Mạc Khanh thong dong như một vị vua cao thượng ở ghế sofa mềm mại giữa phòng, để mặc cho nhân viên chuyển nhà và 2 người làm khác sắp xếp đồ đạc. A Nhất vẫn tận chức tận trách nghiêm chỉnh đứng bên cạnh sẵn sàng làm việc khi có chỉ thị, mái tóc vàng kim mới bị Mạc Khanh cho đi nhuộm lại thành màu đen óng, quần áo vest cứng ngắc cũng bỏ đi thay vào là áo phông trắng quần jean đơn giản, thoạt nhìn cũng phải trẻ đi rất nhiều và còn mang dáng dấp của một công tử nho nhã.
Vặt một quả nho bỏ vào miệng, cô lười biếng kéo kéo ngón tay lên đọc tiểu sử ở đầu file:
"Phó Kiệt, 26 tuổi, cao 1m81, nặng 75kg. Đại thiếu gia của Phó gia - đối tác làm ăn lâu năm của Mạc thị và là bạn thân chí cốt của Mạc Quân cùng 3 người khác nữa (Khiêm gia, Quý gia, Hạ gia). Bạn thân là đại thiếu gia Quý Viêm và nhị thiếu gia Khiêm Tấn Hạo. Được đính ước hôn sự cùng tứ tiểu thư Mạc gia từ lúc 7 tuổi..."
Mạc Khanh dừng lại, ngẩng đầu lên nhìn A Nhất: "Có chuyện đính ước nữa hả?"
A Nhất nghiêm túc đáp "Vâng, lão gia dự định sinh nhật năm nay sẽ báo tiểu thư biết"
Mạc Khanh chẹp chẹp miệng tiếp tục cúi xuống đọc. Cái tên Phó Kiệt chết bằm, rõ ràng đã có vị hôn thê là cô đây rồi còn tơ tưởng đến nữ nhân khác, không chỉ thế còn âm mưu giết vợ để quang minh chính đại đi bên người mới. Hừm, đúng là đáng chết mà.
"Bắt đầu sự nghiệp diễn xuất từ năm đầu học cao trung, gây được tiếng vang lớn vào năm 18 tuổi với bộ phim [Điệp Viên Ba Bánh]....
.... thôi trực tiếp bỏ qua lan man quá.
Xem nào... Hắn ghét ăn hành..."
Mạc Khanh tiếp tục im lặng, có vẻ là cố nén cười, cô lại ngẩng lên hỏi A Nhất: "Có vụ này nữa hả? Hắn ghét gì nữa?"
A Nhất: Ghét phụ nữ điêu ngoa, chanh chua, lòe loẹt.
Mạc Khanh:... Ám chỉ ta đúng không?
A Nhất: Không phải ám chỉ, là trong buổi họp báo 3 năm trước đã nói rất ghét tiểu thư.
Mạc Khanh:...
Cô bĩu môi vứt ipad lên bàn, lững thững vào phòng tháo găng tay ra rửa mấy lần cho sạch sẽ, nhìn bản thân trong gương với một hình ảnh sạch sẽ hoàn toàn khác trước, hài lòng gật đầu rồi lau khô tay, đeo găng lại đi ra ngoài. Cô gọi A Nhất "Chuẩn bị di dời đồ đạc đến căn hộ hàng xóm của Phó Kiệt ở ngoại thành. Ta đi ra ngoài có chút việc lúc về đến khu chung cư đó thì ta phải thấy mình đã có thân phận mới" Sau đó bỏ ra ngoài.
Hừm. Càng ghét thì cô lại càng bám dính lấy cho hắn tức chết.
A Nhất sau khi tiễn tiểu thư ra khỏi cổng lập tức xoay người phân phó công việc với tốc độ cực nhanh từ liên hệ với căn đối diện của Phó Kiệt, thoả thuận hợp đồng mua nhà, đến thương lượng chuyển tiền, chuyển nhà cho bọn họ và sắp xếp nơi ở mới... đều phải xong trong một buổi chiều cho đến khi tiểu thư về.
Mạc Khanh vắt chân chữ ngũ ngồi trong xe Audi phiên bản giới hạn, bỏ một quả nho vào trong miệng chóp chép nhai cảm thán - Xuyên không thực tốt, mạt thế không tới còn tốt nữa ~~-
Chiếc xe đen bóng chạy đến gần trung tâm thương mại thì dừng lại nhanh chóng phi xuống hầm để xe, toà nhà này thuộc quyền sở hữu của Mạc gia nên bảo vệ nhận điện trước đã chỉ huy nhân viên chạy ra đón vô cùng chu đáo. Thấy người xuống hoàn toàn khác xa so với một tuần trước tất cả đều không khỏi dụi dụi mắt thêm mấy lần sợ nhìn nhầm, nếu không phải nhờ tay tài xế quen thuộc kia thái độ vô cùng cung kính gọi "Mạc tiểu thư" và đỡ người xuống xe có lẽ bọn họ đã hoàn toàn không biết cái người đen xì từ đầu đến chân kia là ai rồi.
Mạc Khanh chẳng buồn chú ý đến thái độ của nhân viên bảo vệ, cô khoát tay bảo vệ sĩ đã mặc quần áo bình thưởng tản ra chỗ khác cho cô khỏi bị nhòm ngó sau đó hai tay đút túi quần vô cùng hiên ngang bước ra ngoài chậm rãi dạo phố. Đi đi lại lại ở khu vực cô đã miêu tả Phó Kiệt bị em trai tập kích lần 1 thuê người đánh, được nữ chính Tố Tâm tiện đường đi qua hô cảnh sát cứu giúp. Lần đó cả hai coi như chỉ gặp mặt làm quen, còn lần 2 khi Phó Kiệt gặp tay súng bắn tỉa cũng là hẹn nữ chính đi ăn thay lời cảm ơn, đó cũng là lúc hắn trùng sinh và nhìn nhận Tố Tâm với con mắt khác.
Mạc Khanh càng nghĩ càng thấy buồn cười, sao cô lại có thể viết cái loại tình cảnh buồn nôn thế này được cơ chứ, nó không hợp với tính cách của cô một chút nào. Nếu không phải vì cái lượt follow kia thì cô đã tự tát mình mấy nhát cho tỉnh ra rồi.
"A... Mạc Khanh, không ngờ là cũng có ngày cô đến cái nơi cô hay gọi là - ổ chuột - này nha!!"
Mạc Khanh đang đắm mình trong dòng phỉ nhổ không khỏi quay người lại hướng nơi vừa gọi tên mình. Đó là một nhóm 3 cô gái trẻ tuổi ăn mặc vài phần giản dị, mái tóc chải thẳng không nhuộm uốn và cả phong thái đậm chất nữ sinh thôn quê. Cô nhướn mày.
Ra đây người ta hay gọi là em gái nhà bên phỏng??...
Mạc Khanh nhìn nhìn một lượt khẳng định mình không quen bọn họ liền nhíu mày lại định bụng bỏ đi thì va phải người đang đi ngay sau lưng.
"Á!!"Cô gái kêu lên một tiếng sau đó ngã ngồi ra đất.
Mạc Khanh đen mặt, cô va vào cô ta mạnh thế sao??
(Đúng rồi, chị đại đang trong quá trình tang thi hoá mà)
"Tố Tâm!! Có sao không???"
Nà ní????
Cô gái bị va vào kia mặc chiếc váy tím nhạt dịu dàng bấy giờ mới vén mái tóc dài sang một bên để lộ gương mặt hồng nhuận trắng nõn, đường nét tinh xảo hài hoà. Đôi mắt to tròn ngập nước lúng liếng chọc người yêu thích, môi nhỏ tô son nhẹ căng mọng mỉm cười ý bảo không sao khiến Mạc Khanh bất giác liếm liếm môi, mắt sáng rực. Cô bỗng thấy không khí nổi lên mấy bong bóng màu hồng tô điểm cho vẻ đẹp thánh thiện trước mặt a~~
Cmn hàng này quả là cực phẩm. Tố Tâm a~~. Bà phù thuỷ dưới bàn tay biến hoá tài tình của mình cũng thành tiểu mỹ nhân mà ~~
Thấy hành động khiếm nhã của người họ vừa gọi là "Mạc Khanh", cô gái váy vàng be nhíu mày có chút bực mình:
"Xin lỗi vì đã nhận nhầm người. Nhưng cậu làm ơn đừng nhìn bạn tôi bằng ánh mắt đó có được không??"
Mạc Khanh nghe giọng nói có chút không vui kia liền ngơ ngác quay đầu sang, mặt đần ra.
(Não chị đại đang không kịp load dữ liệu =)))))
"À à... cho hỏi, các cô là đang nói chuyện với tôi hả??"
"..." Không phải thì là ai
"Chắc không phải Mạc Khanh đâu. Cô ta mỗi khi nhìn thấy bọn mình không phải vênh mặt lên coi thường thì là buông vài câu móc mỉa rồi bỏ đi à"
"Chưa kể phong cách cô ta chưa bao giờ không trang điểm mặc quần áo đơn giản và để tóc ngắn cả, cho dù là hoá trang"
Mạc Tố Tâm đang phủi phủi tà váy bị dính đất nghe mấy cô bạn thân bàn luận không khỏi ngẩng lên nhỏ giọng thắc mắc: "Các cậu đang nói về chuyện gì vậy??"
Cô gái mặc váy vàng be tên Khải Liên tiện tay vén một lọn tóc của cô bạn vì bị ngã mà mất trật tự, bình tĩnh nói: "Bọn mình thoáng nhìn thấy cổ tay đeo đồng hồ đắt tiền được thiết kế riêng mà con nhỏ Mạc Khanh lúc nào cũng đeo quý như vàng nên đang ngạc nhiên tại sao người kiêu ngạo như cô ta lại chịu nóng lang thang ở đây. Nhìn lại hoá ra là nhận nhầm một cậu thanh niên -trung tính-"
(Ám chỉ những người phong cách bên ngoài khó phân biệt nam nữ)
Sau đó liếc khoé mắt nhìn thoáng Mạc Khanh vẫn đứng đực đó, gương mặt hơi trắng xanh có chút dại dại, Khải Liên nói tiếp "Nhưng mà hình như cậu ta thích cậu. Cứ nhìn nhìn rồi có mấy cử chỉ rất biến thái"
Mạc Tố Tâm nghe xong cũng hơi tò mò, chậm chậm ngước mắt ra phía trước nhìn "cậu thanh niên có hành động biến thái" phía trước.
Mạc Khanh đang ù ù cạc cạc không hiểu mấy cô nàng này là ai, khi nhìn thấy Mạc Tố Tâm liền vỡ lẽ mà liên hệ nhân vật với truyện [Trùng Sinh Thoải Mái Tiêu Dao Mạt Thế]. 3 cô nàng có chút đanh đá kia là bạn thân của nữ chính, lớn lên cùng nhau từ nhỏ nên mỗi khi Mạc Tố Tâm bị Mạc Khanh bắt nạt luôn đứng ra bênh vực mặc kệ hậu quả. Sau này cũng trở thành cánh tay đắc lực trong đội ngũ của Phó Kiệt và cùng nhau sát cánh tiêu diệt tang thi.
Đúng là tình bạn tri kỷ mà...
Thấy Mạc Tố Tâm nữ chính xinh đẹp nhìn mình, cô không khỏi có chút hưng phấn thử tìm cách kết thân, biết đâu cả hai lại như ngoài hiện thực chị chị em em thân thiết thì sao, nói không chừng tương lai về sau được cả nam nữ chủ bảo hộ cuộc sống lại càng thêm vô lo vô nghĩ nha ~~. Tưởng tượng đến tương lai viễn cảnh tốt đẹp, giọng nói Mạc Khanh bất giác nhiễm vài phần vô lại nói: "Mỹ nữ, đụng trúng cô làm cô bị đau thực xin lỗi. Tôi vô ý quá, hay tôi mời cô đi ăn coi như thay lời xin lỗi nhé"
Ba cô gái đi bên cạnh: (lập tức nhảy ra che chắn tầm nhìn giấu bạn sau lưng)
Mạc Tố Tâm:...
----------
Kịch trường:
Mạc Khanh: Thật hâm mộ, tôi cũng muốn có đám bạn cùng sinh ra tử như vậy ~~
Phó Kiệt: (chỉ ra phía ngoài có đàn tang thi du đãng mặt thối rữa miệng chảy dãi vàng kêu mấy tiếng "hờ ~~hờ~~")
Mạc Khanh:....