• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Hỏa Lang, biết trước sẽ đau đớn sao còn dùng? Sức ngươi, dùng ta từ đầu, thậm chí còn không cần lên tầng hai, huống gì tầng ba?"

"Ngươi... dùng ngươi sẽ gây ra chết chóc"

"Ngươi hận hắn mà?"

"Hận cũng không muốn giết hắn, Uyển nhi không muốn ta như vậy"

"Nữ tử đó có gì đáng cho ngươi bận tâm?"

"Nàng là người quan trọng nhất với ta, người ta yêu thương nhất!"

"........ Mau tỉnh, nữ tử của ngươi đang đợi"

Thanh âm trong đầu biến mất.

- Lang nhi, Lang nhi.

Giọng nói quen thuộc, có phần hốt hoảng vang bên tai Hỏa Lang. Nàng từ từ mở mắt. Trước mặt nàng bây giờ đã là Uyển Vân. Nhìn Uyển Vân mặt tái đi, hốc má rõ ràng hơi hóp vào, mắt thâm quầng, cơ hồ là chẳng hề ngủ.

Hỏa Lang hoảng hốt bật dậy, tay nhanh chóng đặt lên má Uyển Vân, giọng gấp gáp:

- Uyển nhi, sao ngươi gầy như vậy, có gì đã xảy ra?

Uyển Vân thấy Hỏa Lang đã tỉnh, mừng khôn xiết. Nhanh chóng ôm chầm lấy người trước mặt, như là không muốn buông ra. Khóe mắt hơi cay, nhưng không thấy giọt lệ nào tuôn. Đôi mắt kia, cơ hồ là đã khóc quá nhiều, đến nỗi nước mắt không thể rơi nữa.

Lại càng hoảng hốt hơn, Hỏa Lang đưa Uyển Vân rời vai mình, nhìn nàng căng thẳng:

- Rốt cục, là có chuyện gì?

- Ngươi đã ngủ ba ngày, ngươi đau đớn ôm thân thể... ta đã rất sợ... ngươi đã gào thét ba đêm....

Uyển Vân kể lại, mặt không khỏi kinh hãi.

- Vậy... Càn Lộc, hắn...? – Hỏa Lang nhớ ra gì, liền nhanh chóng hỏi.

- Ngươi đánh thắng, hắn có bị thương, nhưng không nặng, sớm đã rời đi – Uyển Vân chậm rãi.

- Hắn không bức ngươi chứ? – Hỏa Lang nhíu mày.

- Không. Hắn như là phát điên... chỉ lẩm bẩm mấy thứ kì quái – Uyển Vân gương mặt hiện nét hơi sợ sệt.

- Hắn... nói gì? – Hỏa Lang nhíu mày chặt hơn.

- Hắn chỉ nói... "Ác quỷ". Chỉ hai từ đó – Uyển Vân nhìn thẳng mắt Hỏa Lang.

"Vậy là nam nhân kia đúng là chưa chết? Ngươi đúng là biết tính toán nha Hỏa Lang"

Lại giọng nói đó vang trong đầu. Hỏa Lang nhìn xung quanh phòng, rồi dừng tầm mắt trên bàn.

Hỏa Cốt cùng vỏ kiếm nằm cạnh nhau.

Nhanh chóng đứng dậy, đưa Hỏa Cốt trở lại vỏ.

"A, lại phải ngủ?!"

"Phải, ngươi hơi phiền đó!"

Thở nhẹ một cái.

Uyển Vân nhìn bộ dạng Hỏa Lang, bất an lên tiếng:

- Lang nhi, rốt cuộc thanh kiếm đó là như nào?

Bất ngờ trước câu hỏi của Uyển Vân, Hỏa Lang nhìn thẳng mắt nàng một lúc, rồi mới từ từ tiến trở lại giường, ngồi xuống, thở dài:

- Uyển nhi, ta đúng là có một chuyện chưa nói với ngươi.

Uyển nhi nhíu mày, rồi nhẹ nhàng mỉm cười:

- Nếu ngươi không nói, ắt là chuyện khó nói. Ta không ép. Nhưng nếu cảm thấy khó chịu, có thể tâm sự với ta!

- Chuyện này, cũng không phải chuyện khó chịu... chỉ là... hoang đường! Ta không kể, sợ ngươi nghĩ ta phát điên mà thôi – Hỏa Lang gãi ót sau gáy.

- Từ miệng ngươi, hoang đường mấy, ta cũng tin – Uyển Vâng thẳng thừng đáp, không do dự.

- Vậy... nếu Hỏa Cốt... nói sao a, nếu Hỏa Cốt có thể nói chuyện được, ngươi có tin không? – Hỏa Lang do dự hỏi.

Uyển Vân hơi kinh hãi, lại hướng tầm mắt sang thanh kiếm trên bàn, rồi lại đưa mắt nhìn Hỏa Lang, giọng chắc nịch:

- Tin!

- Vậy... ta sẽ kể cho ngươi chút chuyện, khá hoang đường, nhưng mong ngươi tin tưởng ta – Hỏa Lang hơi rụt rè.

Uyển Vân mím môi, gật nhẹ đầu.

- Vị thợ rèn, rèn ra Hỏa Cốt... câu chuyện đồn thổi trong giang hồ đó, ngươi cũng nghe kể qua rồi chứ?

Uyển Vân nghĩ một lúc, rồi gật nhẹ đầu.

- Nhưng... đó là nửa sau của câu chuyện, có phần không đúng lắm.

Hít một hơi thật sâu, rồi thở ra, nói tiếp.

- Vốn Hỏa Cốt do một nam nhân khác mang đến. Tổ tiên họ Càn chỉ rèn vỏ kiếm mà thôi... nghĩa là sao nhỉ. Tổ tiên họ Càn tám trăm năm trước... nhưng người kia còn trước đó ngàn năm.

- Ý ngươi là, người nam nhân kia còn tồn tại từ trước tám trăm năm trước, tính đến bây giờ là đã tồn tại một ngàn tám trăm năm? – Uyển Vân nhíu mày hỏi.

- A, đúng là vậy – Hỏa Lang mừng rỡ.

- Nhưng, một người, sao có thể sống một ngàn năm? – Uyển Vân khó hiểu.

- Người đó không sống ngàn năm. Hắn chỉ là một người phàm như chúng ta. Là Hỏa Cốt đưa hắn tới một ngàn năm sau. Hắn là người đầu tiên rút được Hỏa Cốt.

Uyển Vân mím môi, Hỏa Lang lại từ từ kể tiếp:

- Hỏa Cốt chọn người dùng... cái này ngươi cũng biết. Có phần lời đồn thời xưa là đúng, đúng là Hỏa Cốt có thể đưa chúng ta đến những khoảng thời gian của tương lai, hoặc của quá khứ, nó có thể đưa ta... đến mọi nơi.

Hỏa Lang thở dài.

- Nam nhân kia gặp được tổ tiên họ Càn là do được Hỏa Cốt đưa đến. Chuyện sau Hỏa Cốt không có nói gì thêm cho ta. Cuối cùng thì ta cũng vẫn là chẳng biết gì thêm cả.

- Không – Uyển Vân nói – như vậy là hiểu được chút rồi. Đây không phải là kiếm bình thường.

- Phải... ngươi tin ta? – Hỏa Lang lúng túng.

- Tin ngươi – dừng một lúc - Nhưng ngươi luyện kiếm pháp mới, sao không khoe ta? – Uyển Vân giả bộ giận dỗi, chuyển chủ đề.

- A. Cái này... - Hỏa Lang gãi ót sau gáy.

- Được rồi, muốn ta tha lỗi, phải mau khỏe lại – Uyển Vân nhéo má Hỏa Lang.

- Tất nhiên sẽ sớm khỏe – cười cười - cơ mà... ta đã ngủ ba ngày sao?

- Phải. ngươi làm ta rất lo lắng – Uyển Vân thở dài.

- Vậy còn công việc của ta? – Hỏa Lang sửng sốt.

- Ta xin ngươi nghỉ phép mấy ngày rồi, cứ an tâm tĩnh dưỡng – Uyển Vân cười.

- A... được. Uyển Vân, ngươi cũng mau về phòng hảo nghỉ ngơi, nhìn ngươi còn mệt mỏi hơn ta – lo lắng.

- Được, ngươi cũng đã khá hơn, ta sẽ về phòng.

Uyển Vân nhìn Hỏa Lang một lúc,rồi mới rời đi.

"Hỏa Cốt... liệu có phải vì ngươi nên Lang nhi mới đau đớn mấy hôm nay?" – Uyển Vân nhíu chặt mày.

Hỏa Lang nằm trên giường, trằn trọc. Cuối cùng là ngồi dậy, tiến về phía bàn, tay cầm kiếm, rút ra.

"Mới đuổi ta, giờ đã gọi?"

"Thật ra ta vốn chưa từng thắc mắc, hôm nay nhắc đến, ta muốn rõ hơn một số chuyện"

"Sao? Chuyện gì?"

"Sao ngươi lại chọn ta?"

"Chủ nhân! Ta không chọn ngươi, là sát khí của ngươi quyến rũ ta. Ha ha ha"

"Ta không hiểu"

"Ta chọn ngươi từ khi ngươi còn là một tiểu hài tử, hẳn là sẽ có lý do. Ngươi thắc mắc làm gì, ta là trung thành tuyệt đối, không phản bội chủ nhân"

"Cái này, ta biết. Được rồi sẽ không truy cứu"

"Vậy còn chuyện gì khác sao?"

"Là chuyện ngày hôm đó, tầng ba ta sử dụng, tuy có đau đớn, nhưng lại không đau như những lần trước... ngươi hẳn biết tại sao?"

"..."

"Ngươi biết tại sao không?"

"Chuyện này cần thiết sẽ kể, nếu không còn gì, chủ nhân, phiền ngươi để ta trở lại bao"

"... Được!"

"Cô nương tên Uyển Vân kia, hãy đối đãi tốt với nàng ta... nàng ta rất đặc biệt, đặc biệt với cả ta và chủ nhân"

"Với cả ngươi?"

"Ta ngủ tiếp"

"A...A..."

- Hỏa Cốt! Hỏa Cốt!

Hỏa Lang gọi thành tiếng, nhưng không có hồi âm. Lại bất lực trở về giường.

"Đặc biệt... với ngươi?"

Một trận mệt mỏi ùa về, mi mắt nặng trịch, Hỏa Lang lại ngủ tiếp.

- - -

Tác giả: Chương này đúng hơi ngắn nha. Nhưng ta là muốn đưa Hỏa Cốt làm nhân vật chính một chương, vì sau này nhiều chuyện nhờ nó mới xảy ra.

Chắc đến đây mọi người cũng ngửi thấy mùi xuyên không rồi ha. Vậy không giấu giếm nữa.

Sau này xuyên không, nhân vật chính mới xuất hiện, sẽ không phụ lòng các vị. Chỉ sợ đến lúc đó, Hỏa Lang nhà ta sẽ bị ra rìa thôi. Ha ha ha!


Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK