Lăng Canh Tân chê cười buông nàng ra, nhìn đôi môi sưng đỏ của nàng, trong lòng cũng đang cười trộm.
“Chàng còn cười.” An Nhược Hảo nhìn đáy mắt hắn không che giấu nụ cười, đấm ngực hắn.
“Nhan Nhan, ta vui mừng.”
“Ừ.” An Nhược Hảo nằm trước ngực hắn, nơi này là nơi có thể làm ấm áp lòng nàng.
“Nhan Nhan, đây là chỗ nào?” Lăng Canh Tân ngước mắt nhìn xung quanh gian phòng, rất xa lạ.
“Đây là nhà nhạc mẫu chàng.” An Nhược Hảo quyết định đùa giỡn hắn.
“Cái gì?” Lăng Canh Tân kích động, sau đó lại giả vờ như không để ý lắm nói, “Nhạc mẫu gì?”
“Chính là nương của ta.”
“Nương nàng?” Lăng Canh Tân lqd thầm nghĩ không ổn, chẳng lẽ bọn họ đã tìm tới? Bọn họ muốn tranh giành Tiếu Nhan với hắn?
“Ừ.” Vẻ mặt khẩn trương của Lăng Canh Tân hoàn toàn rơi vào đáy mắt nàng, An Nhược Hảo dừng một chút nói, “Nhị ca, chàng đang lo lắng cái gì?”
“Nàng nhận bọn họ?”
“Không có.” An Nhược Hảo nâng mặt của hắn, “Rốt cuộc chàng đang lo lắng cái gì?”
“Ta, ta sợ bọn họ sẽ cướp nàng đi.”
“Sao có thể chứ? Chàng là phu quân của ta, sao bọn họ lại tranh giành ta với chàng?”
“Nhưng phụ thân nói…”
“Tiếu Nhan, a Tân, nên dùng bữa tối rồi…” Giọng Tề đại thúc không hợp thời vang lên bên ngoài.
An Nhược Hảo lưu luyến bò dậy từ trên người hắn, Lăng Canh Tân cũng vô cùng không muốn mà ôm chặt eo nàng: “Nhan Nhan, ta không muốn ăn.”
“Không được, chàng chưa ăn gì đã một ngày một đêm rồi, ta đi bưng tới cho chàng, chúng ta ăn trong phòng.” An Nhược Hảo nói xong đã chạy ra ngoài.
“Nhưng ta không đói bụng.” Lăng Canh Tân cau mày, thật ra hắn chính là không muốn Tiếu Nhan tránh ra.
“Không có khẩu vị?” An Nhược Hảo lại tưởng thật, hơi tự hỏi, “Ta đi làm món ăn ngon cho chàng.”
“Cái gì ăn ngon?”
“Đợi lát nữa biết ngay.” An Nhược Hảo nói xong, sờ lên khóe miệng hắn rồi nhảy ra ngoài.
Lăng Canh Tân sờ sờ khóe miệng, nhìn ánh mặt trời bên ngoài cửa vừa đúng chiếu vào, có vẻ cả căn phòng cũng sáng sủa, Tiếu Nhan dieendaanleequuydonn sôi nổi hiển nhiên là tâm tình rất tốt, hắn cũng vui vẻ theo. May mà đây chẳng qua chỉ là giấc mộng, thật ra thì chỉ cần rời khỏi Bắc Đô tất cả đều là quá khứ trôi đi.
An Nhược Hảo đi nhanh ra ngoài thấy Tề đại thúc dáng vẻ chế nhạo, giật thót trong lòng, lập tức xoay qua chỗ khác hỏi Chung Cẩn Ngôn: “Quản gia đại thúc, ta có thể dùng bếp nhỏ một chút được không? Nhị ca không có khẩu vị, ta định tự mình làm cho chàng.”
“Tiểu thư muốn gì xin cứ việc phân phó, không cần tự mình xuống bếp.”
“Không, ta muốn tự mình làm.” An Nhược Hảo cười.
Chung Cẩn Ngôn nghe vậy, gật gật đầu, dẫn nàng đi phòng bếp nhỏ.
An Nhược Hảo vào phòng bếp nhỏ, mắt nhìn thấy trên vỉ hấp có gạo nếp xôi chín, lại hỏi Chung Cẩn Ngôn muốn hạt sen, long nhãn, hạch đào, nhân hạt ý dĩ, còn có táo đỏ và trái hạnh khô.
Đám người An Dật Nhiên đợi nàng tới ăn cơm không thấy, lại nghe Tề đại thúc nói nàng chui vào trong phòng bếp nhỏ, lúc này cũng buông chén đũa xuống đến cửa phòng bếp nhỏ nhìn.
“Thật ra, ngay cả phụ mẫu tiểu muội cũng chưa từng nấu cơm cho, bây giờ người kia vừa tỉnh, muội lại còn ‘rửa tay làm canh thang’ tự mình hầu hạ rồi.” Chung Dục Cẩn chua xót nói.
Chung Hàn Lương và An Dật Nhiên vốn không cảm thấy gì, nhưng khi nhìn thân hình nhỏ bé của nữ nhi mình qua qua lại lại trong phòng bếp, còn không cho người khác hỗ trợ, không phải vì tiểu tử thúi kia, không khỏi cũng hâm mộ bắt đầu ghen tỵ.
An Nhược Hảo ngâm nở táo đỏ, lại lấy thịt đào, đang lấy chén lớn chuẩn bị bôi mỡ heo, lại thấy một đám người đứng ngoài cửa sổ: “Không phải mọi người đang dùng bữa sao?”
“Tiểu muội, muội thiên vị, làm cho hắn, nhìn chúng ta thèm ăn thành như vậy rồi, lại còn muốn chúng ta ăn bữa tối khó nuốt?” Chung Dục Cẩn giả bộ đau lòng chép miệng.
“Ta…” An Nhược Hảo dlqd bị hắn nói không thốt nên lời, vén tóc rơi trên trán, “Nếu mọi người chưa ăn, ta làm cho mỗi người một phần?”
“Được.”
“Được đó.”
“Ừ.”
Người hâm mộ ghen tỵ đứng ngoài cửa sổ đồng thời lên tiếng, nhìn trái nhìn phải, đồng thời khinh bỉ đối phương và mình.
An Nhược Hảo đỡ trán cười cười, tăng thêm số lượng gạo nếp, lại tăng thêm các loại táo đỏ và hạch đào, long nhãn, đếm tám người, lại lấy ra bảy cái chén to, xoa mỡ heo.
Mấy người ai cũng không nỡ tránh ra, nhìn An Nhược Hảo đặt long nhãn, hạt ý dĩ, hạt sen và mứt quả ở đáy chén, cuối cùng trải gạo nếp lên trên, lại để cho gã sai vặt ở bên cạnh chuẩn bị lồng hấp lớn.
Tám cái chén lớn đặt vào trong lồng hấp, có vẻ đầy ắp.
“Tiểu muội, muội làm cái gì vậy, vừa ngọt vừa thơm?”
An Nhược Hảo xem như đã nhìn ra, nhị ca này tuyệt đối là một người nói nhiều nhất, hơn nữa còn là cục cưng hiếu kỳ, bộ dạng hung dữ trước kia với nàng thật đúng là giả bộ, nhưng bây giờ khí thế này đã không còn sót lại chút gì.
“Tiểu muội, ta hỏi muội đó?” Chung Dục Cẩn thấy An Nhược Hảo chỉ nhìn hắn mà cười, giống như muốn xem thấu hắn vậy. Mặc dù là muội muội, nhưng dù sao nàng cũng là cô nương đó, thật không xấu hổ.
“Cái này gọi là cơm bát bửu, dùng hạt ý dĩ, táo đỏ, long nhãn và gạo nếp hấp lên mà thành, có thể kiện tỳ ích vị *.”
(*) kiện tỳ ích vị: Tỳ, vị là danh từ của Đông y. Tỳ vị là gốc của con người sau khi ra đời, là nguồn sinh hóa khí huyết, là tạng phủ quan trọng đóng vai trò tiêu hóa và hấp thụ thực phẩm trong cơ thể con người. Tỳ vị cung cấp dinh dưỡng cần thiết cho hoạt động sự sống của cơ thể con người.
Kiện = làm khỏe mạnh, ích = có ích
Kiện tỳ ích vị => có ích và làm khỏe mạnh hệ thống tiêu hóa.
“Ừ, nghe không tệ.” Chung Hàn Lương gật đầu.
“Tiểu muội, sao còn chưa xong?” Chung Dục Cẩn không chỉ là kẻ cứng đầu cứng cổ, còn là người ham ăn.
An Nhược Hảo mở lồng hấp liếc mắt nhìn: “Sắp được rồi.” Nói xong bảo gã sai vặt bưng chén lớn ra, lật úp tất cả lên khay tròn lớn, đổ nước đường trắng, bắt đầu chế biến.
“Vẫn còn chưa được?” Chung Dục Cẩn nhìn cơm bát bửu bưng ra, cả sân tràn ngập hương vị ngọt ngào, còn tưởng rằng có thể ăn.
“Đạo lý dục tốc bất đạt *, sao đến giờ con vẫn không hiểu?” An Dật Nhiên chỉnh cổ áo cho hắn, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép nói, mặc dù trong lòng nàng rất sốt ruột.
(*) dục tốc bất đạt: nếu muốn thành công thì không nên nôn nóng vội vã.
Ước chừng sau một khắc, An Nhược Hảo phân phó kẻ dưới tắt bếp: “Được rồi, bưng tất cả ra đây.”
An Nhược Hảo cầm khay, bưng hai chén bỏ vào: “Nhị ca chưa ăn một ngày một đêm, chắc chắn đói bụng lắm. Mọi người tự tiện.”
“Nữ nhi đã gả như tát nước ra ngoài, coi như ta đã hiểu.” Chung Dục Cẩn oán hận.
Chung Hàn Lương cười ha hả, vỗ vỗ bả vai nhi tử, đã nhấc chân vào phòng bếp nhỏ, phối hợp bưng phần mình lên, ngửi một chút: Ngọt ngào, thơm thơm, hương vị giống như nữ nhi khi còn bé.
“Nhị ca.”
“Nhan Nhan, sao nàng đi lâu vậy?” Lăng Canh Tân nhăn mũi hỏi, “Thơm quá, là cái gì?”
“Cơm bát bửu.” An Nhược Hảo bưng một phần cho hắn, bản thân cũng bưng một phần ngồi trên giường ăn.
“Ăn ngon, ngọt mà không ngán, mềm dẻo thú vị.”
“Nhị ca thích là được rồi.”
“Nhan Nhan, nàng vẫn chưa trả lời ta đây, sao đi lâu vậy?”
“Bọn họ còn chưa ăn, ta thuận tiện làm cho bọn họ mỗi người một phần.”
“Ưmh, về sau không cho phép làm cho bọn họ ăn, nếu không sẽ nghiện ỷ lại vào nàng để ăn không tốt.” Lăng Canh Tân ước gì giấu Tiếu Nhan đi một mình hưởng dụng, nghĩ đến có một đám người chia sẻ với mình thật khó chịu, cực kỳ khó chịu.
“Nhị ca, bọn họ là người thân của ta đấy.” An Nhược Hảo hơi dừng lại, “Mặc dù ta còn chưa nhận bọn họ.” Thật ra trong lòng An Nhược Hảo đã nhận bọn họ rồi, cho dù có bóng ma tâm lý. Cho dù như thế nào, bọn họ cũng là phụ mẫu thân sinh của Tiếu Nhan, hơn nữa nàng die*[email protected](donn cảm thấy An Dật Nhiên và Chung Hàn Lương hoàn toàn không giống cha mẹ ruột ở kiếp trước. Ánh mắt cưng chiều của bọn họ khiến cho nàng ít dám nhìn thẳng, chỉ sợ làm đau lòng bọn họ.
“Nhan Nhan…” Lăng Canh Tân định nói gì, nhưng cảm thấy Nhan Nhan nói đúng, lại trầm mặc.
“Nhị ca, bọn họ là người thân của ta, cũng là người thân của chàng. Ta đã là thê tử của chàng, không ai có thể giành đi được. Hơn nữa nhiều trưởng bối tới chăm sóc chúng ta, không tốt sao?”
“Không phải không tốt.” Lăng Canh Tân khổ sở nói, đồng thời ăn mấy miếng cơm bát bửu to, xong nói tiếp, “Nhưng phụ thân nói với ta, bọn họ có thể không đồng ý gả nàng cho ta, sẽ rất phiền toái.”
“Phì, nhị ca, ta thật sự không nghĩ ra sao phụ thân lại nghĩ vậy. Bây giờ ta đã là người của chàng, đã thành thế tất nhiên, hơn nữa nếu bọn họ vì tốt cho ta, sao lại không đồng ý?” An Nhược Hảo bật cười ra tiếng.
“Ừ.” Lăng Canh Tân nghe cảm thấy hơi có đạo lý, cũng bắt đầu phân tích lời phụ thân nói có đạo lý không.
“Ăn xong rồi?” An Nhược Hảo nhận lấy chén của hắn, đi ra cửa vừa đúng lúc chạm mặt Chung Hàn Lương, hơi lưỡng lự, “Phụ thân.”
“Ta, ta…” Khiến cho Chung Hàn Lương bình thường là người biết ăn nói cỡ nào, giờ phút này bất ngờ bị chính nữ nhi bảo bối mềm mại của mình kêu một tiếng phụ thân, cũng bối rối, hắn khẽ phất tay áo, “Ta tới thay thuốc cho hắn.”
“Vâng.” An Nhược Hảo gật đầu, vốn cho rằng không gọi sẽ ngượng ngùng, nhưng bây giờ gọi người giống như càng thêm lúng túng, hoang mang rối loạn chạy đi.
Đợi đến khi An Nhược Hảo quay trở lại phòng, thuốc trên đùi Lăng Canh Tân đã đổi xong. Chung Hàn Lương không nói gì, tiện thể đưa tay bắt mạch cho nàng, rồi đi.
An Nhược Hảo nhớ An Dật Nhiên đã nnói trên người nàng có độc của hoa điên, chắc vì chuyện này.
“Nhan Nhan, sao hắn lại bắt mạch cho nàng?” Lăng Canh Tân ý bảo nàng ngồi bên mép giường, nghi ngờ hỏi.
“Không có việc gì, chỉ có điều gần đây nhìn sắc mặt ta không được tốt, tiện thể kiểm tra một chút.” An Nhược Hảo vẫn có ý giấu giếm, tránh cho hắn lo lắng.
“Ừ.” Lăng Canh Tân yên lặng trong chốc lát, “Nhan Nhan, ta muốn đi vệ sinh.”
“…” An Nhược Hảo không nói gì, gật đầu, “Ta đỡ chàng.”
Bản thân Lăng Canh Tân là nam nhân trai tráng, cân nặng không nhẹ, nhưng có một cái chân bị thương lại sợ đè nặng An Nhược Hảo, liền nhảy từng bước một tới.
“Tiểu thư, để bọn hạ nhân đến đi.” Chung Cẩn Ngôn bất ngờ thấy, không khỏi nghẹn họng nhìn trân trối.
“Nhan Nhan.” Lăng Canh Tân hiển nhiên không muốn, hắn chống thân thể lên, cố gắng để An Nhược Hảo dùng ít sức một chút.
An Nhược Hảo thì bị tư thế khôi hài này làm cho dở khóc dở cười, nàng cũng biết Lăng Canh Tân dlqd còn hơi mâu thuẫn với người trong phủ: “Quản gia đại thúc, tự chúng ta làm được, mọi người làm việc của mình đi.”
“Như vậy sao được?” Chung Cẩn Ngôn nói xong kêu một tên sai vặt bên cạnh tiến lên.
“Không cần, không bằng quản gia đại thúc lấy cho chúng ta thùng nước nóng đi, ta muốn lau thân thể cho hắn.”
Chung Cẩn Ngôn nghe nàng nói vậy, cũng đành phải đồng ý: “Được.”
An Nhược Hảo dìu Lăng Canh Tân vào nhà vệ sinh, rồi đi ra ngoài, nhưng lại lo thế kim kê độc lập * của hắn có thể bị rơi xuống không, nhưng nghĩ như vậy lại cảm thấy buồn cười, vẫn ở nơi nào đó cười đến vui vẻ. Hình như bởi vì nhị ca tỉnh, hôm nay không ở trong xó xỉnh ở Bắc Đô, tâm tình cũng tốt rồi.
(*) kim kê độc lập: tên một thế võ thiếu lâm. Tư thế đứng trụ chân trái, co cao chân phải.
“Nhan Nhan cười gì vậy?” Lăng Canh Tân chân thấp chân cao từ bên trong nhảy ra.
“Không có gì, chúng ta trở về thôi.” An Nhược Hảo đỡ tay hắn, cho hắn chút lực chống đỡ.
“Nhan Nhan, chờ chúng ta già rồi, cũng giúp đỡ nhau giống như bây giờ thì tốt biết bao.”
“Ừ.” An Nhược Hảo gật đầu.
“Nhan Nhan, ta muốn sau một khoảng thời gian ngắn liên lạc với phụ thân, chúng ta tìm chỗ yên tĩnh xinh đẹp, sống vui vẻ qua ngày.”
“Được.”
“Nhan Nhan, nàng không có ý kiến sao?”
An Nhược Hảo nghiêng đầu, mặt mày tươi cười: “Ta nói rồi, chỗ nào có chàng đều là nhà. Chàng đã có cách nghĩ như vậy, ta cũng thích, còn có ý kiến gì chứ?”
An Nhược Hảo dìu Lăng Canh Tân vào trong phòng, trong phòng đã bố trí xong nước nóng và đồ dùng rửa mặt: “Các ngươi lui xuống đi, để tự ta.”
“Vâng.”
An Nhược Hảo cởi xiêm áo cho Lăng Canh Tân, vắt khăn nóng lau người cho hắn, hình như bây giờ nàng rất hưởng thụ cảm giác chăm sóc cho hắn.
Sắc trời ngoài cửa sổ đã tối đen, lúc này nến đỏ trong phòng chập chờn, chiếu lên sắc mặt đỏ hồng mê người của An Nhược Hảo. Vóc người cường tráng của Lăng Canh Tân, bởi vì có nước ấm ướt át, dưới ánh nến cũng có vẻ rất hấp dẫn mắt người.
Lăng Canh Tân thấy xiêm y mỏng nhẹ của An Nhược Hảo bởi vì dính nước mà lộ đường cong uyển chuyển trước mặt hắn. Hắn không cần hỏi cũng biết bên trong nàng có màu gì, lại tiếp tục nghĩ đến thân thể xinh đẹp trắng như tuyết của nàng hiện ra trước mắt.