Càng đi về phía bắc gió cát càng lớn, thời tiết càng lạnh, đợi đến lúc đến được biên cảnh chân chính của Đại Minh, tất cả mọi người đều lạnh đến mức mặc áo bông thật dày vào.
Bão cát gào thét, Tiết Trạm kéo lại áo đánh ngựa tiếp cận Chu Kì Lân: “Tầng mây ở chân trời áp xuống cực thấp, đoán chừng trời sẽ mưa, lại gấp rút lên đường sợ sẽ không kịp đến chỗ hạ trại.”
Chu Kì Lân đang lo lắng việc này, nghe vậy cùng hai tướng quân bên cạnh thương nghị vài câu, lập tức ra lệnh hạ trại.
Ra lệnh một tiếng, đại quân cấp tốc chuyển động.
Chém vài nhánh cây to bằng hai ngón tay, vót nhọn cắm xuống đất, lại kéo khối vải che mưa phủ lên làm lều, đem mấy tảng đá xếp chồng lên nhau làm một cái bếp đơn giản, bên trên bắc cái giá ba chân treo chảo sắt, đun nước nóng, đun canh, nấu cơm cái gì cũng được, đơn giản như thế. Lên đường hơn mười ngày, tướng, sĩ được đối xử bình đẳng, ba bữa đều ăn lương khô cháo loãng, ăn đến mặt Tiết Trạm cũng phải tái rồi. Hôm nay thừa dịp binh hậu cần còn đang dựng bếp, Tiết Trạm tìm Chu Kì Lân kiến nghị.
” Ta có thể thương lượng đổi thức ăn không?”
Chu Kì Lân thân là thống soái lại là tước vị Quốc công, được đối đãi đặc thù một mình một lều, có chút xa hoa hơn bọn họ. Bất quá có xa hoa cũng chỉ là đỉnh lều cao hơn một chút, trên mặt đất được lót một tầng vải dầu, bày một cái bàn đơn giản, về phần giường? Lấy mành vây lại, phía sau bắc mấy khối gỗ, lót tấm thảm lông, phủ chăn lên chính là giường, còn về phần lều trại Mông Cổ xa hoa như trong ti vi ở hiện đại hay chiếu đó sao? Ha hả, ngự giá thân chinh đi rồi so với.
Nghe vậy, Chu Kì Lân ngồi phía sau bàn dài giương mắt: “Điều kiện có hạn.”
” Chúng ta có thể tự mình tạo ra điều kiện không?”
“Không thể.”
Tiết Trạm đổi sắc mặt: “Nếu ta không nghe theo thì sao?”
“Quân pháp xử phạt.”
“Có thể thông đồng không? Ta làm lén lút, phân ngươi một nửa, không, có thể hơn phân nửa!”
Chu Kì Lân ngẩng đầu nhìn hắn.
Đọc không hiểu ý tứ của ánh mắt này Tiết Trạm đặt mông ngồi dính luôn xuống đất, từ trong lòng lấy bánh thịt ra gặm. Bánh bột ngô nướng, một mặt vàng óng ánh một mặt mềm xốp, dùng bột nở chính cống, thịt ở giữa là phối phương bí chế của Phúc Mãn Lâu ở kinh thành, tuy rằng lạnh nhưng vẫn còn ăn được, một ngụm cắn vào miệng, miệng đầy mùi thịt, tùy tiện ném ra một cái cũng còn hơn mấy chục lần thức ăn trong quân nha!
Chu Kì Lân xoa bóp mũi, tràn đầy bất đắc dĩ: “Thế tử làm vậy là ý gì?”
” Ngươi không muốn có thịt tươi ăn sao? Thủ hạ của ta có vài người đều là thợ săn rừng rất giỏi, dạo một vòng nhất định kiếm đủ đồ ăn.”
“Hành quân đánh giặc không phải trò đùa, có thể no bụng đã là may mắn, nếu ngay cả một chút ham muốn ăn uống cũng không thể nhịn được, nói gì đến chuyện đối mặt với kẻ địch mà tâm không sinh sợ hãi?”
Tiết Trạm làm vẻ mặt chân thành: “Nếu ta nói ta có thể chiến thắng địch nhân không sợ hãi nhưng không thể nhịn được một chút ham muốn ăn uống thì sao?”
Chu Kì Lân: “......”
Mắt thấy có triển vọng Tiết Trạm tạch một tiếng bắn tiếp, mang theo bánh thịt ăn phân nửa tiến đến trước mặt: “Tục ngữ nói thật là hay: dân dĩ thực vi thiên, ăn không ngon nào có sức lực đánh nhau? Vả lại không phải cũng giúp ủng hộ sĩ khí sao?”
Tầm mắt của Chu Kì Lân rất nghiêm túc, Tiết Trạm ngượng ngùng vươn một đầu ngón tay: “Thì một lần! Lúc này thôi! Ta cam đoan!”
“... Lấy nửa canh giờ làm hạn định. Lần sau không được viện dẫn lý lẽ này nữa.”
Tiết Trạm trừng lớn con mắt, khóe miệng kéo đến mang tai, vui vẻ không tự kìm được tiếng than: “Nam thần, ngươi thật tốt!”
Bị dán cho mác người tốt, ‘nam thần’ Chu Kì Lân nhướng mi, không kịp hỏi Tiết Trạm đã lủi mất.
Tiết Trạm nghẹn hơn mười ngày vừa nhận được lệnh, lập tức tựa như điên rồi. Điểm hai trăm binh Hổ Báo Doanh, một đội lên núi vào rừng, một đội tìm khê nhập thủy gây sức ép nửa canh giờ quả thật là thu hoạch phong phú, giao cho hậu cần chuẩn bị, đêm đó mỗi người đều ăn đến bụng phình lên.
Lần đầu tiên hành quân mở ra tiền lệ, Ô Hùng lau khô khóe miệng, chùi dầu mỡ vào quần áo, ợ một cái, khóe miệng kéo đến mang tai, trong lòng than thở: đúng là phân lượng lời nói của người trong lòng có khác, không thấy trước kia mình đề nghị tìm món ăn dân dã cho đỡ thèm đều bị mắng sao? Đến phiên bên này, chậc chậc, không phạt quân côn còn không nói, ngay cả lời nói nặng cũng chưa nói một câu, quả thật là đồng nghiệp không đồng mệnh nha.
Lập tức lại ợ một cái do ăn no, lần này là vị thỏ hoang.
Một đêm đi qua, đại quân lại tiếp tục lên đường. Trên đường đi qua thành trấn biên cảnh, đại quân ở lại ngoài thành hạ trại, Chu Kì Lân vào thành tuần tra, Tiết Trạm lấy thân phận phụ tá đi theo bên cạnh, chuyện gì cũng không cần phải xen vào, chuyện gì cũng khỏi phải làm, chỉ cần nghe người khác nịnh hót, vì sao? Bởi vì chánh chủ trưng ra bản mặt băng tra nha, bọn họ thấy hắn vẻ mặt hoà nhã có vẻ dễ bàn hơn.
Thế tử khí độ phi phàm anh tuấn tiêu sái ~
Thế tử tiền đồ vô lượng hơn người ~
Thế tử phong tư trác tuyệt nhân trung long phượng ~
Tướng mạo của thế tử vừa nhìn thì biết là người có phúc khí, nhất định có thể làm rạng rỡ tổ tông ~
Dung mạo của thế tử thật anh lãng, dù cho đứng ở bên cạnh Quốc công gia cũng không kém cỏi nửa phần ~
Tiết Trạm một chưởng chụp bả vai người ta, chụp cho đối phương muốn nội thương, cười mắng: “Nói bừa mà cũng đúng thật!”
Cả đám Ô Hùng vẫn làm bối cảnh nhịn không được ‘ phốc’ một tiếng ngay tại chỗ.
Chu Kì Lân lấy tay để che khóe miệng nhếch lên một cái.
Quần chúng khen nịnh chẳng được vẻ mặt nứt ra tại chỗ. Thế tử, mỹ đức khiêm tốn của ngươi đâu?
Nếu Tiết Trạm có thuật đọc tâm phỏng chừng sẽ đặc biệt chân thành hồi đáp một câu. Thành thực không phải chính là mỹ đức sao? Quá mức khiêm tốn chính là dối trá biết không?
Có Tiết Trạm ở đây, tốc độ tuần tra của Chu Kì Lân nhanh hơn một phần ba, người nào muốn bám víu quan hệ nịnh nọt gặp phải Tiết Trạm da mặt dày có thể so với tường thành cũng phải nhượng bộ lui binh, dù sao da mặt dày đến mức như hắn vậy thiệt tình không nhiều lắm.
Tuần tra biên cảnh được một nửa, khí trời thay đổi bắt đầu hạ tuyết, một đường tường an vô sự nhưng ngày dừng chân ở đây lại truyền đến quân vụ khẩn cấp.
Người Khương xâm phạm vào biên cảnh!
Chu Kì Lân lập tức hạ lệnh hành quân gấp, một nhóm ngày đêm không ngừng đội mưa gió gấp rút lên đường, cuối cùng trong cùng ngày hôm đó đuổi tới thành trấn vùng biên cảnh bị người Khương xâm phạm. Đại quân theo nhóm đứng ở ngoài thành, Chu Kì Lân mang theo một đội vào thành hỏi thăm tình huống.
Thành mà bọn họ hạ trại gọi là thành Ly Sơn, là phòng tuyến đầu tiên mà Đại Minh chống lại Tác-ta, Ngõa Lạt. Thành luỹ cao vút, bên trong biên cảnh buôn bán phồn hoa dồi dào, người quản lý là Lưu Chư Tề, tổ tiên của gã là một nhánh dân tộc thiểu số mà Đại Minh chiêu an, vì nhiều thế hệ tổ tiên ngoan ngoãn đối với Đại Minh lại trung thành tận tâm, Lưu Chư Tề được phong làm Bố chính sử, quản lý chính vụ vùng Ly Sơn, độ xem trọng nhìn chung có thể nói là độc nhất Đại Minh.
Lưu Chư Tề để râu cá trê, mặc quan phục thêu viên lĩnh, thắt đai lưng, làm cho thân hình càng phát ra vẻ cường tráng, lưng hùm vai gấu.
“Tham kiến Trung quốc công.”
Chu Kì Lân gật đầu: “Lưu đại nhân.”
Tiết Trạm theo sau chắp tay: “Lưu đại nhân.” Bố chính sử là tòng tam phẩm, tay cầm quyền to, quản chính vụ một phương, xét theo phẩm cấp lai lịch phải cao hơn hắn không ít, bất quá tước vị của hắn là thế tử, lại là ‘cục cưng’ thuộc loại nhậm chức trước mặt ngự giá ở kinh thành, cái gọi là quan ở kinh gặp mặt lớn hơn ba cấp, hắn muốn làm cái lễ ‘hạ quan gặp thượng quan’ phỏng chừng đối phương sẽ cảm thấy ngủ cũng không an ổn.
Lưu Chư Tề lúc này khách khí chắp tay: “Tiết thế tử.”
“Thỉnh.”
“Thỉnh.”
Một hàng đi vào, nha hoàn dâng lên trà thơm, không đợi hỏi, Lưu Chư Tề đã chắp tay ra vẻ hổ thẹn nói.” Hạ quan vô năng, giám thị bất lực, đến nỗi để người Khương xâm lấn vào biên cương, đồ sát dân chúng của Đại Minh ta, hạ quan quả thật là muôn lần đáng chết, khó tránh khỏi thất chức.”
Chu Kì Lân nghiêm trang an ủi hai câu: “Người Khương từ trước nay hung hãn giảo hoạt, không tuân thủ chữ tín xé bỏ điều ước là việc có thể phát sinh, Lưu đại nhân không cần quá mức tự trách, Hoàng Thượng thánh minh, đều tự có thánh tài.”
Lưu Chư Tề làm bộ dáng thoáng được an ủi: “Hạ quan hổ thẹn.”
Tiết Trạm ho nhẹ một tiếng: “Quân vụ khẩn cấp, mời Lưu đại nhân nói cho ta biết người Khương xâm phạm biên giới từ chỗ nào, hiện giờ lại đã ở nơi nào?”
“Cần phải.”
Địa đồ mang tới, Lưu Chư Tề lấy ngón tay thay viết họa lại lộ tuyến công kích của người Khương: “Người Khương thiện chiến, trong thời gian ngắn ngủn đã đánh chiếm ba thôn trấn, vả lại đều là đồ thôn!”
Lưu Chư Tề nghiến răng nghiến lợi, vẻ mặt bi thống, Chu Kì Lân biến sắc, mí mắt Tiết Trạm híp lại.
“Lưu đại nhân thân là Bố chính sử, mặc dù trên tay không chấp chưởng binh quyền nhưng cũng có quyền điều binh, vả lại phụ cận Ly Sơn còn có trú binh, làm sao có thể để người Khương phạm binh đồ ba thôn trấn của Đại Minh ta?”
Lưu Chư Tề xấu hổ chắp tay: “Thế tử có điều không biết, vì Ly Sơn đặc thù, Hoàng Thượng có chỉ, trú binh không được tuỳ tiện di chuyển.”
Lý do này nhìn như hợp lý nhưng thực ra rất gượng ép, sợ Hoàng Thượng trách tội liền trơ mắt nhìn người Khương đồ thôn? Sợ Tác-ta xâm phạm biên giới cho nên dù cho có trú binh cũng không dám điều động? Chần chần chừ chừ, cái này không phải giám thị bất lực mà là tự thân nhát gan yếu đuối.
Chu Kì Lân nhíu mày xem địa đồ hỏi: “Người Khương binh lực bao nhiêu?”
Trên mặt Lưu Chư Tề lại nhiễm xấu hổ: “Hơn hai nghìn người.” Không đợi sắc mặt hai người biến hóa, lại nói: “Đều là kỵ binh.”
Chu Kì Lân mạnh mẽ đứng dậy.
Tiết Trạm đi theo nhíu mi, gầm nhẹ: “Tin tức quan trọng như vậy, Lưu đại nhân làm sao không nói sớm?!”
Thảo nguyên hoang vắng, vẫn bị vùng Trung Nguyên coi là cường địch, vì sao? Chính là bởi vì kỵ binh. Kỵ binh là binh chủng trọng yếu của thời kì vũ khí lạnh, chiến lực dũng mãnh này đã được các triều đại chứng thật, lấy một chống mười có lẽ khoa trương, nhưng lấy một chọi ba cũng là sự thật! Nói cách khác hai ngàn kỵ binh này, bằng với sáu ngàn bộ binh, vả lại tốc độ của kỵ binh cực nhanh, thời gian uống một chén trà cũng đủ để đối phương đồ sạch một cái thôn trấn.
Lưu Chư Tề bị hoảng sợ, lúc này sợ hãi tạ tội: “Hạ quan biết sai, Quốc công gia thứ tội.”
Chu Kì Lân liếc hắn: “Việc này không nên chậm trễ, thỉnh cầu Lưu đại nhân phái người dẫn đường.”
” Hẳn là, hẳn là, hạ quan liền phái người đến.”
Đại quân di chuyển quá mức phiền toái, Chu Kì Lân lúc này điểm hai ngàn kỵ binh một ngàn bộ binh của Hổ Báo Doanh, toàn lực truy kích, dọc trên đường đi qua những thôn trấn bị đồ thôn, cái gọi là tiếng kêu than dậy khắp trời đất, nhân gian luyện ngục cũng không ngoài như thế.
Lưu Cố cùng đồng hành tức giận nghiến đến răng cũng muốn nứt ra, hận không thể đem đám người Khương xâm phạm biên giới lập tức trảm dưới đao mới hả giận. Một cái còn có thể nhịn xuống, dọc theo ba thôn đều là như thế, ngay cả thánh nhân phỏng chừng cũng sẽ tức giận mà hai mắt đỏ bừng.
Chu Kì Lân lập tức ra lệnh cho kỵ binh giục ngựa truy kích, bộ binh áp sau.
Nửa ngày sau hai binh chặn đầu đánh lên, Hùng Sư doanh sớm được kích thích, can đảm muốn nứt ra, lấy tư thế mãnh thú đi săn đón đầu bổ nhào lên, Tiết Trạm lĩnh mấy trăm Hổ Báo Doanh vòng đến phía sau cùng Hùng Sư doanh hình thành thế hai mặt giáp công.
Kỵ binh đối kỵ binh, khoái mã đối khoái mã, hình thành thế trùng kích tựa như có vạn phu đương oai!
“Sát! Sát!! Sát!!!”
Hùng Sư doanh bởi vì tức giận mà cực thịnh giống như mãnh thú nhập vào bầy sói, bầy sói mặc dù mạnh mẽ nhưng vẫn thua kém hơn Hùng sư. Chỉ một lát sau hai ngàn kỵ binh của người Khương đã bị tách ra. Người Khương, đồ ba thôn trấn Đại Minh như vào chỗ không người, nhưng cứ như vậy lập tức sụp đổ.
Lưu Cố lãnh binh giết thống khoái, Hổ Báo Doanh bên này cũng giết đến hết giận.
Chỉ một chén trà nhỏ thời gian mà chiến sự đã đi đến phần kết thúc.
Tiết Trạm cảm thấy quá mức dễ dàng, ánh mắt lạnh lẽo nhìn khắp chiến trường, dùng trường thương đẩy ra thi thể của một sĩ binh người Khương, trên dưới cân nhắc, bỗng nhiên cảm thấy khác thường.
“Không đúng.”
Ngô Dụng đang nhu nhu con mắt vì giết người mà đỏ hồng, nhất thời không có nghe kịp: “Chủ tử nói cái gì?”
Tiết Trạm mím môi, bên kia còn lại mấy người Khương biết rõ mệnh mình không dài, không hề phản kháng mà là chửi ầm lên, Tiết Trạm nghiêng tai nghe vài câu, hắn nghe mấy câu trong đó mà biến sắc.
Mắt thấy trường đao sắp hạ xuống, mấy người này sẽ bị trảm dưới đao, trong tình thế cấp bách Tiết Trạm giương trường cung cài tên bắn trúng chuôi đao của Lưu Cố dẫn đầu.
Lưu Cố đỏ mắt nhìn lại, đằng đằng sát khí: “Thế tử đây là ý gì?”
Tiết Trạm đánh ngựa đến chắp tay giải thích.” Lưu tướng quân, thật có lỗi, việc này còn chờ về sẽ giải thích sau, tại hạ muốn lưu mấy mệnh cho bọn họ.”
Lưu Cố mím môi, vẻ mặt trầm tư.
“Sự tình quan trọng, còn thỉnh Lưu tướng quân thứ tội.”
Cuối cùng mấy người Khương này được giữ lại, Tiết Trạm ý bảo đám La Nhất Triệu, Thập Nhất lấy sống đao đánh ngất, ném lên lưng ngựa mang về doanh địa.
Lúc đó cũng có người mang theo tù binh tàn quân quay về, ánh mắt bọn họ oán độc oa oa kêu to, Chu Kì Lân còn chưa nói đã bị tâm phúc dẫn đường của Lưu Chư Tề chém một đao.
” Đồ thôn trấn Đại Minh ta, giết dân chúng Đại Minh ta còn không biết hối cải, chết cũng chưa xả được tức!” Chém xong hướng về phía Chu Kì Lân chắp tay: “Thuộc hạ nhất thời tức giận, còn thỉnh Quốc công gia thứ tội.”
Chu Kì Lân liếc đối phương, không nói, xem như ngầm thừa nhận hành vi của đối phương.
Tiết Trạm mị mắt.
Sau đó đối phương chủ động ở lại thanh lý chiến trường, Chu Kì Lân lĩnh quân hồi trình.
Màn đêm buông xuống Tiết Trạm tìm đến gặp Chu Kì Lân.
“Chuyện ta để lại mấy tính mệnh cho người Khương, Lưu tướng quân nói cho ngươi rồi đúng không?”
Chu Kì Lân trầm mi gật đầu.
“Người Khương vốn thiện chiến, mỗi người kỵ binh lại càng dũng mãnh, mọi khi chống lại không tốn một phen công phu căn bản không thể phân được thắng bại, mà nay chỉ mới một ngày chạy đi chạy lại đã bị quân ta tách ra, rất dễ dàng.” Ánh mắt Tiết Trạm bỗng nhiên hơi trầm xuống nói: “Làm cho ta có cảm giác không giống như là kỵ binh được huấn luyện, ngược lại giống như là một đội bách tính người Khương bình thường, khác nhau chính là mặc áo giáp vào, cầm đao kiếm lên.”
Ánh mắt Chu Kì Lân giật nhảy.
” Ta cẩn thận kiểm tra qua thi thể của người Khương, phát hiện đại đa số áo giáp của bọn họ không phải là áo giáp của chính quy, một vài người còn mặc không vừa người, hơn nữa trên người bọn họ không có đặc thù của quân nhân, nốt chai trên tay cũng không sâu như của quân nhân, ngược lại giống như do làm nông thường ngày mà có hơn.”
” Ta không có căn cứ chính xác, nhưng hiện tại ngẫm lại gần như khắp nơi đều có sự quỷ dị. Thái độ của Lưu Chư Tề quá luồn cúi, so với phong cách hành sự từ trước đó của hắn không giống, cái gọi là lộ tuyến dẫn đường của tâm phúc cũng không đúng, dường như gã cố ý đem chúng ta dẫn vòng qua thôn trấn, để cho chúng ta chứng kiến thảm trạng người Khương đồ thôn; còn có việc gã tâm phúc kia sốt ruột giết tù binh, gã cố ý làm cho chúng ta cảm thấy người Khương đang mắng chửi chúng ta, để gã có lý do động thủ. Mấy tù binh đó đang mắng chửi chúng ta, nhưng nguyên nhân mắng không phải ‘chẳng hối hận’ mà là ‘bội ước’, ‘tin nhầm’, ‘tiểu nhân’, ‘ma quỷ’. Đáng tiếc mấy người Khương ta giữ lại không có người nào biết Hán ngữ, phải chi thủ hạ Bạch Thất của ta đến là được rồi, chỉ là bây giờ hắn còn ở lại phía sau, muốn đến được đây phỏng chừng còn phải chờ một chút nữa.”
Chu Kì Lân gật đầu, tỏ vẻ còn phải chờ đợi.
“Nếu những điều ta suy đoán là thật, vậy chuyện xảy ra trước mặt chúng ta sẽ không chỉ có một đội kỵ binh nhỏ đơn giản như vậy.” Tiết Trạm vươn ngón tay: “Thứ nhất: bách tính người Khương vì sao phải giả dạng làm kỵ binh, đốt giết đánh cướp; thứ hai: Lưu Chư Tề có biết hay không, không biết thì còn được, nếu như lão biết, vì sao làm như vậy? Thứ ba: có nên đem quân coi giữ đóng ở Ly Sơn tính vào trong chuyện này hay không?”
” Ngươi quên đi thứ tư.” Chu Kì Lân trầm giọng: “Tác-ta cùng với Ngõa Lạt, còn có kỵ binh thật sự của người Khương.”
Một khi Ly Sơn trở nên loạn, Tác-ta cùng Ngõa Lạt nhất định sẽ không thờ ơ, còn có các bộ lạc của người Khương, những bộ lạc này ngày thường có thể tự mình đấu tranh nội bộ, nhưng đối mặt với kẻ địch rất biết đoàn kết. Lần này Đại Minh ta tiêu diệt hai ngàn người Khương, mặc kệ hai ngàn này là kỵ binh thật cũng thế hay là bách tính người Khương cũng thế, nếu như Ly Sơn loạn, kẻ đầu tiên mang binh đánh tới chính là người Khương.
Tiết Trạm liếm liếm môi, có cảm giác gặp phải đại sự.