Tử Chấn mệt đến nỗi người đau ê ẩm. Thuấn Nhân lấy ghế dựa cho anh ngồi, còn hãm một ấm ché ngon để lên bàn cho anh. Tử Chấn nói: “Càng nhìn càng thấy em giống với mấy cô dâu ở mấy nhà quan lơn thời xưa, gọi anh một tiếng “quan nhân” thì lại càng giống.”
“Thế thì anh phải gọi em trước.”
“Nương tử, gọi như thế mới giống thời xưa.”
“Quan nhân nghỉ ngơi đi.” Nói rồi hai tay đặt vào hông phải cúi người biểu thị lễ phép.
Tử Chấn nói: “Vợ à, em nói xem cửa hàng này của chúng ta sau này có thể mở rộng quy mô giống như thương hiệu chè nổi tiếng của Anh quốc không?”
“Có gì mà không được, thị trường của mình bị bọn Anh chiếm lĩnh, may mà Trung Quốc là quê hương của chè đấy.”
“Em muốn làm ăn lớn thế sao?”
Thuấn Nhân cười: “Không muốn, mà cũng không làm được, có cuộc sống hạnh phúc khi được ở cạnh anh và các con mới là nguyện vọng lớn nhất đời em.”
Mấy ngày nay Tử Chấn đều xuống bếp nấu cơm. Người thông minh như anh, mọi việc dường như không thành vấn đề. Nhan Nhan giờ đòi ăn cơm bố nấu chứ không đòi mẹ nấu nữa.
Tử Chấn học nấu được rất nhiều món ở huyện Uyển, giờ nấu món măng khô kho thịt còn ngon hơn cả mẹ Trăn Trăn nấu năm đó. Anh biết Thuấn Nhân không còn thích ăn thịt như ngày trước nữa, cho nên khi kho thịt anh cho rất nhiều măng khô, thịt cho gọi là có thôi. Thuấn Nhân ăn một cách ngon lành, còn bê cả dĩa lại trước mặt mình. Nhan Nhan ngồi cạnh thấy vậy giận mẹ lắm. Tử Chấn cười, lại múc dĩa khác đưa cho Nhan Nhan: “Đây, bố đền dĩa khác cho Nhan Nhan này, mẹ một đĩa, con một đĩa.” Cả nhà ăn cơm trong tiếng nói cười rôm rả.
Phùng Dư chụp rất nhiều ảnh đẹp cho cửa hàng chè của Tử Chấn. Ống kính máy ảnh chuyên nghiệp, cộng với con mắt của người làm nghệ thuật, nên những sản phẩm chè bình thường được chụp thành những sản phẩm mang tính công nghệ cao. Đợt làm ăn đầu tiên, Thuấn Nhân gói hai mươi gam chè vào túi bóng kính, bên trên in chữ hỷ màu đỏ, để trong một chiếc hộp rất xinh xắn, sản phẩm hoàn tất nhìn rất bắt mắt.
Tử Chấn thiết kế quảng cáo bằng tiếng Anh cho cửa hàng chè của mình, rồi giới thiệu ra mạng thị trường quốc tế, mỗi ngày anh phải giao lưu trực tuyến với khách hàng ở châu Âu đến bốn, năm tiếng đồng hồ, đơn đặt hàng từ nước ngoài còn nhiều hơn cả trong nước.
Thuấn Nhân cứ nửa tháng lại cộng sổ thu chi. Có lần tính toán xong, cô cười mãn nguyện nói: “Giờ nhà mình có thể sống sung sướng được rồi, sinh thêm ba đứa nữa, vẫn nuôi tốt!”
“Sinh nhiều thế, chỉ còn cách bỏ quốc tịch Trung Quốc thôi, em bằng lòng đi Mỹ với anh không?”
“Em sợ bố anh.”
“Anh cũng nghĩ vậy, tạm thời đừng sinh nữa, được không? Nghe lời anh nhé!”
“Nhà mình thật kỳ lạ, nhà người ta thì chồng cầu xin vợ đẻ thêm, còn mình thì ngược lại”, Thuấn Nhân cằn nhằn.
Buổi chiều, Thuấn Nhân qua chợ thấy rau xanh tươi ngon, trên lá có điểm vài vết bùn đen do mới hái. Cô ngồi xuống chọn lấy một mớ, lại mua thêm nửa cân thịt lợn.
Về đến nhà, quàng tạp dề lên người, rửa sạch tay, đem rổ rau đi rửa, rồi để miếng thịt lên thớt thái, chuẩn bị làm món bánh chẻo. thái được mấy miếng, thấy cổ hơi mỏi, cô rửa tay, tháo tạp dề đi lên lầu. Tử Chấn đang đọc tin tức trên mạng, cô đứng ở cửa nói: “Đừng đọc nữa, xuống giúp em băm thịt làm nhân bánh đi anh.”
Tử Chấn vẫy cô lại, Thuấn Nhân đi tới xem. Trang tin tức thời sự có tin: “Phó giám độc công ty Thái Tín Triệu Chấn Đào đã lợi dụng chức vụ để chiếm đoạt hàng trăm nghìn tệ, hôm nay chính thức bị khởi tố, bắt giam để phục vụ cho điều tra.”
Trang tin thời sự đăng rất nhiều ảnh, trong đó có bức Triệu Chấn Đào bị còng tay, đầu cúi xuống, theo sau là hai cảnh sát áp tải lên xe.
Thuấn Nhân thở phào nhẹ nhõm, ôm lấy cổ Tử Chấn: “Cuối cùng cũng an toàn rồi! Anh yêu, anh đúng là thần hộ mệnh của em!”
“Sau này nên nhớ, muốn báo thù người khác, trước tiên phải bảo vệ tốt cho chính bản thân mình, biết không?”
“Biết rồi.”
Thuấn Nhân thấy Tử Chấn vẫn có vẻ lo lắng, dịu dàng an ủi nói: “Anh đừng lo, việc bố anh, mình từ từ nghĩ cách, sẽ tốt đẹp thôi mà!”
Thấy Tử Chấn vẫn không vui vẻ, Thuấn Nhân bèn cười rồi lái anh sang một chuyện khác: “May mà trước đây anh từng ở huyện Uyển, em hỏi anh, ở đây “trẻ con” gọi là gì?”
Tử Chấn đáp: “Tiểu quỷ.”
“Thông thường, thanh mẫu IN, hoặn ING phát âm thành âm nào?”
Tử Chấn lắc đầu.
Thuấn Nhân phát âm thật chậm cho anh nghe: “I-A-N-G.” Rồi bắt Tử Chấn học theo mình.
Thuấn Nhân nói: “Muốn làm con rể An Huy, còn không ngoan ngoãn học cách phát âm ở đây đi, rảnh một cái là mặt mày ủ rũ rồi.”
“Ở huyện em có tới ba loại tiếng địa phương”, Tử Chấn cằn nhằn. “Khó quá đi mất.”
“Dạy anh hát kịch Hoàng Mai được không?”
“Đấy là tiếng An Khánh.”
Thuấn Nhân lôi Tử Chấn xuống lầu, bảo anh rửa tay sạch sẽ. Tử Chấn đưa cổ ra cho Thuấn Nhân quàng tạp dề vào, rồi anh bắt đầu băm băm chặt chặt miếng thịt trên thớt, nói: “Gói bánh chẻo ăn rất ngon, thịt rau tươi ngon quá.”
“Thế thì gói nhiều một chút, em đi mua vỏ bánh.” Nói đoạn, cô cầm lấy ví tiền.
Tử Chấn nói: “Anh biết làm vỏ bánh đấy, không cần mua đâu.”
Thuấn Nhân cười nói: “Việc gì phải khổ thế, mua cho rồi. Vỏ bánh ở đây là do họ tự làm, ngon lắm.”
Một lát sau đã nghe thấy tiếng gõ cửa cốc cốc, Tử Chấn cảm thấy khó hiểu, không biết vợ mình định giở trò gì đây, vừa đi đã về rồi.
Anh đứng trong bếp thò đầu ra nhìn, là một cô gái dáng người cao ráo, mặc quần jean, áo thun trắng, đi đôi giày màu đen, tay cầm túi xách màu cam, hai mắt đang ngó nghiêng nhìn. Thấy Tử Chấn, cô gái nở nụ cười không được tự nhiên lắm.
Trong hộp thư điện tử của Tử Chấn, có đến bốn mươi mấy bức thư của An An, trên MSN có mấy tin nhắn. Nghe nói, Thời Hân đang tức điên lên, sai An An mau chóng lôi Tử Chấn về nhà, thậm chí ông ta còn biết chỗ ở hiện tại của Tử Chấn, chỉ vì An An ngăn cản, ông ta mới không ra tay sớm.
Tử Chấn quay vào bếp, băm nốt chỗ thịt còn lại. Băm xong, đặt con dao xuống, quay ra rửa hành.
An An đứng sau lưng nói: “Anh trốn khỏi bệnh viện khiến bố tức giận lắm, bố bảo em mang máy quay đến cho bố xem, bố nói, nếu chuyện đó xảy ra thật thì anh đừng hòng gặp lại chị dâu. Em đành phải cho bố xem, bố không thấy gì trong máy quay, liền mắng em một trận tơi bời, bố còn nói, bố sẽ không dừng ở đây đâu, vì chuyện đó mà bố mất một món tiền lớn.”
Tử Chấn để hành đã rửa sạch lên thớt thái, nói: “Cảm ơn em đã giúp anh hôm đó. Em về đi, việc này để tự anh giải quyết.”
“Nếu không vì thấy anh bệnh tật đến thế này, em sẽ không buông tha cho anh đâu”, An An giận quá nói. “Anh à, sức khỏe anh yếu lắm, ở đây chẳng có bệnh viện nào ra hồn, về Bắc Kinh đi, rồi từ từ nói chuyện với bố.”
Tử Chấn bỏ hành, rau và thịt băm vào một cái tô, rồi đeo găng tay ni lông vào để nhào nhân bánh. Suốt cuộc nói chuyện anh không ngẩng lên nhìn An An: “Từ khi ông ta lấy dây trói anh lại, ông ta không còn là bố anh nữa.”
“Ông ấy nói”, An An chầm chậm kể lại. “Có thể nhượng bộ cho anh, chị dâu không cần phải đi, có điều anh bắt buộc phải lấy em.”
Cuối cùng Tử Chấn cũng ngẩng lên, nhưng không nhìn vào mặt An An, quát: “Cút.”
An An hơi co người lại, lùi về sau một bước, bị cánh cửa chặn lại, người đập vào cửa, tay vội bám lấy khung cửa, đứng yên.
Tử Chấn đi đến, túm lấy tay áo cô ta kéo ra ngoài. An An bị động, hai chân dường như bị kéo đi đến cửa gian chính suýt nữa bị vấp vào thanh chắn dưới đất.
Thuấn Nhân cầm túi vỏ bánh về, thấy vậy cũng ngạc nhiên, chạy đến ôm lấy Tử Chấn: “Anh làm cái gì thế? Nếu không có An An, giờ này không biết Chấn Chấn sẽ ra sao rồi!”
Tử Chấn thở dốc, bỏ tay ra, không nói lời nào, quay người đi lên lầu, chốt cửa lại.
Thuấn Nhân giúp An An chỉnh lại áo: “Vào đây ngồi đi, lát nữa ăn bánh chẻo nhé!”
Mắt An An ngân ngấn nước, môi run lên, ngước mắt nhìn lên lầu, đứng thẳng lưng không nhúc nhích.
Chốt cửa xong, Tử Chấn lại thấy trong người nôn nao khó chịu. Anh hận mình không đối phó được sự ranh mãnh của An An, hận mình không nghĩ ra cách trốn khỏi sự săn đuổi của ông bố. Phiền phức cứ nối tiếp, không có hồi kết. Giờ đây, anh không còn sức để phiền não, không còn sức để đau khổ, cơ thể bắt đầu giày vò anh, cơn đau càng lúc càng mãnh liệt. Anh vội vơ lấy chai thuốc trong ngăn kéo, lấy nước trên bàn uốn vào. Mọi thứ trước mắt trở nên mờ ảo, chớp chớp mấy cái, vẫn nhìn không rõ.
Anh cố gượng người, tay mò mò lấy điện thoại trên bàn gọi cho Phùng Dư. Phùng Dư đang ở sân sau, nhanh chóng chạy lên gõ cửa, Tử Chấn mở cửa, chỉ nói một câu: “Nhanh đưa con đi, đừng để vợ con nhìn thấy.” Phùng Dư tiến lên một bước, kịp đỡ lấy người Tử Chấn đang lịm đi.
Thuấn Nhân và An An đang ở dưới bếp, cửa bếp và cửa phòng trên có góc chết cùng hường, có thể đứng dưới nhìn lên thấy được cửa phòng trên. Phùng Dư cõng Tử Chấn lặng lẽ xuống lầu, mở cửa sau đi ra ngõ.
Bệnh viện huyện rất gần đây, Phùng Dư cõng Tử Chấn đến phòng cấp cứu, bác sĩ khám xong, nói: “Tình trạng chảy máu trong, phải chuyển lên bệnh viện tỉnh, xem ra rất phức tạp.”
Phùng Dư nhờ bác sĩ coi giúp Tử Chấn, còn mình quay về nhà lấy tiền và điện thoại, mang theo luôn cả điện thoại của Tử Chấn, sau đó gọi taxi, cõng Tử Chấn lên xe.
Xe rời khỏi huyện Uyển, Phùng Dư gọi cho Thuấn Nhân: “Hai con cãi nhau à? Tử Chấn tự nhiên đến gặp thấy nói muốn lên núi chụp mấy bức ảnh. Bọn thầy lên đường đi rồi, hai ngày nữa sẽ về.”
Thuấn Nhân nói: “Bọn con đâu có cãi nhau, là em gái anh ấy đến chơi, không biết xảy ra chuyện gì. Tử Chấn ở cạnh thầy không? Con muốn nói chuyện với anh ấy.”
Phùng Dư nhìn xuống Tử Chấn đang gối đầu lên đùi mình, đường đi gập ghềnh, máu từ miệng Tử Chấn từng giọt từng giọt chảy xuống, Phùng Dư nói: “An An đến thì con cứ tiếp nó vài ngày, chờ nó đi, Tử Chấn lại quay về.”
Đường tối khó đi, phải mất năm tiếng mới đến được bệnh viện tỉnh.
Tiền đặt cọc phẫu thuật mất năm mươi nghìn tệ, ngân hàng đóng cửa, may mà bác sĩ xem thẻ nơi làm việc của Phùng Dư nên mới đồng ý phẫu thuật trước.
Tử Chấn mê mê tỉnh tỉnh, giọng nói yếu ớt: “Thầy ơi, đừng chữa nữa, đắt quá!”
Phùng Dư giúp y tá đẩy giường bệnh nhân vào phòng mổ, nhìn tấm bảng ở cửa sáng lên dòng chữ “đang phẫu thuật”, mới lau mồ hôi trên trán, thở phào.
Nghĩ tới việc phẫu thuật xong cần nghỉ ngơi, Phùng Dư tranh thủ lúc Tử Chấn phẫu thuật xong đang còn hôn mê, đi tìm phòng trọ. Hợp Phì không rộng lắm. Trong mắt người Bắc Kinh, vị trí nhà ở ngoại ô rất lý tưởng. Một căn nhà đầy đủ điện nước, chỉ cần năm trăm tệ, hơn nữa có thể thuê từng tháng. Phùng Dư đặt cọc tiền, về đến bệnh viện đã là buổi chiều, Tử Chấn vừa mới tỉnh lại, nhìn thấy Phùng Dư vội hỏi: “Thầy Phùng, bao nhiêu tiền vậy?”
Ông ta vỗ tay Tử Chấn nói: “Không mất bao nhiêu đâu, thầy tạm ứng trước.”
“Thầy cũng không có tiền...” Mắt Tử Chấn rơm rớm. “Thầy cả đời không kết hôn, chỉ biết đến ba lê, lần này chắc chắn con tiêu hết số tiền cả đời thầy dành dụm rồi.”
“Đừng nói nhiều như đàn bà thế, ngủ đi!”
“Thầy Phùng, bệnh của con không chữa được đâu, lãng phí tiền lắm.”
“Tử Chấn à, chỉ cần con sống thêm được một ngày, thầy cũng mừng”, Phùng Dư nói.
Có người gõ cửa, là bác sĩ phẫu thuật tối qua, ông ta ra hiệu cho Phùng Dư ra ngoài nói chuyện. Tử Chấn nói: “Lại gọi ra đóng tiền chứ gì? Tôi phải xuất viện, bệnh này không chữa được đâu.”
Bác sĩ nói: “Mỗi giai đoạn chữa trị, tiền viện phí không giống nhau. Giá máy chạy thận trong nước khác xa so với đồ ngoại nhập, còn thuốc uống nữa, giá thuốc ngoại cũng khác, anh có bảo hiểm không? Hay phải tự túc?”
Tử Chấn nói: “Không cần chữa đâu, làm thủ tục xuất viện thôi.”
Bác sĩ không thèm để ý đến anh ta, quay sang nói với Phùng Dư: “Anh nghĩ thế nào?”
“Dùng loại tốt nhất”, Phùng Dư nói.
“Được, thế anh đi nộp thêm tiền đi.”
Ngày thứ tư sau cuộc phẫu thuật, Tử Chấn có chút sức lực, lại đòi xuất viện. Phùng Dư cũng không ngờ được anh bệnh đến như thế này rồi mà vẫn có sức. Anh xuống giường, muốn đi ra khỏi phòng bệnh, Phùng Dư dìu anh quay lại giường. Nghỉ một lát, anh lại đòi xuất viện, cứ mấy lần như vậy, cuối cùng Phùng Dư đành nghe theo. Ông đến phòng cấp thuốc, mua ít thuốc bổ rồi dìu Tử Chấn lên taxi về phòng trọ.