Sát khí ác liệt trong mắt hóa thành thực thể, làm cho da đầu người ta tê dại, đầu ngón tay cũng lạnh ngắt.
Khóe miệng Tiết Trạm nhếch thành độ cung tà tứ, tay nâng chủy thủ: “Bảo đám chó trung thành của ngươi lui ra phía sau chút đi. Nhiều người sẽ không đủ dưỡng khí, ta sẽ bởi vì thiếu dưỡng khí đến mức buồn bực trong ngực, đến lúc đó tay sẽ trợt, Lưu đại nhân kính yêu của chúng ta có thể sẽ tiêu đời tại đây, kế hoạch lớn gì đó, sự nghiệp lớn gì đó, lòng muông dạ thú gì đó, cũng thành bọt nước, đến lúc đó Lưu đại nhân lỗ vốn lớn rồi, đúng không? Ngươi nói có phải hay không? Ân? Lưu đại nhân?”
Hơi lạnh phả ra từ thanh chủy thủ kề trên cổ làm cho quanh thân Lưu Chư Tề nổi lên một tầng da gà.
Cuối cùng Lưu Chư Tề vẫn là khuất phục dưới sự nguy hiểm của Tiết Trạm, sắc mặt gã dữ tợn bảo đám thân binh: “Lui ra phía sau, đều lui ra phía sau.”
” Lưu đại nhân làm đúng rồi, rốt cục Lưu đại nhân đã chọn đúng được một lần.” Tiết Trạm cười cười, bày tỏ lòng thành lui chủy thủ ra một đoạn.
Tình thế của hai phương lúc này có thể nói là đang giằng co, Lưu Chư Tề không muốn bỏ mệnh, nhưng cũng không muốn thả hai người đi, nhưng chủy thủ dán tại trên cổ sắc bén vô cùng, sát ý của Tiết Trạm hóa thành thực thể, phỏng chừng nếu gã có động tác, hắn sẽ không chút do dự hạ sát thủ.
Nhưng nếu giết Lưu Chư Tề thì sao, đám thân binh khẳng định trong nháy mắt sẽ ào lên, cái gọi là một người khó địch bốn tay, cho dù hai người võ nghệ cao tới đâu cũng khó từ trong gần ngàn thân binh bao vây tầng tầng lớp lớp xông ra ngoài.
Đây là một nút chết.
Tiết Trạm biết điểm ấy.
Lưu Chư Tề cũng rõ ràng.
Gã nhìn chủy thủ trên cổ, lạnh giọng: “Thế tử hết hy vọng đi, hôm nay các ngươi có chắp cánh cũng khó bay!”
Trong thân binh cũng có kẻ chủ sự, đang nhìn chằm chằm hai người: “Thả chủ tử, xem như các ngươi thức thời, ta cho các ngươi toàn thây.”
Tiết Trạm lập tức ném tới ánh mắt như nhìn thằng ngốc: “Lưu đại nhân, tâm phúc mà ngươi tuyển thiếu nhãn lực lắm nha, giữ kẻ ngu như heo này bên cạnh không sợ bị hãm hại sao?”
Lưu Chư Tề trầm mi không nói.
Tiết Trạm dáng vẻ bệ vệ kiêu ngạo: “Toàn thây cái đầu ngươi! Ta đây là người có giáo dục không được nói lời thô tục, nhưng cũng muốn tát cho ngươi vài cái! Nể mặt Lưu đại nhân ta liền tha thứ cho ngươi! Ngươi tự đánh đi.”
Tâm phúc kia cười nhạo: “Người si nói mộng!”
“Người si nói mộng? Ta nói cho ngươi biết cái gì gọi là người si nói mộng!” Khóe môi Tiết Trạm nhếch lên cười tà, cổ tay vừa trợt, rất nhanh tặng cho Lưu Chư Tề thêm một miệng vết thương.
Lưu Chư Tề rên rỉ đau đớn.
Tiết Trạm cười đến vô tội: “Ngượng ngùng, tay trơn.”
Tâm phúc tiến lên một bước, tức giận đến mức hốc mắt muốn nứt ra.
Nhiều thêm một vết thương, máu theo cánh tay chảy xuống, lại từ đầu ngón tay nhỏ ra tí tách, rất nhanh tụ thành một vũng nhỏ trên mặt đá, đám thân binh nhìn mà nghiến răng nghiến lợi, nhưng không có cách nào, giống như mãnh thú bị vây, chỉ có thể phát tán ra bực bội trong lòng.
Gã tâm phúc hận đến mức nghiến răng ken két, Tiết Trạm cười nói toạc ra: “Ai nha tại sao ngươi còn không đánh? Không biết gia gia ta không có kiên nhẫn sao?”
Bị một ngàn thân binh vây quanh, tình thế ở thế thập tử nhất sinh còn có thể kiêu ngạo như thế, cũng đủ thấy Tiết Trạm này là một kẻ hiếm gặp. Nếu không phải Lưu Chư Tề ở trong tay, hoặc là đổi một tù binh khác phân lượng không nặng như vậy, đám thân binh đó phỏng chừng chỉ trong một khắc là có thể xông lên đem người xé nát.
” Còn muốn ông nội ngươi nói lần thứ ba? Vậy lần sau sẽ không là trượt tay nữa, đến lúc đó chủ tử nhà ngươi thật sự đổ máu quá nhiều mà chết, tính lên vào phần ngươi hay tính vào phần ta?”
Lưu Chư Tề tức giận đến suyễn khí: “Thế tử kiêu ngạo như thế chẳng lẽ thật sự cho rằng ta không dám?”
Tiết Trạm liếc hắn: “Không dám? Nếu không, ngươi dám một cái thử xem xem?”
Lưu Chư Tề bĩu môi, nếu gã dám thì sẽ không nhiều lời lâu như vậy, Tiết Trạm đoan chắc điểm ấy.
Tâm phúc bị buộc không có biện pháp, trở tay tự tát mình một cái.
Một tiếng [Chát!], mọi người chấn động trong lòng.
Mí mắt Chu Kì Lân cũng nhảy lên
Tiết Trạm cũng không hài lòng, nhíu mày ghét bỏ nói: “Hoá ra Lưu đại nhân nuôi dưỡng đều là một đám đàn bà, khí lực này cũng chỉ xứng cầm kim thêu mà thôi.”
Nếu ánh mắt có thể giết người, Tiết Trạm chết mười lần cũng chưa đủ.
Tâm phúc lại trở tay cho mình một cái tát, lần này so với lần trước quá nặng, trên mặt lập tức hiện ra dấu vân tay, đánh xong hung hăng nhìn chằm chằm Tiết Trạm, gần như hận không thể nhai thịt gặm xương hắn.
“Đây là từ đàn bà biến thành tiểu tử?” Ngụ ý vẫn là không hài lòng.
Ngay sau đó tâm phúc lại trở tay đánh mình một cái tát, sức lực kia gần như đánh cho mình lệch mặt.
Tiết Trạm lúc này mới vừa lòng gật đầu: “Ân, rốt cục cũng ra dáng đàn ông rồi.” Nói xong có chút tiếc nuối, lại nói: “Ngươi nói ngươi sớm giống đàn ông không phải được rồi sao? Đánh mặt chẳng khác gì sờ mặt, cũng không phải hoa cúc khuê nữ, chẳng lẽ còn tự kỷ cho là bản thân mình xinh đẹp như hoa?”
Cái tát lại đánh xuống, mặt rất nhanh sưng lên.
Chu Kì Lân cũng có chút nhìn không được, ho nhẹ một tiếng ý bảo thu liễm chút đi.
Thân hãm trong vòng vây lại kiêu ngạo như thế, đây là tìm đường chết, hay là tìm đường chết, vẫn là tìm đường chết sao? Nhưng Tiết Trạm dùng sự thật nói cho mọi người rằng: Từ nhỏ đến lớn hắn có nơi nào mà không nhảy loạn? Cho nên nhân sinh có thể làm gì thì làm, có điều kiện liền làm, không có điều kiện cũng phải sáng tạo điều kiện để làm, chỉ có lại thêm chứ không có chỉ một.
Tiết Trạm hướng về phía gã tâm phúc lúc này mặt đã sưng vù nói: “Ta chỉ là bảo ngươi đánh mình một cái tát, không có kêu ngươi tự đánh chết mình, đem mặt mình đánh thành như vậy đây là tự kỷ quá đúng không?”
Trái tim không tốt phỏng chừng có thể bị Tiết Trạm được tiện nghi còn khoe mã làm cho tức chết, nhưng nhìn bộ dáng gã hốc mắt sung huyết, hai tai bốc ra hơi nước, phỏng chừng cách tức chết cũng không xa.
Tiết Trạm gia tăng ý vị: “Ngươi muốn tự kỉ thì ta cho phép ngươi tự kỉ, tự mình đánh mình thành như vậy có sốt ruột không nha?”
Tâm phúc thiếu chút nữa cắn nát răng, Lưu Chư Tề cũng tức giận không nhẹ, nghiến răng nghiến lợi nói: “Thế tử khéo mồm khéo miệng, Lưu mỗ xem như mở mang tầm mắt, tốt nhất ngươi cầu nguyện không rơi vào tay ta, nếu không Lưu mỗ thề sẽ đem hàm răng của ngươi gõ rớt từng cái, từng cái một!”
“Lưu đại nhân đây là bị tức đến choáng váng sao? Nhưng hiện tại ngươi đang ở trên tay ta, trước khi ngươi gõ rớt hàm răng của ta, ta có thể đem hàm răng của ngươi gõ xuống từng cái từng cái một.” Tiết Trạm khẽ nâng tay, chủy thủ lại gần sát hai phân.
Thời gian qua chính ngọ, hai phương giằng co chưa xong, tình hình ngoài thành cũng không kém bao nhiêu.
La Nhất, Triệu Thập Nhất lấy nguyên do đã bàn lúc trước tới gần cửa thành, về sau, nhân lúc buông lỏng cảnh giác bắt cóc tướng lãnh của thủ vệ, bắt gã thả quân vào thành. Đáng tiếc La Nhất, Triệu Thập Nhất không có kiêu ngạo như Tiết Trạm, đối phương cho dù bị đao kề cổ cũng chết không mở miệng, ngược lại còn lớn tiếng hô: không có mệnh lệnh của Bố chính sử, quân đội tự mình vào thành sẽ xem như phản quân! Dựa theo luật giết không tha!
Hai bên đối kháng chưa xong, thẳng đến khi có một đội khoái kỵ từ chân trời chạy như điên mà đến.
Khoái mã rất nhanh đến dưới thành, một đội người mặc khinh giáp đằng đằng sát khí, nhảy xuống ngựa, hai bên nhân mã đang giằng co da đầu đều run lên.
“Như thế nào? Rõ ràng ban ngày mà nháo cái gì ở đây?” Từ trong đội ngũ khinh giáp đi ra một nam nhân trung niên thân mặc cẩm phục tay áo hẹp, trên mặt nam nhân có chòm râu cá trê, khí chất nho nhã, biểu tình lạnh nhạt, không giống như hắn đang đứng ở nơi cứ điểm quan trọng của vùng chiến địa biên cảnh lạnh khủng khiếp này, ngược lại giống như hắn đang dạo chơi ở kinh thành phồn hoa giàu có.
La Nhất, Triệu Thập Nhất không biết, quân coi giữ Ly Sơn ngược lại nhận biết.
“.. Tổng đốc đại nhân.”
Địch Chân nhìn về phía người vừa lên tiếng: “Tốt lắm, còn có người nhận ra ta.” Nói xong sắc mặt trầm xuống: “Nếu biết ta là Tổng đốc thống lĩnh quân quyền, trấn thủ biên cương, đây là thái độ các ngươi nghênh đón thượng quan?!”
Quân coi giữ Thành Ly Sơn bên này run lên, La Nhất, Triệu Thập Nhất cực nhanh phản công, ngay tức khắc chế ngự đám người coi cửa thành.
Địch Chân nhìn qua mấy người: “Người của Tiết Trạm hỗn tiểu tử kia?”
La Nhất, Triệu Thập Nhất đối mắt, gật đầu: “Phải, chúng ta là người trong Hổ Báo Doanh của thế tử.”
“Coi như không tồi. Có chút ấn tượng của hỗn tiểu tử kia.” Thuộc hạ dắt ngựa đến, Địch Chân xoay người nhảy lên, kẹp bụng ngựa hướng bên trong thành mà đi.
Tiếng vó ngựa đát đát, hai phương nhân mã giằng co trong phủ Bố chính sử đều biến sắc.
Tiết Trạm cảm thấy quanh thân Lưu Chư Tề căng thẳng, kề sát vào bên tai gã nói: “Lưu đại nhân cho rằng là ai tới đây?”
Khóe mắt Lưu Chư Tề liếc hắn: “Chẳng lẽ thế tử cho rằng đám các ngươi còn có thể có viện binh?”
“Vì cái gì không thể có?” Tiết Trạm cười khẽ: “Lưu đại nhân thực sự cho rằng bọn ta cái gì cũng không chuẩn bị đã vào thành?”
“Không có khả năng!”
” Người của ta gõ cửa thành không ra nhưng có người có thể.”
Lưu Chư Tề trợn to mắt đồng, bên trong tràn đầy vẻ không tin.
Tiết Trạm câu câu khóe miệng: “Chính là như ngươi nghĩ đấy. Tổng đốc quân quyền trấn thủ biên cương, Trấn Bắc hầu, Địch Chân.”
Theo giọng nói vừa dứt, Địch Chân mang theo đội ngũ đã công vào phủ Bố chính sử.
Tình thế nghịch chuyển, phong thuỷ luân lưu, từ vây khốn người khác, đám thân binh trở thành bị người khác vây khốn.
Tiết Trạm đem Lưu Chư Tề giao cho La Nhất, chỉ vào phần cằm gã: “Kéo xuống phía dưới băng bó, đừng để chết.”
La Nhất tha người đi xuống, đám thân binh ngươi xem xem ta, ta nhìn nhìn ngươi, ở trùng trùng điệp điệp bao vây, cuối cùng buông vũ khí trong tay xuống, lập tức bị tinh binh xông lên khống chế được.
Tiết Trạm hoạt động gân cốt, hướng sang gã tâm phúc thiếu chút nữa bị hắn làm tức chết nọ, gật đầu: “Đừng trách bản thế tử khi dễ ngươi, đến, cho ngươi cơ hội báo thù.”
Chu Kì Lân bên cạnh nghe xong nghĩ: Nguyên lai ngươi cũng biết đây là thù.
Triệu Thập Nhất chớp mắt, xem xét mặt tâm phúc thũng thành mặt bánh bao, nhìn nhìn lại thế tử nhà mình, vẻ mặt tò mò, chủ tử ngươi đang ở trong vòng vây trùng điệp, làm sao đem người ta lăn qua lăn lại thành bộ dáng sắp chết như vậy được? Hơn nữa còn gây sức ép thành như vậy, rốt cuộc thù sâu bao nhiêu? Đánh người không đánh mặt biết không?
Biểu tình trên mặt Triệu Thập Nhất rất rõ ràng. Tiết Trạm vô tội buông tay: “Đừng nhìn ta, là hắn tự mình làm.”
“Hử?”
“Cho nên chủ tử ngươi hiện tại cho hắn giải thoát.” Nói xong vẻ mặt cảm thán: “Ta làm sao lương thiện thế này chứ? Đều bị bản thân làm cảm động rồi.”
Triệu Thập Nhất: “.........” Chủ tử, lúc nói như vậy làm ơn nhìn quanh một chút đi. Oán niệm của người nọ đã sắp biến thành thực thể rồi! Còn có biểu tình của những người khác nữa, ha hả, rốt cuộc chủ tử tạo nghiệt gì a?
Tiết Trạm ‘luôn luôn tạo nghiệp chướng’ ở trước mắt bao người biểu diễn cái gọi là ‘một trăm chiêu thức ngược người’! Từng quyền đánh vào thịt, một chân một cước phải thấy máu, nửa đường chơi đến nghiện, còn trả lại đao cho đối phương, chẳng qua là cuối cùng đao vẫn trở lại trên tay Tiết Trạm, chân giẫm lên lưng, lưỡi dao vung lên, máu tươi bắn tung tóe ra đất.
Trơ mắt nhìn trưởng quan bị giết, đám thân binh run lên, ánh mắt nhìn Tiết Trạm gần như đang nhìn ma quỷ.
Tiết Trạm ném đao đi, giả bộ giống như vô tình đảo mắt nhìn sang đám thân binh, vừa lòng xem bọn họ bị hắn nhìn cho run rẩy, lạnh nhạt phủi phủi: “Tìm chỗ chôn đi. Đem mặt đất rửa cho sạch.”
Mắt thấy một màn này, người thông minh đều nên biết chọn như thế nào.
Đều có người lĩnh mệnh, Tiết Trạm tiến đến chắp tay với Chu Kì Lân: “Quốc công gia.” Sau đó hướng về phía Địch Chân cung kính hành lễ: “Tham kiến Hầu gia.”
Địch Chân liếc hắn, không nói, nhấc chân hung hăng đá.
Đừng xem Địch Chân khí chất nho nhã, nhấc chân này thế cùng lực đạo thật sự làm cho người ta bất ngờ không kịp phòng, Tiết Trạm bị một cước này đá bay ngang ra ngoài, nửa ngày bò không đứng dậy nổi.
Chu Kì Lân biểu cảm đóng băng, mộng mộng.
La Nhất, Triệu Thập Nhất tròng mắt muốn rớt xuống đất, miệng gần nhét được trứng gà.
Cằm Ô Hùng cũng rớt, xem xét Tiết thế tử không đứng dậy nổi, nhìn nhìn lại Địch Chân đang nho nhã lạnh nhạt thu chân, nuốt nước miếng.
Té ra người anh hùng chân thật ở trong này nè!!