• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lão Bạch mời bọn họ đến đại sảnh, vỗ tay ba cái liền có người châm rượu trước cho mọi người, mang lên các món ăn nguội, sau đó là món ăn nóng. An Nhược Hảo nhìn, lát sau có người múc cơm để trước mặt bọn họ, lại có nha hoàn mời bọn họ rửa tay.

Đầu cá đầu gà trên bàn đều hướng về phía Bạch tiên sinh, tất cả đuôi đều hướng về phía Tề Phỉ Dương ở bên kia, Tề Phỉ Dương liếc mắt nhìn, im lặng: ngươi chỉ giày vò hai đứa nhỏ này thôi.

Đây là lần đầu tiên Lăng Canh Tân nhìn thấy trình tự mang thức ăn lên bàn, bày biện, còn có trước khi ăn phải uống trà, rửa tay, đột nhiên cảm thấy giống như cả người bị giam cầm, quay đầu nhìn An Nhược Hảo. Ý An Nhược Hảo bảo Lăng Canh Tân là theo từng bước một, Bạch tiên sinh ngược lại sau khi rửa sạch tay đã tự mình ăn. Lão Bạch cũng không để ý bên kia, chỉ trông coi Lăng Canh Tân và An Nhược Hảo ăn như thế nào, ăn cái này trước rồi tiếp tục ăn cái kia, hơn nữa mỗi một lần gắp chỉ được gắp bao nhiêu.

Lăng Canh Tân vốn định cầm chén uống chút rượu, nhưng lão Bạch ngăn hắn lại, nhất định nhìn Bạch tiên sinh uống xong hắn mới có thể uống. Bạch tiên sinh vừa nhìn, thong thả ung dung uống gần nửa ly rượu.

Lăng Canh Tân cầm trái cây định ăn, kết quả lão Bạch nói cái này phải được Bạch tiên sinh “Ban thưởng” mới được ăn.

Lăng Canh Tân vô cùng tức giận, muốn há to miệng bới miếng cơm, kết quả bị lão Bạch nói cái này không hợp quy củ, đôi đũa tới nửa miệng còn bị gõ xuống.

“Bạch tiên sinh, rốt cuộc muốn làm gì?” Cuối cùng Lăng Canh Tân không nhịn được nữa, lúc hắn ở thôn Thuấn Thủy, cho đến bây giờ vẫn thích ăn như thế nào thì ăn, đâu có như vậy.

Tề Phỉ Dương nhìn âm thầm lắc đầu, bây giờ hắn đã có thể xác định Lăng Canh Tân là cháu ngoại Hoắc gia ở Bắc Đô, chỉ có điều sao Hoắc Sở Ngọc lại lưu lạc bên ngoài?

“Không phải ngươi muốn gặp bà ngoại sao, muốn gặp bà ngoại thì trước tiên phải học xong quy củ đã.” Bạch tiên sinh tức giận nói, thật ra chính hắn cũng không biết tại sao phải để cho Lăng Canh Tân trở về Hoắc gia, là vì làm tròn mơ ước của Sở Ngọc? Có lẽ vậy. Hắn mắc nợ Sở Ngọc, hắn chỉ có thể thông qua phương thức này để đền bù, để trong lòng khá hơn. Nhưng mỗi lần hắn nhìn thấy nhi tử của Sở Ngọc và người khác, trong lòng hắn rất không thoải mái.

“Tiên sinh, ngài có tính toán gì, kính xin nói cho chúng ta biết.” An Nhược Hảo nhìn Lăng Canh Tân đứng sững sờ ở đó, hắn hiển nhiên không hiểu vì sao muốn gặp tổ mẫu còn phải học quy củ.

“An lão thái quân là chủ mẫu Hoắc phủ, Hoắc phủ là hoàng thương Đại Lương. Hoang thương, các ngươi phải biết đó là quyền thế tiền tài lớn như thế nào chứ.”

“Hoàng thương.” Lăng Canh Tâm lặng lẽ thì thầm, hắn không ngờ mẫu thân lại có gia thế hiển hách như thế, không phải nói chỉ là gia đình thư hương bình thường sao?

“Quy củ hoàng thương Hoắc gia hơi nhiều, ta chỉ không muốn các ngươi làm mất mặt Sở Ngọc.” Bạch tiên sinh nói xong lời cuối cùng, chỉ cảm thấy trong bao tử có một luồng khó chịu chạy lên, ném đũa đi luôn.

Lão Bạch thấy Bạch tiên sinh đi, còn chưa quẹo qua ngõ rẽ liền vẫy người hầu đi ra ngoài: “Thiếu gia và thiếu phu nhân thương lượng đi, lão gia cùng là vì tốt cho hai người.” Lão nói xong cũng đi.

Đám nô tỳ kia đi ra ngoài còn không nhịn được mà giễu cợt, lão Bạch tức giận kêu toàn bộ tập hợp tại cửa ra vào, nhân tiện cũng để cho hai người bọn họ nghe một chút, làm rõ ràng tình huống.

“Trước kia lão gia không ở đây, lão Bạch đứng đầu, hơi thả lỏng cho các ngươi, bây giờ lão gia trở lại, các ngươi càng phải tôn kính lão gia hơn ta, có nghe không?”

“Nghe được.” Trong giọng nói của nhóm người rõ ràng có mấy người không phục.

“Có gì mà không phục, mấy năm nay các ngươi ăn, mặc, ở, đi nếu không phải phụ thuộc vào Bạch gia, ở đâu có thể sống thoải mái như vậy!” Lão Bạch hoàn toàn nổi giận, người nào bất kính với Bạch tiên sinh, hắn là người đầu tiên không tha.

“Vâng.” Đây là lần đầu tiên mọi người thấy lão Bạch nổi giận với bọn họ, đều thu lại sắc mặt.

“Còn nữa, những năm này thiếu gia và thiếu phu nhân ở bên ngoài chịu không ít khổ, cũng không hiểu được quy củ kinh thành. Các ngươi không được giễu cợt, mà nên giúp bọn họ nhanh chóng thích ứng với cuộc sống nơi này, như vậy sau này bọn họ ra ngoài các ngươi mới có mặt mũi, nghe hiểu chưa?”

Mọi người im lặng trong chốc lát, đáp không đồng đều: “Nghe hiểu rồi.” Thật ra thì, mọi người đều hiểu đạo lý nhất vinh câu vinh nhất tổn câu tổn *, đặc biệt ở nơi Bắc Đô này.

(*) nhất vinh câu vinh nhất tổn câu tổn: một người vinh hoa thì tất cả vinh hoa, một người tổn hại thì tất cả tổn hại

Ngay sau đó, nghe lão Bạch phân phó, mấy hầu gái đi vào thu dọn bàn, ánh mắt nhìn bọn họ cũng ít đi khinh bỉ. Mấy nha hoàn nói lung tung lúc chiều nhìn An Nhược Hảo còn rất ngượng ngùng. An Nhược Hảo cũng biết bọn họ không cố ý, đoán chừng đã lâu không phục vụ chủ tử, đột nhiên nhảy ra thiếu gia thiếu phu nhân hơi không quen, cười cười với bọn họ, hai nha hoàn này hơi thẹn thùng, vội vội vàng vàng thu dọn rồi đi ra ngoài.

Tề Phỉ Dương thấy không còn kịch hay, nhấc chân định đi.

“Tề đại thúc, chắc chắn thúc biết chút ít gì đó đúng không?” An Nhược Hảo kéo Tề đại thúc định chuồn đi.

“Tiếu Nhan, ta chỉ biết chút ít chuyện, nhưng không hoàn toàn, chỉ sợ sẽ nói sai. Dù sao ta là người Tấn Bình, không phải người Đại Lương.”

“Đại thúc là người Tấn Bình?” Lăng Canh Tân kinh ngạc nói.

Lúc này Tề Phỉ Dương mới phát hiện mình lỡ miệng, nhưng đã không kịp rồi, khó xử gật đầu: “Đúng vậy.”

“Vậy đại thúc và Bạch tiên sinh biết nhau thế nào?”

“Cái này, tốt nhất không nói ra chuyện cũ này.” Tề đại thúc lúng túng đỡ trán.

“Đại thúc, thúc cứ nói cho chúng ta biết ddi.” An Nhược Hảo mong đợi nhìn hắn.

Tề Phỉ Dương nhìn ánh mắt của nàng giống hệt ánh mắt của An đại nhân, nhưng An đại nhân tuyệt đối không lộ ra thần thái tiểu nữ nhi như này với hắn, trong lúc nhất thời cũng rất hưởng thụ: “Ta chỉ biết Hoắc Sở Ngọc là tiểu nữ nhi của Hoắc gia, là cô nương được cưng chiều nhất, vốn phải vào cung phục vụ, cuối cùng sao lại bị phụ thân nàng bắt làm tù binh thì không thể biết được.”

“Hả, nói hay chưa nói không khác gì nhau.” An Nhược Hảo xác định đưa ra kết luận.

“Nương có quan hệ như thế nào với Bạch tiên sinh?”

“Bạch tiên sinh vốn gọi là Hoắc Bạch Linh, là con nuôi của Hoắc gia. Có chút tình cảm vướng mắc với nương của các ngươi, sau lại không biết vì sao mà phản bội Hoắc gia. Ta nói ta là người Tấn Bình, không biết những việc này, không nên hỏi ta.”

An Nhược Hảo và Lăng Canh Tân hai mặt nhìn nhau, tình hình dường như càng thêm phức tap.

“Lại nói, các ngươi vẫn gạt ta tên phụ thân các ngươi là gì, bây giờ các ngươi cũng nên nói cho ta biết đi.” Bây giờ Tề Phỉ Dương đã xác định chín mươi phần trăm Lăng Canh Tân là nhi tử của Lăng Tri Ẩn, nhưng hắn nghĩ không ra, không phải nói không phải An đại nhân không cưới sao, sao lại cưới nữ nhân khác, cho nên vẫn muốn xác định một lần.

“Phụ thân ta tên Lăng Tri Ẩn, nghe nói tổ tiên cũng là nhà hiển hách, chỉ có điều sau này tụt dốc rồi. Nhưng về thân thế, phụ thân chưa bao giờ để ta hỏi quá nhiều, phụ thân chỉ nói biết càng ít càng tốt.” Lăng Canh Tân nói.

Tề Phỉ Dương nghe chỉ muốn đánh chết Lăng Tri Ẩn, lại còn nói tổ tiên là nhà hiển hách, còn chưa suy sụp, Hoàng đế Tấn Bình mà biết còn không lột da hắn mới lạ. Chỉ có điều nếu Lăng đại hiệp không nói cho hắn biết, tất nhiên có suy nghĩ của Lăng đại hiệp, hắn cũng không nên nói ra. Hắn nuốt lời đã vọt tới cổ họng vào trong bụng, cũng không nên trách hắn không thẳng thắn, muốn trách cũng chỉ có thể trách Lăng Tri Ẩn đã làm trước như vậy.

An Nhược Hảo nhìn hắn gật đầu, chống lại ánh mắt hơi chột dạ của hắn: “Đại thúc không phải là người buôn bán.”

“Nàng đã nhìn ra?” Tề đại thúc cả kinh.

“Đại thúc có cân nhắc, nhưng không khôn khéo của thương nhân, hơn nữa không diễn xuất như thương nhân. Tương đối giống con nhà võ, thúc nói thúc áp tải, ta còn tin, nói buôn bán ta thật sự không tin. An Nhược Hảo nói, nói xong bản thân cũng mỉm cười.

Tề Phỉ Dương nhìn nàng cười: “Cô nương quả nhiên vẫn thật lợi hại, trước nhìn nàng yếu ớt, không ngờ còn rất sáng suốt.”

An Nhược Hảo nghĩ bụng, có lẽ cuộc sống nông thôn thanh thản không kích động một số thứ, bây giờ tình thế khác rồi, những thứ kia phát ra rồi.

Bởi vì ba người cũng không biết tình trạng trước mắt, cho nên cuối cùng cũng không trò chuyện ra nguyên do, sau cùng ăn sơ qua mấy miếng cơm rồi bị người dẫn về phòng.

Lăng Canh Tân vào phòng rồi đuổi hạ nhân ra ngoài, An Nhược Hảo vốn định thành thói quen, nhưng cuối cùng chính nàng cũng không quen, cho nên nàng không phản đối Lăng Canh Tân đuổi người.

“Nhan Nhan, sau này chúng ta làm theo Bạch tiên sinh nói?” Bây giờ trong đáy lòng Lăng Canh Tân không yên lòng, cảm giác không yên tâm này bắt đầu từ khi rời khỏi thôn Thuấn Thủy đã theo hắn, bây giờ càng mãnh liệt.

“Nhị ca, không phải chàng đã xác định sao? Bây giờ chúng ta không có cách nào tốt hơn, lại không thể tùy tiện rời đi, chàng muốn gặp bà ngoại, vậy chúng ta phải chuẩn bị tốt để gặp bà ngoại. Nương xuất thân từ gia đình lớn, thân thế phụ thân cũng không rõ ràng, chúng ta không thể làm mất mặt phụ mẫu. Chúng ta nghe theo Bạch tiên sinh.” An Nhược Hảo ôm lấy hông hắn.

“Nhan Nhan, nàng thật tót, cái gì cũng nghĩ vì ta.”

“Nhị ca, về sau không được nói lời như vậy… Chúng ta vốn là phu thê, suy nghĩ vì đối phương không phải sao?”

“Ừ.” Lăng Canh Tân đáp một tiếng hôn lên trán nàng, “Nhan Nhan, trước cứ ở bên ngoài bôn ba, ta rất nhớ nàng.”

An Nhược Hảo cảm thấy lời này là lạ, nhưng khi nhìn thấy ngọn lửa trong mắt hắn, nàng nghe đã hiểu, ngượng ngùng cười một tiếng, ôm cổ hắn, hai người nằm lên giường.

Nhưng khi hai người đang cởi áo, đột nhiên An Nhược Hỏa nhớ ra cái gì đó: “Nhị ca, đây là trong nhà người khác, làm dơ sẽ ngượng ngùng.”

Lăng Canh Tân liếc nhìn chăn gấm, rèm che bằng tơ, còn có xiêm áo trên người: “Chúng ta đổi chỗ khác?”

“Đổi đi đâu?”

Lăng Canh Tân nhìn quanh một vòng: “Trong nhà này trừ giường hẹp, chính là bàn rồi. Giường hẹp làm dơ không tốt, ngược lại chúng ta có thể lau bàn.” Hắn nói xong ôm An Nhược Hảo ngồi lên bàn, thuận tay đặt chén đĩa trên bàn sang bên cạnh.

“Nhị ca, bàn này quá cứng, chàng có thể phải nhẹ một chút.” An Nhược Hảo ngồi trên bàn chỉ cảm thấy dưới mông lạnh lẽo. Lăng Canh Tân nghe giọng nói này, giống như xấu hổ, nhưng càng giống như dịu dàng nỉ non, mặt nàng đỏ như bôi phấn son hắn chỉ cảm thấy trái tim đập thình thịch, Nhan Nhan của hắn luôn có thể khiến cho hắn rung động không thôi.

“Biết rồi.” Lăng Canh Tân cười, nhìn nàng cong đôi môi đỏ mọng, hôn lên. Hắn chậm rãi cởi xiêm áo của nàng đặt dưới người, nhưng sợ làm dơ, lại lấy xuống: “Chỉ chốc lát nữa sẽ không lạnh.”

Sau khi An Nhược Hảo nghe hiểu hắn đang nói gì giận lườm hắn, nhưng nhiệt độ trên người quả thật tăng lên.

Tất cả xiêm áo đều cởi ra bỏ sang ben, bả vai trắng như tuyết khiến cho cổ họng hắn không khỏi căng thẳng, tỉ mỉ hôn lên, hơi thở nóng ướt dần xuống dưới, trượt đến dưới cùng.

“Không cần, bẩn.” An Nhược Hảo đẩy đầu hắn đang để sát khu vực tư mật.

“Nhan Nhan của ta vĩnh viễn sạch sẽ.” Lăng Canh Tân nói xong tóm lấy tay nàng, cười cười tách chân nàng ra, khe hở tinh tế cũng theo đó mà mở ra. An Nhược Hảo chỉ cảm thấy hơi thở nóng rực của hắn phun lên chỗ đó, cánh hoa mềm mại bị hắn nhìn cũng phải ngượng ngùng.

“Đẹp quá, Nhan Nhan.”

An Nhược Hảo vừa nghe, càng thẹn thùng. Một luồng cảm giác khó hiểu kích thích toàn thân, không biết do lạnh hay do kích thích, nàng bắt đầu hơi run rẩy.

Lăng Canh Tân nhìn thân thể nàng khẽ run, cười đưa tay đụng vào hai mảnh ẩm ướt: “Chơi vui.”

“Chàng, chàng…” An Nhược Hảo vốn định trách cứ mấy câu, nhưng lần nào cũng bị Lăng Canh Tân đùa giỡn, khoái cảm này khiến cho nàng gần như nói không ra lời.

Lăng Canh Tân thấy vậy, không nói thêm nữa, trong phút chốc hôn lên giữa chân nàng, linh hoạt dò vào trong khe mật, dùng sức mút, thỉnh thoảng xâm nhập đụng chạm bên trong.

Cả người An Nhược Hảo ngồi nghiêng trên bàn, chỉ cảm thấy không có nơi dùng sức, hai chân giơ lên thật cao, muốn đẩy hắn ra lại muốn hắn tiến vào.

Lăng Canh Tân nhìn nàng ngước lên dường như cố hết sức, đưa tay bắt được chân nàng, đầu lưỡi càng thêm tinh xảo mà sờ nhẹ lên hột nhỏ nhô ra, hình như chỗ nào là chỗ mẫn cảm nhất, An Nhược Hảo càng ngâm nga lớn tiếng, nàng gần như không chịu nổi khiêu khích này rồi.

Trong huyệt mật bắt đầu tràn ra chất lỏng trong suốt, khiến An Nhược Hảo ưm một tiếng, Lăng Canh Tân chỉ cảm thấy chính hắn cũng không chịu nổi.

Đầu An Nhược Hảo đã trống không, vô ý thức uốn éo người theo cảm giác hắn mang lại, cả người càng thêm vô lực: “Không muốn nữa, không cần…”

Thực ra Lăng Canh Tân đã nghe thấy chính hắn kháng nghị, nhưng ngón tay vẫn muốn chơi, hai ngón tay gộp lại chui vào trong thân thể nàng, cửa vào nhỏ hẹp căng lớn. Hắn chậm rãi chuyển động ngón tay mang đến cho nàng kích thích vô tận, lại kèm theo chút ít trống rỗng, nàng chỉ cảm thấy thần kinh cũng theo đó mà nhảy lên.

“Cho ta.” An Nhược Hảo chỉ cảm thấy ngón tay hắn giống như đột nhiên rút ra, trong thân thể đột nhiên trống rỗng, không nhịn được nói ra lời phóng khoáng như vậy.

“Lập tức cho nàng, đừng nóng vội.” Lăng Canh Tân nói xong liền thả đệ đệ đã sớm đói bụng đến ngất đi, “Nàng nhìn nó.”

“Ta mới không cần nhìn.”

“Nói không muốn nhìn, không phải đã nhìn?” Lăng Canh Tân cười một tiếng giảo hoạt, An Nhược Hảo bị chế nhạo nghiêng đầu đi. Hắn nhìn chỗ đó của nàng đã đủ ướt át, nâng chân của nàng lên, điều chỉnh tư thế, lửa nóng kia liền vọt vào cửa, bắt đầu đụng chạm mãnh liệt.

Trên người An Nhược Hảo nóng như lửa, dưới mông lại lạnh, bao quanh chỗ đó lại nóng rực lạ thường: “Phía dưới lạnh.”

Lúc này Lăng Canh Tân đã không rảnh để quan tâm rồi, mấy ngày kìm nén liên tiếp khiến cả người hắn đã khó chịu rồi, bây giờ cảm giác bao vây chặt chẽ tuyệt diệu đã thắng tất cả.

An Nhược Hảo chỉ cảm thấy cái bàn cứng rắn và chỗ đó cứng rắn tôn nhau lên thành thú vị, trên người nóng hổi lqd lẫn phía dưới lạnh lẽo tạo thành đối lập rõ rệt, lần sau không cần ở trên bàn nữa dù hắn nhịn chết cũng không ở trên bàn!

“Nhan Nhan, Nhan Nhan.” Lăng Canh Tân nhìn người nàng mềm oặt mệt mỏi, mà đệ đệ của mình vẫn vô cùng đói khát, rất lo lắng.

An Nhược Hảo ngước thân thể lên bị hắn ôm lấy, đụng chạm lần sau sâu hơn lần trước: “Phía dưới rất lạnh.”

“Ta biết rồi.” Lăng Canh Tân nói xong ôm nàng lên, đứng làm, An Nhược Hảo vội móc chân trên eo hắn để tránh té xuống.

An Nhược Hảo cứ ôm hắn như vậy, cảm nhận bốc đồng và nhiệt độ của hắn, cuối cùng va chạm khiến cả người nàng mơ màng ngủ thiếp đi.

Lăng Canh Tân thấy nàng mệt mỏi, mình cũng không khác, liền ngừng lại, dọn dẹp trên bàn, vừa đúng bên kia có nước nóng trên bếp lò, lau thân thể cho nàng và mình rồi mới lên giường ngủ, nằm ở trên giường còn suy nghĩ nên tìm đại phu tới xem một chút, bồi bổ thân thể cho nàng, nếu không sẽ không chịu nổi nhu cầu của hắn.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK