• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

                  

Đông Phong mặt hiện rõ hoảng hốt, cô nhớ khoảnh khắc Hỏa Cốt nói chuyện với cô hắn vô cùng cấp bách còn Hỏa Lang lúc này thì rất thản nhiên.

- Ân!

- Cậu nói rõ hơn xem nào? Nó là thứ gì?

- Ta cũng không rõ, hồi nhỏ chỉ nghe Hỏa Cốt nói hắn với Hắc cốt có chung chủ nhân mà thôi! – Hỏa Lang lắc đầu.

Đông Phong nhăn mày, chuyện lần này vốn không hề đơn giản như cô mong đợi. Hắc Cốt rốt cục là thứ gì, duy nhất chỉ Hỏa Cốt bây giờ là có thể giải thích rõ ràng mà giờ... cũng chỉ còn duy nhất cách lấy lại Hỏa Cốt mà thôi.

Đông Phong khúc mắc cũng hỏi xong, tuy là không nhận được thêm câu trả lời gì nhưng cô biết lần này không dễ dàng lấy lại được Hỏa Cốt, mà giờ cô hơi lo, nếu Hắc Cốt thật sự là mối nguy hại thì hiện nó đang ở đâu, rốt cục là ở chốn nào mà cô lại nhận được lời cảnh cáo của Hỏa Cốt.

Đông Phong cùng Hỏa Lang trở về phòng Uyển Vân, sắc mặt Đông Phong vô cùng đăm chiêu khiến Tiểu Bắc cùng Uyển Vân không khỏi bất ngờ.

- Phong, sao lâu vậy? Có gì sao?

Tiểu Bắc giọng vô cùng lo lắng, hơi nhíu mày nhìn Đông Phong. Đông Phong hơi giật mình, lập tức đưa ánh mắt nhìn đáp lại.

"Em biết càng ít thì càng đỡ nguy hiểm"

Đông Phong dịu dàng nhìn Tiểu Bắc, một cái lắc đầu nhẹ để xoa dịu nỗi lo trong lòng người cô yêu.

- Không sao, tôi đang nghĩ cách để vào trong. Dường như có nhiều hơn 18 máy quay!

- Nhiều hơn 18? Như vậy chả phải quá nhiều sao? – kinh ngạc.

- Ừm, nhưng vẫn là ít nếu so với những người chơi đồ cổ như bọn tôi. Là hiển nhiên thôi, không có gì hết.

Đông Phong nhàn nhạt đáp, từ từ ngồi xuống cái ghế ngay chân mình. Uyển Vân quan sát cẩn thận mọi hành động của Đông Phong, khi cô vừa ngồi yên vị thì liền liếc sang phía Hỏa Lang.

- Mưu kế của Đông Phong cô nương là gì đây? Liệu có ảnh hưởng đến tánh mạng không?

Uyển Vân mắt không rời Hỏa Lang, nàng sợ nữ tử này sẽ gặp nguy hiểm vì bản thân nàng biết chuyện này vốn không hề dễ dàng. Vả lại, nàng đang sống trong khoảng thời gian một ngàn năm sau, nàng cùng Hỏa Lang còn quá bỡ ngỡ chẳng thể nắm bắt được những thứ kì diệu ở thời đại này. Nếu nàng và Hỏa Lang nằm trong kế hoạch, sai xót sẽ có thể nhiều hơn, tính mạng cũng khó bảo toàn hơn.

Đông Phong liếc mắt nhìn Hỏa Lang cùng Uyển Vân, tầm mắt của cô dừng rất lâu ở phía Hỏa Lang.

- Kế hoạch lần này, chỉ tôi và Tiểu Lang thực hiện, hai người sẽ ở nhà đợi!

- Cái..

Cạch!

Chặn lời Tiểu Bắc là tiếng vỗ rất mạnh lên bàn gỗ, Tiểu Bắc giật mình vội đánh mắt sang, trước tầm mắt cô là Uyển Vân đã đứng bật dậy từ lúc nào, vẻ mặt vô cùng tức giận.

- Đông Phong cô nương, ta và Lang nhi không thể tách rời lần nữa. Dường như việc lần này rất hiểm nguy, vậy nên ta sẽ đi cùng nàng – lạnh lùng.

- Em cũng sẽ...

- Được rồi, Uyển Vân, cậu nên nghe hết đã!

Đông Phong ngắt lời Tiểu Bắc bằng giọng nhàn nhạt vốn có, cô uống một ngụm nước, khi cảm thấy mọi người đang nín thở để đợi cô giải thích thì mới bắt đầu mở lời tiếp.

- Cậu có rút được Hỏa Cốt không? – nhàn nhạt.

- Không thể!

- Võ công của cậu so với Tiểu Lang, kể cả khinh công, ai giỏi hơn?

- Đương nhiên Lang nhi! – nhíu mày.

- Vậy tôi và cậu, ai hiểu biết về thế giới này hơn? – liếc nhìn.

- Đương nhiên là...

Uyển Vân giật mình, cô hiểu điều Đông Phong muốn nói.

- Hiểu rồi chứ? Trộm đồ chứ không phải đi chiến đấu, càng ít người càng tốt, giờ tôi sẽ nói rõ kế hoạch của mình cho hai người để hai người ở nhà đỡ lo lắng. Nhưng mà... - liếc nhìn Uyển Vân – Uyển Vân, cậu có đồng ý không?

Uyển Vân lo lắng đánh mắt sang phía Hỏa Lang, Hỏa Lang hơi cười, gật nhẹ đầu.

- Ta sẽ không sao, rất nhanh sẽ về, ngươi đừn...

- Ngày đó ngươi cũng nói vậy, rồi sau đó thế nào? Ta cảm giác lần này không ổn chút nào, ta...

Mắt Uyển Vân lập tức đỏ lên, Hỏa Lang phát hoảng, vội ôm lấy thân mình nữ từ này.

- Lần này sẽ ổn, ta sẽ đưa hai ta trở về! Ngươi không tin ta sao?

- Không phải ta không tin... chỉ là... ta lo cho ngươi mà thôi!

- Ai nha, đồ ngốc, ta là ai chứ? Đệ tử Lý Chân sao có thể bị khuất phục ha? – cười cười.

Uyển Vân thoát khỏi cái ôm của Hỏa Lang, lườm yêu nàng một cái rồi liền nhéo má.

- Ta biết rồi, biết rồi! Ngươi rất giỏi, ta tin... Nhưng mà... nếu cảm thấy không ổn, phải lập tức rút lui. Biết chưa?

- Tiểu nữ tuân lệnh Quận chúa!

Hỏa Lang cúi mình cung kính, Uyển Vân chỉ biết lắc đầu cười. Nàng biết không thể cản vì giờ đó là cách duy nhất nên đành dặn dò kĩ lưỡng Hỏa Lang mà thôi.

- Quận...quận chúa sao? – Tiểu Bắc kinh ngạc.

- Ân...? À,.. chuyện này.... – Uyển Vân lúng túng,

- Ân! Nữ tử của ta là tuyệt thế mỹ nhân, lại còn quyền quý nha, hơn nữa cái gì cũng giỏi, cầm kỳ thi họa, cái gì cũn...

- Vậy cậu giỏi cái gì? – Đông Phong lạnh lùng cắt ngang.

- À... ta... ta.... - ấp úng.

- Ăn, đánh lộn! Tôi thấy ngoài hai thứ đó, cậu chẳng có chút tài cán gì – Tiểu Bắc thêm lời.

- Ta... - mặt đỏ bừng.

- Rồi, không hàn huyên nữa, vào chuyện chính thôi.

Uyển Vân che miệng cười rồi thúc giục mọi người trở lại việc chính. Mọi người đều tươi tỉnh, ngoại trừ một người. Hiển nhiên Hỏa Lang lúc này đang đỏ bừng mặt vì xấu hổ, nhưng cũng không biết cãi lại ra sao vì... đúng là nàng chỉ "giỏi" hai việc đó.

Đông Phong cầm bút, đánh dấu lại toàn bộ vị trí 15 camera ở ngoài phòng ngủ Từ Khang. Rồi cô dùng bút đỏ khoanh tròn vài chỗ trên bản thiết kế nhà.

- Phong! Không kẻ lối vào lối ra sao? – Tiểu Bắc nhíu mày.

- Có Tiểu Lang nên vào ra vô cùng đơn giản, không cần quá bận tâm! Tôi đang đánh dấu những điểm có thể... sẽ bị tập kích.

- Tập kích sao? – sửng sốt.

- Cũng không hẳn, chỉ là tôi muốn chắc chắn thôi. Tôi và cậu ta đều muốn an toàn trở về nên cẩn thận chút cũng là đúng – nhàn nhạt.

Đông Phong khoanh tròn những nơi nguy hiểm và khả năng cao có camera ẩn đã xong, quan sát một lúc lâu để thuộc rồi mới thở phào gấp bản thiết kế lại, ra dấu cho những người còn lại vào phòng mình.

- Dùng thứ này chúng ta sẽ liên lạc được với nhau. Em cùng Uyển Vân có thể quan sát tôi và Tiểu Lang, như vậy hai người cũng yên tâm.

Đông Phong chỉ vào cái máy tính đặt trên bàn rồi đưa cho Tiểu Bắc bộ tai nghe chuyên dụng. Cô cẩn thận dặn dò từng chút một với Tiểu Bắc về việc căn chỉnh phần mềm ghi hình trên máy tính trước rồi mới nói qua về kế hoạch của mình.

- Như vậy chả phải...

- Hơi chủ quan, nhưng còn có cách này thôi. Tôi tin là với trình độ của tôi cùng võ công của Tiểu Lang có thể chạy thoát.

Đông Phong thở dài gật nhẹ đáp Uyển Vân, Uyển Vân vẫn là hơi lo lắng, liếc mắt sang phía Hỏa Lang.

- Yên tâm, tôi sẽ luôn theo sát cậu ta.

Đông Phong hiểu liền xoa dịu tâm Uyển Vân, cô biết Hỏa Lang hơi ngốc, chỉ đấm đá là giỏi, làm gì không hề động não. Chuyện lần này khôn khéo cần thiết hơn đánh lộn, Hỏa Lang nếu chẳng may làm gì sai sẽ rất bất ổn.

- Tiểu Lang, thay đồ đi!

Đông Phong lau miệng, mọi người đã dùng xong bữa tối. Hỏa Lang nghe lời Uyển Vân nên hôm nay nàng dùng bữa rất ít, cái ít của nàng là bằng người bình thường. Nghe tiếng Đông Phong, Hỏa Lang cười nhẹ rồi gật đầu, ném cái nhìn "ta sẽ ổn" sang phía Uyển Vân.

Khi yêu nhau, nhìn ánh mắt nhau là hiểu người đó muốn nói gì. Uyển Vân không đáp, chỉ gật nhẹ đầu, coi như là tin tưởng hoàn toàn vào nữ tử này.

- Được rồi, để tôi...

- Phong, chị nhớ phải cẩn thận, theo sát Tiểu Lang cũng là để mình an toàn.

Tiểu Bắc chỉnh lại trang phục cho Đông Phong, máy quay mini cùng bộ tai nghe cũng được cô nhét cẩn thận vào người Đông Phong. Đông Phong thở dài, rồi mỉm cười ấm áp, coi như đồng thuận.

- Đồ Đông Phong cô nương đưa có vẻ vừa với ngươi!

Uyên Vân cười hài lòng, ban chiều Hỏa Lang có nhờ Đông Phong mượn cho bộ đồ "thích khách" thời xưa, vì nàng mặc đồ hiện đại cảm thấy vô cùng gò bó và khó chịu. Khi tâm không an thì mọi thứ không thể suôn sẻ, Đông Phong cũng vì nghĩ vậy mà lặn lội đi tìm mượn đồ cho Hỏa Lang ở mấy chỗ bán đạo cụ đóng phim.

- Ân, vừa vặn, nhưng hơi lạnh! Cũng may ta đã vận khí lực từ nãy!

Hỏa Lang xoa xoa hai bắp tay, cười nham nhở nhìn Uyển Vân. Uyển Vân không đáp, đưa tầm mắt lên trời, bầu trời là một mảng đen kịt, chỉ có ánh trăng mờ mờ xuất hiện mà thôi, như là an toàn của hai người lần này hoàn toàn không được chắc chắn.

- Tiểu Lang, xong chưa?

- Ân! Nhưng cái này để...

- Để liên lạc, đừng lo, đến lúc đó khắc biết dùng thôi!

Đông Phong đeo tai nghe liên lạc giúp Hỏa Lang, cô biết có giải thích gì thì nữ nhân này cũng không hiểu đâu nên nói phiến phiến cho qua chuyện.

- PHẢI TRỞ VỀ!

- HÃY TRỞ VỀ!

Bầu không khí im lặng trong tích tắc, rồi tiếng cười nở rộ.

- Tôi sẽ về sớm - Đông Phong mỉm cười.

- Nhớ dọn đồ ăn cho ta trước khi ta đến nhà nha, Uyển nhi! – Hỏa Lang gật gật đầu.

Uyển Vân lắc đầu cười, Tiểu Bắc thì e thẹn hơi đánh mặt đi chỗ khác.

- Đi thôi Tiểu Lang!

- Ân!

Hai nữ nhân dừng cười, mặt cả hai tự nhiên nghiêm túc vô cùng rồi lên xe ô tô. Xe lăn bánh xa dần rồi khuất bóng hẳn.

"Lang nhi, ngươi phải vẹn toàn trở về"

.

- Từ Khang, xem ra đêm nay nhà ngươi sẽ được mở tiệc! Khà khà khà!

- Tôi cũng mong vậy, cỗ đã soạn chẳng lẽ người không đến sao?

Từ Khang cười nhếch môi nhấp ly rượu vang, từ từ thưởng thức bản nhạc du dương đang mở sẵn...

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK