- Ai cho cô vào đây?
- Đi ra ngoài đi. Tôi còn phải nấu nướng để trưa họ về ăn.
Nhưng Khánh Hạ không sợ, càng nói cô càng bước lại gần hơn:
- Cứ để đó. Nói chuyện xong nếu trễ thì tôi sẽ phụ chị nấu.
- Giữa chúng ta có chuyện gì để nói à?
Trước thái độ của chị Hân, Khánh Hạ vẫn bình tĩnh:
- Tôi chỉ muốn hỏi xem lần trước chị có phải chị nói bậy bạ rồi không? Kể sai sự thật chuyện của Lục Đại Úy là có ý gì?
Chị Hân chột dạ, khoanh tay lại như một cách phòng thủ:
- Có gì đâu. Tôi chỉ muốn nói để cô biết vì sao cô được Lục Đại Úy chọn làm vợ thôi.
Khánh Hạ cười khẩy:
- Hay là chị cố tình để tôi hiểu lầm anh ấy?
Bị trúng tim đen, chị Hân chỉ có thể im lặng. Sự im lặng này ngấm ngầm cho Khánh Hạ biết suy nghĩ của đối phương. Được nước, cô tỉnh bơ hỏi thẳng:
- Chị có vẻ thích chồng tôi nhỉ?
Chị Hân giật mình lớn giọng:
- Đừng có nói xằng bậy!
- Ồ?.. Thế thì chị năm lần bảy lượt tính kế chia rẽ chúng tôi làm gì?
Khánh Hạ nói bằng giọng điệu nửa nghiêm túc nửa mỉa mai khiến chị Hân vô cùng khó chịu. Chị ta bực bội nói:
- Tôi không hề! Những gì tôi kể là sự thật! Lục Đại Úy không yêu cô! Anh ấy chỉ đang cố bù đắp cho lỗi lầm của mình thôi!
Sự cố chấp này làm Khánh Hạ mệt mỏi, cô cười nhạt:
- Ha ha, thế thì tôi sẽ tận hưởng sự bù đắp này. Cảm ơn thông tin vô dụng của chị.
Lúc Khánh Hạ quay lưng đi thì chị Hân lại nhăn mặt nói:
- Cái thứ như cô không xứng đáng với anh ấy.
Câu nói này khiến Khánh Hạ phải đứng lại ngay lập tức. Cô quay đầu nhìn chị Hân, cứng rắn đáp:
- Xứng hay không thì chị cũng nên chào một câu Đại úy phu nhân đi.
Gương mặt thỏa mãn của Khánh Hạ như đang khiêu khích đối phương. Chị Hân càng nhìn càng ngứa mắt, chị nghiến răng:
- Cô không học thức, không quá xinh đẹp, càng không làm ra được nhiều tiền. Dựa vào đâu mà cô lại được anh ấy chọn?
Khánh Hạ nhún vai:
- Chà… cái này tôi không rõ… Chị thử hỏi người chồng yêu dấu của tôi xem.
Chị Hân chỉ tay vào mặt người đối diện rồi gào lên:
- Vũ Khánh Hạ cô cơ bản chỉ là một đứa thất học! Chỉ có thể dựa vào cái chết của bố mẹ để bước chân vào Lục gia!
“Chát”
Một âm thanh chói tai vang lên. Không gian trong bếp tĩnh lặng. Lòng bàn tay của Khánh Hạ bắt đầu tê tê sau vài giây. Cô nghiến răng, nhả từng chữ:
- Câm. Mồm.
Chị Hân tay ôm một bên má nóng rát mà thở gấp. Chị ta còn đang sốc, chưa kịp phản ứng lại. Đôi chân của Khánh Hạ bước lên một bước:
- Chị còn đụng chạm đến bố mẹ tôi lần nữa thì không chỉ có một cái tát đâu.
Lúc này chị Hân mới rơm rớm nước mắt:
- Cô… cô dám đánh người… đây là cơ quan nhà nước mà cô còn dám…
- Sao tôi lại không dám? Cô định làm gì? Đi mách trưởng đồn à?
Trưởng đồn Phòng cháy chữa cháy này rõ ràng là Lục Tôn. Chị Hân có đấu cỡ nào cũng không lại Khánh Hạ. Chị ta biết câu nói kia của mình có phần quá đáng, có báo cáo thì cũng chết thôi, nên chỉ đành ngậm ngùi lau nước mắt.
- À, với lại…
Khánh Hạ đột nhiên nhớ ra gì đó rồi nói thêm:
- Tôi thân thiết với các cậu Công Thành Danh Toại hơn chị nghĩ đó. Vậy nên mỗi buổi trưa đừng kiếm cớ ngồi kế Lục Tôn hay cố tình ngã vào lòng anh ấy nữa. Dư thừa lắm.
Chị Hân tức tối lẩm bẩm trong miệng:
- Cái lũ phản bội…
- Nào! Chẳng phải các cậu ấy đã nhắc đi nhắc lại với chị là Lục Đại Úy đã có vợ rồi sao? Là chị cố chấp đến mức họ buộc phải nói cho tôi biết. Tôi nghĩ chị nên xem lại bản thân mình.
Nước mắt của chị Hân tràn ra ngày một nhiều, chị ta mếu máo:
- Cô thì biết cái gì? Chỉ có tôi mới thực sự yêu anh ấy… Tôi bắt đầu nấu ăn cũng là lúc Lục Đại Úy mới bước chân vào nghề. Anh ấy có được cái chức vụ đó, được như ngày hôm nay đều là do mỗi ngày ăn cơm tôi nấu! Anh ấy luôn nghiêm khắc với mọi thứ nhưng chưa bao giờ chê đồ của tôi! Mỗi lần anh phải chạy đi dập lửa, tôi là người ở trạm lo sống lo chết! Đã gần 30 tuổi nhưng tôi vẫn chưa lấy chồng, tất cả là vì đợi một ngày anh đáp lại cái tình cảm ngu ngốc này!
Khánh Hạ cũng là phụ nữ, nghe những lời này thì thấy đáng thương nhiều hơn là đáng trách:
- Chị bình tĩnh. Tôi hiểu yêu đơn phương rất khó khăn. Nhưng chị cũng không thể làm người thứ ba, chen vào cuộc hôn nhân của người khác.
- Cô im đi! Cô mới là người chen chân vào chúng tôi! Nếu cô không xuất hiện thì có lẽ anh đã yêu tôi! Anh đã chọn tôi!
- Vậy tại sao gần chục năm quen biết mà Lục Đại Úy vẫn chưa chọn chị?
Câu hỏi của Khánh Hạ cắt ngang cuộc trò chuyện. Chị Hân chỉ biết đứng lặng người, nước mắt rơi lã chã. Không ngờ đến một ngày, người cự tuyệt mình không phải Lục Tôn, mà là vợ của anh ấy. Nỗi đau như nhân 10 lên vậy.
- Cho dù là trước hay sau thì chồng tôi vẫn là của tôi. Một ngón tay chị cũng không sờ được đâu.
Nói rồi, Khánh Hạ quay lưng đi ra khỏi bếp.