• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Một buổi sáng rực rỡ, Lưu Ly cùng thái hậu dạo chơi ngự hoa viên.

- Thái hậu người ngồi nghỉ mệt chút đi.

Lưu Ly ân cần chăm sóc, thái hậu mỉm cười đáp lại nhưng lòng mang nặng nổi lo âu.

- Người có tâm sự ạ?

Lưu Ly hỏi, bà thở dài: " Haz! Từ lúc Uất Trì Hoa Hoa được phong làm Tề quý nhân chưa từng thấy cô ta rời khỏi Dư Khánh cung. Thật là... Ta không biết nên trách cô ta hay trách hoàng thượng đây".

- Thái hậu, thần thiếp tuy là phi tử của hoàng thượng, nhưng hậu cung giai nhân ba ngàn, thân là nữ nhi thiếp quả thật cũng hơi bức xúc.

- Ta hiểu, trong thiên hạ này đâu có nữ nhi nào muốn sống kiếp chung chồng với người khác huống hồ chi đó lại là quân vương.

- Thái hậu có muốn chia sẻ với thần thiếp điều gì không?

- Hửm?

- Thần thiếp cảm thấy người trong lòng mang đầy tâm sự, nói ra thì có thể sẽ nhẹ nhõm hơn đấy ạ!.

Thái hậu hài lòng với cách quan tâm khéo léo của cô " Được rồi, ta sẽ kể cho con nghe câu chuyện về một triều đại đi ngược với luân thường đạo lí... "

...

Từ Giai thức dậy trong một căn phòng to lớn khác hẳn với tẩm cung mà cô ở.

Lướt qua cửa sổ cô dễ dàng nhận ra thân ảnh của người đàn ông to lớn đứng trước ánh trăng sáng vằng vặc.

Hắc Lãnh Huyết cởi trần để lộ cơ bắp rắn chắc cùng thân thể cường tráng. Đêm canh ba gió thổi lạnh buốt, Từ Giai khẽ hắt hơi một cái đánh thức Hắc Lãnh Huyết khỏi dòng suy nghĩ miên man. Hắn tiến đến bên giường và nằm xuống ôm lấy cô, vẻ mặt băng lãnh cùng ánh mắt sắc bén, hắn nhìn cô: " Tiết trời mùa thu lạnh lẽo lắm, hắn ta còn lạnh lẽo hón cả nàng nên đừng gọi tên hắn nữa ( ám chỉ xác của Bát vương gia lưu lạc ngoài biên ải lạnh giá dưới nền đất) ".

Từ Giai im lặng, lòng cô chợt thắt lại. Cô hận sao mình lại sống giai đến mức này, sao cô không chết quách đi cho xong. Cơ thể ấm áp của hắn bao trùm lấy cô và cả đứa con trong bụng. Cô nằm trọn trong vòng tay hắn, nhỏ bé như một con thỏ trắng dưới vuốt của con sói hung tợn.

"Sao lại là ta chứ? ". Lần đầu tiên trong đời cô can đảm đến mức này, cô chủ động nói chuyện với hắn.

- Là vì muốn thoả mãn ham muốn chiếm đoạt hay vì tư thù?

Hắc Lãnh Huyết trầm mặc: " Sao nàng không nghĩ rằng đó là vì yêu? ".

"Yêu? Haha". Cô bật cười: " Yêu là hai người tự nguyện đến với nhau chứ không phải bị cưỡng ép". "Bổn vương yêu nàng nên mới muốn nàng, bổn vương mãi mãi chỉ muốn ở bên nàng thôi".

"Đừng nói vậy! Hoàng thượng, người chiếm đoạt ta chỉ vì sự ghen ghét và đố kỵ bát vương, người làm vậy không chỉ vì tư thù mà còn vì muốn cũng cố thế lực của mình, ngài sợ rằng sẽ có một ngày bát vương dưới sự ủng hộ của quần thần sẽ cướp ngôi đoạt vị. Suy cho cùng người chỉ vì lợi ích của bản thân, xem nữ nhân chỉ là thứ để trút nộ khí mà thôi. Ta nói đúng chứ! ".

Từ Giai quả thật là một nữ nhân thông minh. Từng câu từng chữ như đâm trúng tim đen của hắn, khiến hắn không thể nào phản bác.

...

15 năm sau

Hắc Lãnh Thiên năm nay 17t, thông minh tài giỏi, dung mạo bất phàm. Một chàng hòng tử hiền lành, biết nhẫn nhịn và rất tốt bụng. Nữ nhân mà anh yêu tên Dược họ Tuyết, một nàng ca kĩ kiềm diễm xinh đẹp. Mối tình không được sẹ ủng hộ này kéo dài căng thẳng cho đến một ngày...

"Lãnh Thiên, chàng nghĩ xem trên đời này có thứ gì không thể mua được bằng tiền, bằng quyền lực? ".

Tuyết Dược lả lướt nghịch hoa bên mặt hồ nước trong veo. Đôi mắt cô hiện lên một vẻ quyến rũ lạ thường. Hắc Lãnh Thiên nhìn cô trìu mến, anh nở nụ cười ấp áp: "Thế gian này thứ duy nhất không thể mua được chính là tình người". "Hửm? Chàng nghĩ vậy sao? ".

"Đúng vậy! Cảm xúc của bản thân là điều thiêng liêng nhất. Không ai có thể đánh cắp được, cũng giống như tình cảm mà ta dành cho nàng vậy, dù bị thay phản đối như thế nào thì ta vẫn sẽ mãi mãi bảo vệ nàng".

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK