A Nhất cuối cùng thì vẫn là một cận vệ tài năng có sức thừa nhận rất cao nên khi lần thứ 3 cô thi triển làm trống không kho hàng lần nữa anh đã có thể mặt không đổi màu bình tĩnh nhìn, sau đó lại tiếp tục điều thuộc hạ đặt thêm hàng số lượng như cũ.
Khi thu đến kho hàng thứ 10 thì không gian của cô cũng đã đầy ắp không còn chỗ chứa cho những thứ khác nữa, buộc Thứ Nguyên ở bên trong lúc nào cũng trong tình trạng chăm chỉ dọn container để căn nhà gỗ và hồ nước không bị Mạc Khanh thu quá tay đè bẹp.
Trong lòng thầm than đến bao giờ chủ nhân của em mới chịu tu luyện lên cấp, không gian đã hết sạch chỗ chứa rồi a....
Ngủ một giấc đến 10h sáng mới mệt mỏi dậy uống thuốc theo đơn y tá kê mỗi ngày, Mạc Khanh bỗng cảm thấy khớp xương có vẻ đau nhức khó nhịn hơn thường ngày, lồng ngực phập phồng nếu hít thở hơi sâu cũng gây cảm giác rất đau đớn.
"Thứ Nguyên, đây là dấu hiệu gì?"
[Chủ nhân, hôm nay là ngày thứ 9 của giai đoạn tang thi hoá. Thời gian càng đến gần thì cơ thể của chủ nhân sẽ càng suy yếu hơn, có thể ngày mai sẽ rất khó đi lại cũng không biết chừng]
A Nhất sau khi đặt ngay ngắn bữa sáng lên chiếc bàn gập đặt trước mặt Mạc Khanh, thấy cô ngồi thất thần thì có vẻ khá ngạc nhiên. Tiểu thư nhà anh công việc ưa thích nhất ngoài gom góp vật tư ra thì chính là ăn uống, hầu như bất cứ lúc nào rảnh rang không còn việc gì làm hoặc chờ đợi cái gì đó cô đều sai anh chuẩn bị đồ ăn vặt, thậm chí là rất nhiều.
Bữa sáng này cũng là trên đường quay trở lại bệnh viện cô nói muốn ăn Tiramisu rắc hạt macca và bong bóng cafe nên anh đã đặc biệt đến Lâu Dương bảo bếp trưởng làm gấp kịp mang đến khi cô tỉnh dậy, rõ ràng lúc ngủ còn nói mớ ăn uống rất hào hứng sao bây giờ nhìn thấy món yêu thích lại thờ ơ như vậy?
A Nhất cẩn thận quan sát sắc mặt và cử động nhẹ của Mạc Khanh thì thấy cô còn yếu ớt hơn cả ngày hôm qua nhiều, không lẽ hai đêm liên tục đi thu vật tư khiến vết thương không được trị liệu tốt?
Hay là... sử dụng năng lực hy hữu kia quá độ dẫn đến suy kiệt cơ thể?
Cộc!! Cộc!!
Đúng lúc A Nhất định mở miệng hỏi thì Phó Kiệt cùng Khiêm Tấn Hạo và hai y tá nữa đẩy cửa đi vào. Mạc Khanh hồi thần nhìn y tá đứng hai bên người thì thay bình truyền dịch, người thì đo huyết áp cho cô, ngay cả Khiêm Tấn Hạo vẻ mặt cũng thập phần nghiêm túc.
"Viện phó Khiêm, quả là huyết áp thấp hơn hôm kia đã đo", Một y tá lấy tay ghi chép lại số liệu, so sánh với kết quả trước đó báo cáo.
Phó Kiệt âm trầm đi đến bên giường cúi nhìn người bệnh nhân từ đầu đến cuối vẫn chưa nói câu nào, rất tự nhiên cầm tay cô xem xét màu móng, vạch ống tay áo lên quan sát mạch máu nổi ở cổ tay rồi nhìn chằm chặp vào mắt của cô như thể muốn xem có sợi lông mi nào rơi vào đó không vậy?
"Này, ăn đậu hũ khi tôi chưa cho phép là xấu lắm nhá" Mạc Khanh vô tư chớp chớp mắt hỏi.
Tên khốn này đang xem cô biến thành tang thi chưa à?
"Hai ngày vừa rồi cứ đêm xuống lại chạy đi đâu? Sao giọng lại khàn đi thế kia? Dính mưa?"
Mạc Khanh quyết không để bản thân chịu thiệt liền cầm lấy tay Phó Kiệt lặp lại các động tác giống hệt như hắn vừa làm với mình, vẻ mặt còn biểu hiện vô tội hơn cả vừa nãy: "A Nhất nói trong này quá chán ngắt ở bên ngoài vui hơn nhiều nên tôi chạy theo anh ấy ra ngoài."
Để tăng thêm độ chân thực cô còn dí sát mặt mình gần Phó Kiệt, hất mặt về phía người vừa bị kéo tên: "Không tin anh hỏi A Nhất xem"
Hay lắm!
Khiêm Tấn Hạo vỗ tay thầm ở trong lòng tán thưởng cách hất cục than nóng hay nhất của tiểu thư nhà họ Mạc. Người một nhà có khác, tính cách giảo hoạt y như nhau.
"Nếu đã khỏe mạnh như vậy thì thay đồ đi tôi đưa cô đi ăn", Phó Kiệt lạnh mặt nhấc cái móng heo kia ra khỏi tay mình rồi cùng Khiêm Tấn Hạo cầm hồ sơ bệnh án của cô rời đi.
Đi ăn? Yay.
Từ khi biết tính cách vệ sĩ thân tín của mình rất kiệm lời, ngoài kiệm lời còn là phong cách điếc không sợ súng sẵn sàng dùng cứng đối cứng để giao thiệp nên cô càng ngày càng nghiện ỷ lại ném mọi việc cho A Nhất xử lý.
Về phần ngoài người nhà họ Mạc ra A Nhất có cho ai sắc mặt tốt không, đương nhiên là không rồi. Anh không hề lạnh lùng, chỉ là lạnh nhạt và mọi hành động luôn đặt cô lên hàng đầu mà thôi.
Phó Kiệt lười đôi cô với cô gái mà hắn đã không thể nào nhìn thấu được này nữa. Mấy ngày qua quả thực hắn đã bố trí người xung quanh bệnh viện hòng quan sát từng động tĩnh của cô xem sao thì ngoài phát hiện có mấy vết máu khả nghi ở một con đường cách đó không xa ra thì chẳng còn dấu hiệu bất thường nào khác chứng tỏ chưa có kẻ tiếp cận để tiêm thuốc lây nhiễm virus cho cô.
Trái lại thuộc hạ báo cáo vệ sĩ thân tín tên A Nhất kia mỗi đêm đều cõng cô ta trốn khỏi bệnh viện từ 11h đêm đến 5h sáng mới về, mỗi lần về đều trong trạng thái ngủ say trên lưng vệ sĩ đến lúc anh ta muốn leo lên phải dùng dây buộc hai tay cô ta lại cho khỏi rơi mới bắt đầu bám lan can leo lên tầng 5.
Đêm đầu tiên bọn họ có đuổi theo lần dấu vết nhưng xe chạy rất lắt léo chẳng mấy chốc đã cắt đuôi và chạy mất hút, đến đêm thứ hai rút kinh nghiệm bọn họ chuẩn bị sẵn xe và người lái có nghề, thế nhưng thật tài tình là xe kia lại chạy quá nhanh, quá nguy hiểm, căn bản không cần lắt léo đã cắt đuôi được bọn họ rồi. Thật không hiểu Mạc gia đào tạo vệ sĩ kiểu gì đa năng quá thể đáng đến vậy nữa.Nên cuối cùng báo cáo gửi cho hắn chỉ có thể tóm lược vài dòng đơn giản như vậy.
Xin đừng trách họ vô dụng, có trách hãy trách vệ sĩ quái vật của cô tiểu thư kia đã nằm ở một đẳng cấp hoàn toàn khác họ thì đúng hơn.
"A Kiệt, đừng nói là cậu có tình cảm với vị hôn thê mới bãi nhiệm của cậu đấy nhé. Quan tâm người ta như vậy không phải đổ rồi đấy chứ"
Vừa bước vào phòng làm việc của Khiêm Tấn Hạo đã thấy Đường Vũ Hán ngồi lù lù ở đó vắt chân chơi game, bộ dáng thập phần hưởng thụ không sợ chết chọc ngoáy nhìn qua vô cùng gợi đòn.
"Hừm, làm quân nhân nghe vẻ dạo này rất nhàn rỗi. Có cần tôi gọi điện bảo Trác Chi Tĩnh tốt nhất nên nuôi thêm vài con chó nữa để đảm bảo an toàn không?" Khiêm Tấn Hạo không chút nể tình đáp trả, mỗi khi nhớ đến bộ dáng Đường Vũ Hán rất thích Trác Chi Tĩnh mà không dám lại gần cô khiến hắn cảm thấy sảng khoái cực kỳ.
Nghe thấy tên của Trác Chi Tĩnh, quả nhiên Đường Vũ Hán ngoan ngoãn hơn hẳn, vẻ mặt ai oán như thể muốn nhảy bổ lên đập cho Khiêm Tấn Hạo một trận: "Tên khốn kiếp, hóa ra cậu chính là kẻ đầu sỏ xúi giục Chi Tĩnh nuôi chó. Ông đây ghi thù" 凸(`ロ")凸
Phải biết tên này bẩm sinh trời không sợ, đất không sợ, kể cả gia chủ Hạ gia ông nội hắn uy danh thượng tướng nghiêm khắc cũng không trị được hắn. Càng ngày càng càn quấy. Duy có một người duy nhất chỉ cần nghe tên thôi là Đường Vũ Hán đã bay sạch kiêu ngạo, ngoan ngoãn nhu thuận vô cùng chính là hôn thê được đính ước từ nhỏ của hắn - Trác Chi Tĩnh. Con gái thứ hai của Trác gia cũng là một quân nhân, ông ngoại của cô là cấp dưới của ông nội Đường Vũ Hán, cả hai từng vào sinh ra tử ân tình cũng nặng liền định ra hôn ước này mong muốn giao hảo hai nhà sẽ mãi mãi tốt đẹp.
Trái ngược với sự yêu thích không chút phản đối của Đường Vũ Hán, Trác Chi Tĩnh y hệt như cái tên, tâm chính là tĩnh lặng như mặt hồ không chút gợn sóng. Có thể nói là thái độ rất giống Phó Kiệt, hoàn toàn bơ đẹp coi như bản thân cô chưa hề có vị hôn phu nào.
Thế nhưng Đường Vũ Hán yêu thích đến nghiện, mặc kệ Trác Chi Tĩnh có bao nhiêu thờ ơ hắn vẫn một lòng một dạ tuyên bố nguyện không phải cô cả đời không khai trai.
Phó Kiệt có chút chột dạ giả vờ cúi đầu nghiêm túc xem xét bệnh án của người mà ai cũng biết là ai kia. Hồi đầu năm sinh nhật của Trác Chi Tĩnh được tổ chức, khi đó Phó Kiệt có việc bận phải tham dự Cannes không ở trong nước tham gia sinh nhật của cô được, mà cô là hôn thê của Đường Vũ Hán giao tình cũng không tồi nên Phó Kiệt gọi điện về chúc mừng cô. Trong lúc vài ba câu qua lại vô tình nói Đường Vũ Hán rất ghét chó, thế là mấy hôm sau Trác Chi Tĩnh mang về một con Ngao Tạng thuần chủng thể tích khỏi phải bàn, lại còn lắm lông.
Mỗi lần cặp này đụng mặt nhau vô cùng khôi hài, lúc đó Đường Vũ Hán quân hàm thiếu tá đứng trước quân địch lên đến mấy trăm người cầm súng cũng không mảy may lùi bước, mà gặp Trác Chi Tĩnh cô tiến một bước hắn lùi một bước, con chó thì biết điều hơn tiến lên hẳn hai bước. Đường Vũ Hán chỉ còn cách ngậm ngùi nhượng bộ thôi không bám lấy cô nữa.
Thay vào đó là bộ dáng tiểu tức phụ đứng nấp một bên ngắm nhìn cô từ xa. Thỉnh thoảng theo phản xạ phủi phủi ống tay áo sợ rằng nó dính đầy lông chó không bằng.
[...]
Thế nhưng Phó Kiệt bỗng cảm thấy rất tán thành ý kiến xúi Trác Chi Tĩnh nuôi thêm mấy con chó nữa của Khiêm Tấn Hạo, vì lúc này thay vì chỉ cần đưa Mạc Khanh đi ăn hải sản, hắn phải chấp nhận đến 3 cái đuôi nữa bám theo mặt dày vô cùng ngồi vào bàn ăn khệnh khạng chiếm chỗ.
"Viện Phó, phó tổng, thiếu tá thời nay thực nhàn rỗi. Trong giờ cao điểm cấp dưới phải nhanh chóng ăn cơm hộp 15 ngàn để kịp tiến độ công việc, người làm sếp lại có thời gian hưởng thụ đi ăn chực" Phó Kiệt không chút nể tình châm chọc.
"Ồ, cantin bệnh viện Khiêm gia tương đương khách sạn 5 sao. Đãi ngộ vô cùng tốt, đến đây ăn chất lượng phục vụ có khi còn thấp hơn. Thỉnh thoảng ủy khuất mình một chút mới không quên xã hội khắc nghiệt" Khiêm Tấn Hạo cầm ly nước lên nhấp một ngụm, rất ra dáng viện phó nói đạo lý.
"Công ty tôi vốn có quy định bữa trưa kéo dài 3 tiếng, nếu khách hàng muốn làm việc thì phải đợi, không đợi được thì cút. Quý gia cũng không thiếu đối tác. Bây giờ mới trôi qua 20 phút, thời gian còn rất nhiều" Quý Viêm cũng là một biểu tình nhàn nhã tay chống cằm gõ gõ lên mặt bàn.
"Nghe đâu Chi Tĩnh trưa nay dùng bữa ở đây, mà chỗ này lại cấm mang theo chó tôi đang muốn đến phục kích thì gặp toàn bạn tốt, không lẽ lại bỏ giao tình thân thiết của chúng ta ra bàn khác ngồi nên đành phải lại đây vậy" Đường Vũ Hán một bộ vô sỉ đến không thể vô sỉ hơn nói ráo hoảnh. Rõ ràng là bám theo từ bệnh viện, phục cái con khỉ.
Mạc Khanh vô cùng khâm phục với độ mặt dày mày dạn của đám bạn thân nam chính, cô chỉ múa may vài câu thoại một chút để biểu lộ tình anh em thân thiết làm tiền đề về sau cùng vào sinh ra tử của bọn họ thôi. Ai ngờ đâu quả là vật họp theo loài, chắc chắn nam chính nhà cô cũng vô sỉ không kém, chỉ là chưa đến lúc bộc lộ ra mà thôi.
Nam chính lãnh khốc a~ Ngươi ở đâu vậy chứ.
Tuyến nhân vật a~~ Sao mà rắc rối đến thế chứ.
--- ------ ------
Tiểu kịch trường:
A Nhất: Tiểu thư, lại có xe bám đuôi theo chúng ta giống hôm qua, chạy chuyên nghiệp thế kia chắc cũng là dân nhà nghề.
Mạc Khanh: Ngươi lo làm gì, không phải ta vẫn đang cầm lái sao?