Thời gian đó, Khánh Hạ chỉ nằm trong bệnh viện cùng con nên không ra ngoài đường nhiều. Sau khi về nhà rồi kết thúc kì nghỉ thai sản, Lục Tôn cũng phải năn nỉ gãy lưỡi cô mới chịu nghỉ việc. Dù sao nhà anh cũng không phải là thiếu tiền, để vợ đi làm cực khổ anh thật sự không can tâm. Hơn nữa, mỗi lần Khánh Hạ ra ngoài, con bé Lục Nhi lại khóc ầm lên, người giúp việc với Lục Tôn thi nhau dỗ mãi không được.
…----------------…
Thời gian trôi đi, Lục Nhi chẳng mấy chốc đã gần hai tuổi. Đứa cháu gái duy nhất của Lục gia đương nhiên được cưng như trứng. Không chỉ có người lớn, mà cả hai đứa con trai của Lục Phong cũng rất thương đứa em họ của mình.
- À à! Phải rót trà cho búp bê như này hả?
Cô bé Lục Nhi gật gật. Cả ba đứa trẻ đang ngồi trên sàn, bày đồ chơi ra giữa phòng khách của Lục gia. Bộ búp bê màu hồng đang ngồi uống trà được bọn trẻ sắp xếp rất công phu.
Kể từ khi con bé ra đời, ông bà, anh chị ngày nào cũng bảo vợ chồng Khánh Hạ mang Lục Nhi về chơi. Nhưng vì bố nó bận nên lâu lâu mới đến được.
Vừa hay, nhân dịp hôm nay cuối tuần, Thượng tướng mời các quan chức đến nhà riêng ăn, mỗi người được dẫn theo một thành viên trong gia đình. Vì vậy, Lục Nhi được đến nhà ông bà nội chơi để bố mẹ đi công việc.
Trước cửa, Khánh Hạ và Lục Tôn trước khi rời đi còn nhìn chị dâu:
- Phiền chị quá, phải chăm cả 3 đứa cùng lúc.
- Ha ha, có phải một mình chị đâu. Còn người làm với bố mẹ nữa mà. Hai đứa cứ yên tâm đi đi.
Chị dâu đóng cửa, khi chỉ còn hai vợ chồng ở cạnh nhau, Lục Tôn mới lộ rõ tính cách trẻ con của mình. Anh ôm lấy cánh tay của vợ rồi nói:
- Hôm nay bảo bối đẹp quá!
Vũ Khánh Hạ tuy là gái một con nhưng nhan sắc lại càng ngày càng thăng hạng, còn xinh đẹp hơn lúc chưa mang thai. Mỗi bước đi, cử chỉ càng ngày càng sang trọng. Có khi bây giờ gặp lại, ông chú bà dì còn không nhận ra cô. Quả nhiên đắp tiền lên người là có thể xinh đẹp hơn vạn lần.
Thấy chồng nũng nịu như vậy, Khánh Hạ cũng đã quen rồi. Cô phì cười:
- Ông 32 tuổi rồi đó ông tướng!
- Thì sao chứ? Bộ 32 tuổi là không được khen vợ đẹp à?
- Ha ha, nhưng giọng anh con nít còn hơn con gái chúng ta nữa.
- Đâu cóoo!
Ngày xưa lúc mới bước chân vào Lục gia, cô còn thắc mắc sao anh cả Lục Phong ra đường oai nghiêm như vậy, điềm đạm như vậy, mà khi ở nhà lại suốt ngày bám vợ. Bây giờ thấy ông em trai này cũng thế, cô đã hiểu rồi. Hóa ra thật lòng yêu một người là hoàn toàn có thể vứt bỏ hình tượng của bản thân.
Khánh Hạ búng nhẹ lên trán của Lục Tôn rồi tủm tỉm cười:
- Nha đầu ngốc!
Anh tròn xoe mắt đáp:
- Gì cơ? Em học ở đâu ra đấy?
- Xem phim đó!
Lục Tôn thấy buồn cười nhiều hơn là ngạc nhiên, anh khoanh tay lại hỏi:
- Lại là mấy cái phim tổng tài đẹp trai đó à?
- Đúng rồi! Ôi… Thời Yến đúng chuẩn vừa đẹp vừa giàu…
Đôi mắt lấp lánh mơ mộng của Khánh Hạ khi kể về người con trai khác khiến Lục Tôn có chút ghen tị. Anh cau mày:
- Có con rồi mà suốt ngày khen Thời Yến! Chứ chồng em không đủ đẹp trai với giàu à?
Khánh Hạ cười mỉm, nụ cười pha lẫn chút trêu chọc đối phương:
- Đủ! Đương nhiên là chồng em rất ưa nhìn và có tiền! Nhưng Thời Yến ngầu lòi! Còn lạnh lùng, bá đạo!.. Ây da! Khó so sánh lắm!
Lục Tôn đá một bên lông mày nhìn cách vợ khiêu khích mình. Anh không nhịn nổi mà dùng cánh tay trái đầy gân guốc bóp nhẹ hai bên má của cô rồi trầm giọng:
- Anh chiều em quá nên em quên anh là người như thế nào rồi thì phải?
Khánh Hạ bị chồng nâng mặt lên, còn bị bóp má nữa nên giọng nói có chút ngọng nghịu:
- Đó giờ anh vẫn dịu dàng mà?
Hình như cô còn đang trêu chọc anh. Nhưng Lục Tôn lúc này cay cú quá nên không nhận ra, anh cười khẩy:
- Nói cho em biết! Anh là Lục Đại Úy! Là người mà sở cảnh sát thành phố phải nhờ tra khảo tội phạm! Chỉ cần một cú liếc mắt của anh là bọn chúng đã phải khai báo hết!
- Ghê vậy sao…
Tuy lời nói là như vậy nhưng thái độ của Khánh Hạ thật sự là đang trêu ngươi người khác. Lục Tôn bực tức nói, năm ngón tay siết chặt hai bên má của cô hơn:
- Em thích kiểu tổng tài bá đạo chứ gì? Được…
Lục Tôn ép Khánh Hạ vào tường rồi hôn một cách mãnh liệt. Đến mức cô chưa kịp định thần lại. Lưỡi của chồng còn chọc thẳng vào cuống họng làm cô bất ngờ, đôi mắt chỉ biết mở to, không dám chớp.
Đúng lúc này, mẹ lại bế Lục Nhi ra mở cửa:
- Để bà đưa cháu gái bà đi dạo nhá!
Vừa thò đầu ra đã thấy đôi vợ chồng trẻ ngấu nghiến nhau bên cạnh tường, người phụ nữ vội che mắt đứa trẻ trên tay. Đôi lông mày nhếch lên khiến nếp nhắn rõ ràng hơn:
- Ơ? Hai đứa này chưa đi à?
Khánh Hạ giật mình đẩy Lục Tôn ra. Anh thì không xấu hổ như cô, chỉ điềm tĩnh kéo tay vợ:
- Bây giờ bọn con đi ạ! Chào mẹ!