• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

  • Anh dẫn em đi shopping ha?
“Lần khác đi anh, em đang mệt”.

- Trời lạnh nên anh tắt điều hòa nhé?

“Sao cũng được ạ”.

- Ăn cam không? Anh mới bóc vỏ…

“Khỏi. Nãy em ăn rồi”.

- Lại đây anh kể em nghe chuyện hôm nay ở trạm.

Khánh Hạ bước ra khỏi nhà tắm, vừa đánh răng rửa mặt xong xuôi. Cô nhìn Lục Tôn ngồi trên giường, càng nhìn càng buồn:

- Không nghe đâu, em muốn ngủ.

Thời gian qua, sự lạnh nhạt của Khánh Hạ khiến Lục Tôn hao tổn biết bao tâm sức. Anh dùng gương mặt nghiêm túc để nhìn cô:

- Vậy thì nói chuyện cho rõ ràng rồi đi ngủ.

Cuối cùng ngày này cũng tới. Cái ngày mà Lục Tôn mất hết kiên nhẫn, anh muốn biết rõ vì sao vợ mình lại thay đổi 180 độ như thế.

Khánh Hạ ngồi xuống giường:

- Chuyện gì ạ?

- Em còn hỏi? Rốt cuộc mấy ngày qua em bị cái quái gì thế!? Cái gì cũng từ chối anh! Cái gì cũng lắc đầu!

Không khí im lặng một vài giây. Lục Tôn nhíu mày:

- Anh làm gì sai? Em không nói thì sao anh biết?

- Được…

Khánh Hạ gật nhẹ đầu, nói chậm rãi từng chữ:

- Vậy em hỏi anh… vì sao lại muốn cưới em?

- Đương nhiên là vì anh yêu em!

- Đừng nói dối! Chúng ta mới gặp lần đầu ở quán lẩu mà anh đã lập tức muốn kết hôn! Chẳng lẽ Lục Đại Úy đây chọn vợ bừa bãi như vậy sao!?

Lục Tôn chớp nhẹ đôi mắt sắc của mình. Hóa ra là do vợ mình nghĩ nhiều. Ai mang thai đều sẽ như vậy, phải không?

Vì không muốn nói dối nên Lục Tôn đành phải gật đầu thừa nhận:

- Haizz… thật ra không phải lần đầu…

- Anh nói rõ đi.

- Ừm… anh đã để ý em từ rất lâu. Lúc đó chỉ là cái cớ để làm quen thôi.

- Ồ? Vậy tại sao Lục Đại Úy lại biết đến một đứa ở tầng lớp dưới, không có gì nổi bật như em?

Giọng điệu của Khánh Hạ có chút mỉa mai. Lục Tôn khá bất ngờ với thái độ khác thường của cô. Anh nheo mắt nghi ngờ:

- Em… Có phải em biết chuyện gì rồi không?

- Rốt cuộc anh có bao nhiêu bí mật mà phải sợ em biết?

Nghe đến đây, Lục Tôn có hơi khó chịu. Trước giờ chưa ai dám chất vấn Đại Úy kiểu này, đến cả Thượng tướng cũng ít nhiều cẩn trọng khi nói chuyện với anh.

Nhưng dù sao đây cũng là vợ mình, anh hít thở sâu lấy lại sự bình tĩnh rồi trầm giọng:

- Nói thẳng đi. Đừng vòng vo.

Đôi lông mày cau có của anh làm Khánh Hạ tức tối. Cô đứng bật dậy khỏi giường:

- Vậy nói cho em biết! Tại sao anh chưa bao giờ hỏi về bố mẹ em? Anh đã biết chuyện gì xảy ra với họ rồi đúng chứ?

Câu hỏi như một mũi tên đâm thẳng vào giữa ngực của Lục Tôn, anh vội đứng dậy, giọng nói trầm bỗng nhiên rơi vào bối rối:

- Chuyện đó… anh…

- Cái ngày xảy ra vụ cháy có phải anh cũng đã có mặt không?

Khánh Hạ vừa dứt câu, trái tim Lục Tôn như ngừng đập. Anh nhỏ giọng hỏi:

- Bình tĩnh… Là ai đã kể gì với em rồi sao?

Thái độ sợ sệt của anh như ngấm ngầm thừa nhận mọi chuyện. Sự lo lắng hiện rõ trên gương mặt anh tú kia. Khánh Hạ chớp mắt vài lần để ngăn nước mắt tiết ra. Dù cố gắng kìm nén cảm xúc, nhưng chất giọng dịu dàng của cô vẫn bị bóp méo:

- Em chỉ không ngờ…

Khánh Hạ nói không được hết câu. Cô mím chặt môi để lấy lại bình tĩnh rồi tiếp tục:

- Chỉ không ngờ anh lại gián tiếp khiến bố mẹ em ra đi! Còn giấu giếm đến tận bây giờ!

Nghe câu này, Lục Tôn hoàn toàn suy sụp. Anh chậm rãi đặt hai tay lên vai Khánh Hạ rồi cúi đầu. Giọng anh cũng theo cảm xúc mà xót xa:

- Anh xin lỗi…

Giọt nước mắt trong suốt lăn dài xuống bờ má của cô gái. Cô cảm nhận được sự run rẩy ở hai bên vai, có lẽ Lục Tôn đã thật sự thừa nhận rồi.

- Anh ra ngoài đi…

Một câu nói bâng quơ của Vũ Khánh Hạ thôi mà cứa còn đau hơn các loại vũ khí mà Lục Đại Úy từng tiếp xúc qua. Anh ngẩng đầu đầu, hai tay xiết chặt lấy vai cô:

- Em mới nói gì?

Khánh Hạ biết mình đã lỡ lời, cô đẩy nhẹ tay Lục Tôn ra rồi quay lưng bước về phía cửa:

- Không có gì, để em đi.

Nhưng chưa kịp nhấc chân đã bị Lục Tôn nắm lấy một bên vai kéo về. Anh bắt đầu mất bình tĩnh:

- Đứng lại! Em như thế này là đang đổ tất cả tội lỗi lên đầu anh đó! Anh cũng đâu muốn sự việc xảy ra như vậy!

Khánh Hạ với đôi mắt ướt chứa đầy thù hận hất tay Lục Tôn ra.

- Không phải anh thì là ai!? Bây giờ em phải tìm ra đám bạn đã cùng anh hút thuốc nữa à!?

- Gì cơ?

Lục Tôn nhướn mày, gương mặt tỏ ra vô cùng ngạc nhiên, mọi sự giận dữ dường như tan biến. Nhưng anh chưa kịp nói thêm, Khánh Hạ đã thở dài:

- Em xin lỗi! Tâm trạng em đang không ổn. Để em đi ra ngoài.

Thấy Khánh Hạ chủ động bình tĩnh lại, Lục Tôn thở phào. Gần đây anh tránh xung đột vì cô đang có thai, nhưng vừa nãy đã có lúc anh suýt mất kiểm soát. Nếu Khánh Hạ không chấm dứt chắc mọi chuyện còn đi xa hơn.

Lục Tôn nhanh chóng bước trước vợ, mở cửa phòng rồi nói:

- Thôi để anh ra ngoài. Em ở lại phòng mà ngủ sớm đi.

“Cạch”

Lục Tôn đóng cửa, vừa hay gặp Lục Phong vô tình đi ngang:

- Sao nhìn căng thẳng thế? Vẫn chưa làm lành được à?

Lục Tôn gật đầu, anh lại nói tiếp:

- Kiểu này chắc là Khánh Hạ biết chuyện năm xưa rồi chứ gì?

- Ừm… Biết rồi.

- Thấy chưa. Anh đã bảo là lo mà thành thật khai ra cho sớm. Để con bé nó tự biết thế nào cũng tổn thương.

- Nhưng mà…

Đến đây, Lục Tôn ngập ngừng một chút rồi nói tiếp:

- Hình như cô ấy đang hiểu lầm gì đó…

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK