Định Viễn hầu Tiết Tấn Chi đang chuẩn bị đi ngủ, nghe tiếng động không thể không khoác xiêm y đứng dậy xem.
“Chuyện gì mà tranh cãi ầm ĩ?” Mở cánh cửa ra liền bị vầng sáng làm chói mắt, vội hé mắt: “Ngươi không phải trường tùy bên cạnh A Trạm sao? Kêu là Ngô Dụng đúng không?”
Ngô Dụng khuỵu gối hành lễ: “Tham kiến Hầu gia.”
Chuyện Hổ Báo Doanh đang tuần tra biên cảnh cùng Hùng Sư doanh Tiết Tấn Chi đương nhiên rõ ràng, mà hiện tại người vốn nên ở biên cảnh đêm khuya quay về kinh, mày Tiết Tấn Chi nhảy dựng, trầm giọng: “Ngươi cùng ta tiến vào.”
Ngô Dụng vào cửa, từ trong lòng móc ra thư tín: “Thế tử bảo ta giao cho Hầu gia.”
Tiết Tấn Chi khép lại xiêm y, nhận lấy phong thư tín, thuận tay đem đèn thả trên bàn, mở ra giấy dầu phong kín, chỉ cần liếc mắt, da đầu liền run lên, đợi xem xong: “Mật tin còn hoàn hảo chứ?”
Ngô Dụng gật đầu. Một đường chạy đến đây cũng không dám rời khỏi người.
Tình thế khẩn cấp, lại nghĩ đến thời gian chạy về, Tiết Tấn Chi nửa điểm không dám chậm trễ: “Chờ ta đổi quần áo, chúng ta tức khắc tiến cung!”
“Vâng.”
Tiết Tấn Chi vào nhà thay quần áo, Ngô Dụng thoáng nhìn trên bàn trà có điểm tâm, bất chấp xin chỉ thị bật người bưng lấy ăn như hổ đói. Một đường này không được ăn cơm no, vì tiết kiệm thời gian, mấy ngày này y chỉ ăn hai cái bánh bao, sớm đói đến mức mắt bốc lên kim quang.
Tiết Tấn Chi đổi quần áo xong, thấy Ngô Dụng bưng trà một ngụm nuốt xuống thứ gì đó trong miệng, mới nhớ lại nên chuẩn bị chút thức ăn, cũng may quản gia đắc lực, đã sớm chạy vội đi phòng bếp, không so đo tính toán bữa ăn khuya của người nào chuẩn bị, đoạt trước nói sau.
“Lên xe ngựa ăn.”
Ngô Dụng lau miệng, đem thức ăn mang lên xe ngựa.
Tiết Tấn Chi tâm lý vội vàng: “Ngươi ăn trước, ăn xong nói một chút cho ta nghe trước.”
Dù sao cũng là mì phở, Ngô Dụng vù vù mấy ngụm liền thủ tiêu một chén lớn mì dương xuân, ăn xong uống ngụm trà nóng, lúc này mới nói lên chuyện tuần phòng biên cảnh, trước đó hết thảy đều bình an, mãi khi đến phụ cận thành Ly Sơn, Tiết Tấn Chi càng nghe mặt nhăn càng chặt, nghe xong gắt gao nhíu mày: “Trong cung khác biệt bên ngoài, thấy Hoàng Thượng cũng không cần sợ hãi, Hoàng Thượng hỏi cái gì đáp cái đó, không có hỏi thì không đáp, biết không?”
Ngô Dụng vuốt cằm tỏ vẻ hiểu được.
Tiết Tấn Chi mặc dù không nắm giữ binh quyền, nhưng Định Viễn hầu vốn là tước vị võ hầu, có quyền hạn thỉnh chỉ diện kiến thánh giá.
Chu Lệ đang nghiêng người trên nhuyễn tháp đọc sách, nghe thái giám nói Định Viễn hầu cầu kiến nhất thời cũng không hiểu ra sao, bất quá nhớ tới cung cách đối nhân xử thế của Tiết Tấn Chi, nhất định không phải vô sự mà đêm khuya cầu kiến thánh giá, ngẩng đầu nhìn thái giám hầu hạ bên cạnh.
Thái giám khom người hành lễ, xoay người lại hướng về phía bên ngoài xướng: “Tuyên.”
Tiết Tấn Chi vào cửa dập đầu, không đợi Chu Lệ hỏi, nói trước: “Hoàng Thượng, quân vụ khẩn cấp thành Ly Sơn!”
Nghe vậy, Chu Lệ mạnh mẽ ngồi dậy: “Chuyện gì?”
Tiết Tấn Chi vội đem chuyện Ngô Dụng nửa đêm quay về kinh nói ra, về sau nói đến thành Ly Sơn có biến, cuối cùng tỏ vẻ hắn đã đem Ngô Dụng dẫn đến cửa cung, đang ở ngoài cửa cung hầu chỉ.
Chu Lệ cau mày: “Tuyên!” Ngược lại lại nói: “Tuyên Kỉ Cương tới gặp trẫm, còn có Bộ binh thượng thư.” Hai đạo ý chỉ hạ xuống, Ngô Dụng được nội thị dẫn vào cửa.
“Khấu kiến hoàng thượng, Hoàng Thượng vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế!”
“Đứng lên, thư đâu?”
Ngô Dụng vội từ trong lòng lấy ra mật thư được bọc trong giấy dầu không thấm nước, nội thị tiếp nhận, còn chưa kịp mở giấy dầu ra đã bị Chu Lệ đoạt lấy, lấy tiểu đao trực tiếp xé mở, sau đó rút mật thư ra, đầu tiên, nhìn thấy bút tích của Trung quốc công Chu Kì Lân.
Đọc nhanh như gió, xem đến một nửa, sắc mặt Chu Lệ liền có xu thế tức giận lôi đình.
Đem kỹ năng sát ngôn quan sắc luyện đến max level, chúng nội thị không hẹn mà cùng thở nhẹ, cúi đầu lui bả vai, hận không thể đem bản thân biến thành một hạt bụi.
Tiết Tấn Chi cúi đầu, Ngô Dụng đứng dậy lui lại đứng một bên.
Chu Lệ nhanh chóng xem xong thư của Chu Kì Lân, rút ra một phong khác của Tiết Trạm, xem xong nở nụ cười: “Hỗn tiểu tử này, còn dám nói.”
Nghe vậy trong lòng Tiết Tấn Chi căng thẳng, rất sợ chất nhi nhà mình vào lúc này lại khinh suất.
Cũng may Chu Lệ cũng chỉ là nhắc tới một câu, ngẩng đầu hỏi Ngô Dụng một chút tình huống, Ngô Dụng nói ngắn gọn sáng tỏ, đợi hỏi xong Kỉ Cương cùng thượng thư bộ binh từng người đã tới bên ngoài điện.
Chu Lệ ý bảo tuyên gặp, nội thị cực có mắt đem Ngô Dụng dẫn đến thiên thất, chuẩn bị trà nước điểm tâm, khoanh tay hầu bên cạnh.
Còn chưa có ăn no, Ngô Dụng da mặt dày hỏi tiểu thái giám: “Tiểu công công, mấy thứ này ta có thể ăn không?”
Tiểu thái giám khom người: “Đây là chuẩn bị cho tiểu tướng quân.”
Ngô Dụng vui vẻ: “Ta đây sẽ không khách khí.” Từ khi còn trong bụng mẹ hắn chưa từng bị đói đến như vậy, cảm giác có thể ăn hết một con trâu!
Ngô Dụng bên này ăn điểm tâm do ngự trù trong cung làm, bên kia chính điện Chu Lệ lửa giận bão táp!
“Hay cho một Lưu Chư Tề! Trẫm đối đãi với gia tộc bọn hắn không tệ! Lại dám như thế! Quả nhiên là, quả nhiên là,.. “
Hoàng án bị chụp vang rung trời, Kỉ Cương hợp thời chắp tay: “Hoàng Thượng bớt giận.”
Thượng thư bộ binh đứng phía sau cũng khom người nói: “Hoàng Thượng bớt giận, tặc tử bất quá chỉ là một vũ phu man di, không đáng giá làm Hoàng Thượng tổn thương long thể.”
Tiết Tấn Chi tiến lên: “Hoàng Thượng, việc cấp bách là tức tốc điều binh tháo gỡ nguy cơ của thành Ly Sơn. Ngô Dụng nói phong mật thư trước đó đã bị chặn lại, tặc tử dĩ nhiên đã có thể biết được, thần sợ bọn họ chó cùng rứt giậu, đối với Trung quốc công bất lợi, còn có Tác-ta, Ngoã Lạt nếu thừa dịp loạn khởi binh, thần e chỉ có Hùng Sư doanh cùng Hổ Báo Doanh rất khó ngăn cản.”
Chu Lệ áp chế cơn giận dữ gật đầu: “Tiết ái khanh nói rất đúng.” Lập tức quay đầu hạ lệnh: “Kỉ khanh, ngươi tức khắc chọn ra tinh binh Cẩm y vệ tiến về phía thành Ly Sơn trước, kiểm chứng chuyện của Lưu Chư Tề. Còn có, phái người đem phủ Quan Lộc Tự Thiểu Khanh bao vây cho trẫm, không thẩm vấn, nhưng một giọt nước cũng không để lọt cho trẫm, hiểu được?”
“Tuân lệnh.”
Sau đó hướng về phía Bộ binh thượng thư: “Kiểm kê binh lực, trẫm phải biết rằng nếu muốn đánh, trẫm có binh nào có thể dùng!”
“Tuân lệnh.”
Tất cả công chức sở quan nửa đêm bị đánh thức vì chuyện của thành Ly Sơn, Kỉ Cương chọn ra một trăm tinh binh Cẩm Y Vệ suốt đêm ra khỏi thành. So sánh với khi Ngô Dụng vào thành thật cẩn thận, Kỉ Cương trực tiếp xé mặt.
“Cẩm y vệ phụng chỉ phá án, mở cửa thành.”
Quý Lâm bị lệ khí của một trăm Cẩm y vệ xông cho run run, nhìn thấy Ngô Dụng giữa đội ngũ, cảm thấy thở phào nhẹ nhõm, biết bản thân không có làm sai, đồng thời lại nghĩ tới: đêm khuya tinh binh Cẩm y vệ rời bỏ thành, sợ là phải có đại sự xảy ra!
Cẩm y vệ bên này gấp rút lên đường như thế nào không đề cập tới, lại nói trở lại, tinh binh của Hổ Báo Doanh cũng thành công quay về doanh, nhưng chậm một bước, Chu Kì Lân cùng Tiết Trạm đã bị Lưu Chư Tề dùng thịnh tình mời vào thành Ly Sơn.
Ô Hùng nghe xong đầu ngón tay cũng không còn chút máu, tạch một tiếng đứng dậy: “Ta tức khắc lãnh binh vào thành!”
Đều là tướng quân, Lưu Cố túm hắn một phen: “Không thể hoảng, càng đến lúc này lại càng không thể hoảng!”
La Nhất ôm cánh tay: “Lưu tướng quân nói rất đúng. Tình thế càng nguy cấp lại càng không thể hoảng, huống chi tình thế bên trong thành không rõ, chúng ta mạo muội vào thành sẽ chỉ làm tình huống càng hỏng bét.”
“Chẳng lẽ cứ ở ngay nơi này chờ?!” Ô Hùng cấp bách đến độ mặt mũi trắng bệch.
Triệu Thập Nhất mím môi: “Ô tướng quân nghĩ sẽ đưa quân vào thành như thế nào? Việc Lưu Chư Tề phạm phải, không có triều đình hạ lệnh, thì hắn vẫn là Bố chính sử của thành Ly Sơn, chủ chính vụ một phương, chúng ta nếu không lịch sự thì hắn không cho phép vào thành, chúng ta cũng chỉ có một đường công thành trước, không nói đến truy trách sau đó, chỉ nói quân coi giữ thành Ly Sơn cũng không phải ngồi không, hai phương đánh nhau, thương vong tính vào ai? Công thành cũng phải có thời gian giằng co, đến lúc đó dẫn đến người Khương, Tác-ta, Ngoã Lạt xuất binh xâm phạm biên giới, ai sẽ chịu?”
Một ngày không hạ ngục Lưu Chư Tề thì một ngày hắn vẫn là Bố chính sử, đại quan tam phẩm do triều đình đích thân phong, là mệnh quan nắm giữ chính vụ Thành Ly Sơn, có thể thay mặt tróc nã nhưng không thể giết, càng không thể trước khi không hiểu được sự việc mà suất binh công thành, vả lại, công thành liên lụy to lớn, cho dù sau đó triều đình niệm tình có thể cho qua nhưng phỏng chừng cũng sẽ có người hiểu chuyện tham tấu một quyển rằng bọn họ coi rẻ pháp luật triều đình. Triều đình lấy pháp luật khắc chế, trái với pháp luật chính là coi rẻ triều đình, phía trên triều đình là ai? Là thiên tử, là vương triều Chu gia, là thiên hạ của Chu Lệ, đến lúc đó cho dù Tiết Trạm có võ mồm sinh hoa, xảo ngôn thiện biện đi chăng nữa thì phiền toái vướng mắc cũng sẽ mai phục ẩn phạm giữa quân và thần.
Ô Hùng nóng nảy cào tóc: “Chúng ta đây liền trơ mắt nhìn Quốc công gia và thế tử lâm vào nguy hiểm cũng không để ý sao? Đợi cho Lưu Chư Tề thực hiện được, cho dù sau đó giết hắn mười lần thì có ích gì?”
“Cứu nhất định phải cứu, nhưng chỉ có thể dùng trí.” La Nhất nhấc mắt, thật giận cho Lưu Chư Tề quá mức xảo trá đã đem chủ tử thỉnh đi mất, bằng không, cho dù hắn xảo trá đi nữa chủ tử cũng có biện pháp làm cho hắn gà bay trứng vỡ!
Ngoài thành bên này vắt hết óc nghĩ cách cứu viện, bên trong thành lại vẫn là một mảnh hoà thuận vui vẻ thái độ rộng rãi.
Lưu Chư Tề cung kính an thuận, thường thường khen hai câu, mặc dù thái độ của Chu Kì Lân không ôn hòa nhưng không gọi là lãnh đạm, thường thường gật đầu phụ họa hoặc phối hợp, Tiết Trạm bên này thường thường cười chen vào hai câu, cầm chén trà ấm tay, một ngụm cũng không uống, chỉ làm cho ra vẻ.
Thái độ của Lưu Chư Tề làm cho Tiết Trạm gõ vang chuông báo động trong lòng, trước khi vào cửa cũng đã đánh ánh mắt cùng Chu Kì Lân. Nước trà bay mùi thơm ngát, màu sắc nhìn xanh đậm cũng không có gì khác lạ, nhưng hai người cũng không uống lấy một ngụm. Không phải bọn họ quá mức cẩn thận, mà là không cần thiết vì ngụm trà này mà trúng độc nguy hiểm tính mạng.
Lưu Chư Tề cười nhiệt tình: “Đã sớm nghe nói Quốc công gia thiếu niên anh hùng, nhân hiếu trung nghĩa, thế tử bỗng nhiên nổi tiếng, khiếp sợ triều dã, hai vị anh tài đệ nhất, Hoàng Thượng cũng khen nhiều, đáng tiếc không được sớm gặp, vẫn luôn lấy làm tiếc, mấy ngày trước đây vì quân tình khẩn cấp, vội vàng một chuyến, không có duyên phận thâm giao, hôm nay khó khăn lắm đem hai vị mời được đến, tại hạ đã chuẩn bị rượu ngon món ngon, nhất định phải không say không về!”
Tiết Trạm buông chén trà đang cầm ấm tay, cười nói: “Sớm nghe nói mỹ thực vùng biên cảnh có một phong cách riêng độc đáo, hôm nay nhờ phúc của Lưu đại nhân, có thể nhấm nháp một lần cũng là điều vui mừng!”
Lưu Chư Tề cười xua tay, Tiết Trạm cũng đổi hướng nói: “Bất quá nói đến rượu ngon, vẫn là rượu do tửu trang nhưỡng rượu nhiều thế hệ dưỡng ra mới kêu nhất tuyệt. Vừa khéo ta mang theo mấy vò, trên đường cho đỡ thèm, hiện giờ còn thừa lại ba vò, Lưu đại nhân chờ một lát, đợi ta ra khỏi thành mang tới rượu ngon xứng món ngon, chúng ta không say không về!” Dứt lời đứng dậy cất bước hướng ngoài cửa mà đi, bất ngờ một đội tinh binh áo giáp rực rỡ hoàn mỹ xếp thành hàng tiến lên chắn cửa.
Tiết Trạm nhướng mi, quay đầu lại hướng Lưu Chư Tề, nhếch khóe miệng: “Lưu đại nhân đây là ý gì?”
“Thế tử có rượu ngon đương nhiên là thượng giai, bất quá sẽ không làm phiền thế tử mang tới.” Hai tay Lưu Chư Tề vói vào tay áo, vẻ mặt cười vô hại: “Dưới tay ta mặc dù không có anh tài như thế tử vậy, nhưng làm chạy chân việc nhỏ bực này vẫn là có.”
Tiết Trạm lui về bậc thềm: “Lưu đại nhân có điều không biết, để tránh kẻ xấu trộm uống rượu của ta, ta từng hạ lệnh chết, trừ phi ta tự mình lấy, nếu không kẻ khác đừng hòng mơ tưởng đụng tới bình rượu của ta.”
“Vậy chỉ có thể tiếc nuối vậy. Mặc dù thế tử có mang rượu ngon, nhưng biên cảnh này tuy bần hàn nhưng rượu ngon cũng có thể nói là số một, không bằng thế tử nếm thử?”
” Nếu ta kiên trì thì sao?” Tiết Trạm mặt trầm xuống gia tăng áp lực.
Lưu Chư Tề cười cười: “Vậy xin lỗi.”
Mắt hai bên như đang đánh nhau, Chu Kì Lân gật đầu: “Như thế liền làm phiền Lưu đại nhân tốn kém rồi.”
“Cầu còn không được.”
Diễn trò làm nguyên bộ, mười mấy món ngon mỹ vị lục tục bày lên trên bàn, Lưu Chư Tề vui tươi hớn hở rót đầy chén rượu, chắp tay với hai người: “Đến, chén này ta kính hai vị thiếu niên anh hùng.”
Tiết Trạm giương mắt, một chút ý tứ động thủ cũng không có, cười nói: “Gần đây hoả vượng, quân y bảo ta kiêng rượu giới thịt.”
Lưu Chư Tề không hổ là một con hồ ly, nghe vậy cười cười hướng về phía Chu Kì Lân nói: “Quốc công gia thì sao?”
“Quân vụ trong người, không được uống rượu.”
Đơn giản thẳng thắn, đúng là Quốc công gia.