lặng, ý này là muốn nàng hầu hạ hắn đi nhà xí!

“Tiếu Nhan, ta không nhịn được.”

“Ôi, đợi chút.” An Nhược Hảo lấy thêm áo ngoài khoác thêm cho hắn, cố gắng dìu, lại phủ thêm áo tơi, “Cứ đè trên người ta, đừng làm bị thương eo.”

“Ừ.” Hai người đi ra khỏi cửa phòng, Lăng Canh Tân vội che An Nhược Hảo trong áo tơi, “Đừng dính ướt.”

Hai người liền bước thấp bước cao vịn đến bên nhà xí.

“Muốn ta đỡ chàng đi vào?” Trong lòng An Nhược Hảo vẽ vòng tròn, lần xuyên qua lừa bịp này, chuyện 囧 cũng để cho nàng gặp phải.

“Bên ngoài trời mưa đấy.” Lăng Canh Tân nói xong liền kéo nàng đi vào, “Nàng, nhắm mắt lại là được.”

An Nhược Hảo cũng không còn cách nào, cho dù nàng đứng ở bên ngoài, nói không chừng Lăng Canh tân sẽ cắm đầu ngã vào, quay lưng nhắm mắt lại.

“Xong rồi, Tiếu Nhan.”

“Ừ.” An Nhược Hảo lại đỡ hắn trở về.

Mặc dù mặc áo tơi, nhưng mưa lớn như vậy, hai người vẫn dính ướt.

“Chàng nằm trước, ta đun chút nước, vừa vặn lau thân thể cho chàng rồi bôi thuốc.” An Nhược Hảo cởi áo tơi cho hắn.

Lăng Canh Tân ngoan ngoãn nằm trên giường: “Ừ.”

“Được rồi.” Lần này An Nhược Hảo cũng không kiêng dè, vén chăn lên, “Cởi quần áo.”

“Tiếu Nhan, nàng không ngại nữa hả?”

“Dù sao cũng không phải chưa từng nhìn thấy.”

“Hả.” Lăng Canh Tân đỏ mặt, “Nhưng ta không cởi được phía dưới.”

An Nhược Hảo thở dài, đưa tay cởi, sao nhìn cảnh tượng này giống như nàng cưỡng ép hắn, vẻ mặt giống như nàng dâu nhỏ.

“Tiếu Nhan, nàng cũng nên tắm thôi.”

“Tại sao?”

“Chỗ của nàng dính vật bẩn.” Lăng Canh Tân chỉ vào phía dưới nàng nói.

“Sắc lang!” An Nhược Hảo nặng nề véo mông hắn, nhìn lại mình một chút, vừa rồi lại có thể không kịp phản ứng, nàng cởi đồ dính dị vật, còn là chuyện tốt do hắn làm ra.

An Nhược Hảo vội vàng che chắn, tùy tiện xoa xoa cho hắn, mặt oán giận mà bôi thuốc.

“Tiếu Nhan, nhẹ một chút.”

“Đau chết chàng thì thôi.” Ngoài miệng An Nhược Hảo cứng rắn, nhưng trong lòng đau nhói, nhẹ nhàng bôi thuốc phía sau lưng còn có trên mông, “Có lạnh không?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK