Thanh Dương đưa tay sờ sờ 2 lỗ tai của mình, không hiểu sao cảm giác tự mình sờ lại không giống như khi Dịch Trạch sờ, bàn tay Dịch Trạch giống như mang theo ma lực khiến toàn thân Thanh Dương run lên mềm nhũn, một chút khí lực đều không sử dụng được.
Hắn bĩu bĩu môi: "Lúc trước,Ta không có lỗ tai và cái đuôi thì ngươi đều không để ý đến ta."
Hắn còn muốn nói rằng ngươi còn đối xử rất tốt với báo tử, nhưng cũng may hắn phản ứng nhanh nhớ tới việc Dịch Trạch ở cùng tiểu báo tử chỉ có người Hoa gia biết nên không có nói ra.
Thanh Dương nói xong, 2 lỗ tai còn ngượng nghịu rung rung 1 chút. Dịch Trạch híp mắt nhìn 2 lỗ tai xinh đẹp của hắn, đột nhiên hỏi: "Ngươi mua mấy thứ này ở đâu? rất chân thật, còn có thể động."
Thanh Dương trợn tròn mắt, từ lúc hắn đi vào thế giới này chỉ có 1 lần đi mua sắm thức ăn cùng Dịch Trạch, hắn làm sao biết cái đồ trang sức giống như thế này mua ở đâu? Huống hồ hắn cũng không muốn nói dối. Suy nghĩ của hắn quá mức hỗn loạn, ngay cả âm thanh cũng phát ra lắp bắp: "Chính mình... Ách... Chính mình..."
Chính mình làm? Chính mình mang? Tất cả đều là nói dối?
"Vốn dĩ là của chính mình?" Dịch Trạch thay Thanh Dương nói ra điều hắn không thể nói, đồng thời đem tay đặt gần động mạch cổ Thanh Dương.
Tâm Thanh Dương đều nhảy loạn đập bang bang cả rồi, lúc này tần suất nhịp tim của hắn thông qua động mạch mà truyền nguyên vẹn sang bên Dịch Trạch.
Dịch Trạch nhìn 2 lỗ tai không ngừng rung rung và cái đuôi quạt qua phẩy lại của hắn, mỉm cười nói: "Tìm ra cớ chưa? Định dùng cách gì gạt ta?"
Đông đông đông đông đông!
Trái tim loạn nhịp, Dịch Trạch đã xác định được suy đoán của chính mình: "Ta nói đúng không, Thanh Dương."
Sắc mặt Thanh Dương lúc tái nhợt lúc chuyển màu hồng đỏ rồi lại tái nhợt ra, giãy dụa nửa ngày, cuối cùng cúi đầu, hai lỗ tai nhỏ nhỏ hơi hơi cụp xuống, thập phần không cam lòng mà gật gật.
Dịch Trạch vừa lòng thu hồi cánh tay Thanh Dương, cúi đầu nhẹ nhàng nói bên tai hắn: "Cơ hội chỉ có một lần, ta chỉ nghe nói thật."
Thanh Dương dùng răng nanh cắn chặt môi, cuối cùng gian nan nói: "Ta... ta không phải người ở đây."
Lúc này Dịch Trạch cũng nghe thấy âm thanh cặp đôi kia đang đánh dã chiến trong đêm, có lẽ sắp đến cao trào nên thanh âm có chút không kìm nén được. Hắn gật đầu, ôm thắt lưng Thanh Dương, đồng thời lấy ra cơ giáp màu đen—— phệ thiên.
Thanh Dương chỉ cảm thấy nhoáng một cái thân thể đã tiến nhập vào trong cơ giáp, hắn ngồi ở chỗ phó lái, nhìn bàn tay Dịch Trạch thao tác thần tốc, tốc độ thao tác này người bình thường sẽ chỉ thấy từng đợt quang mang chợt lóe, không nhìn rõ nhưngThanh Dương lại khác, hắn đã tu thành yêu đan, dù chỉ thành hình 1 nửa, nhưng nhãn lực của hắn hiện tại người thường đâu thể so sánh được.
Hắn nhìn rõ 1 dải quang mang màu đen vờn quanh bàn tay Dịch Trạch từng chút rót vào trong cơ giáp, phệ thiên được năng lượng của Dịch Trạch thúc dục không một tiếng động mà biến mất tại chỗ.
Cự ly thuấn di rất xa đã vượt qua công năng của cơ giáp thông thường thậm chí vượt xa kỷ lục của cơ giáp hiện nay rất nhiều,. Loại năng lực này đã xuất hiện trong 1 kế hoạch của liên minh có tên là "kế hoạch Phệ thiên", một năm ấy Dịch Trạch vừa mới sinh ra.
Những cơ giáp khác chỉ cần thể lực và thuộc tính dị năng phù hợp là có thể điều khiển, nhưng phệ thiên thì khác, trên thế giới này chỉ có Dịch Trạch mới có thể điều khiển nó, cho dù năm đó ấu thể của "kế hoạch Phệ thiên" là gồm có 2 hài tử, cho dù hài tử kia có được năng lượng giống hệt Dịch Trạch thì nó cũng không thể điều khiển phệ thiên.
Dịch Trạch cứ như vậy không 1 tia do dự đưa Thanh Dương vào bên trong phệ thiên. Hắn không phải nghĩ đến chuyện Thanh Dương sẽ nhìn ra điểm đặc biệt của Phệ Thiên, chỉ là không hiểu sao nội tâm hắn lại không hề có 1 tia phòng bị, hắn tin tưởng người này. Cho dù lý trí nói với hắn, hắn không thể tin tưởng người khác thì nội tâm hắn đã sớm phản bội lại chính mình.
Dịch Trạch nhìn Thanh Dương bên cạnh, sợ hắn bị tác động của động tác thuấn di mà bị thương. Thanh Dương không bị thương, hắn chỉ vươn tay túm lấy góc áo Dịch Trạch trên mặt đong đầy quyến luyến.
Biểu tình như vậy...
Một hình ảnh đã bị quên đi đột nhiên hiện lên, càng ngày càng rõ ràng, 1 ý tưởng thật hoang đường dần dần xuất hiện trong lòng Dịch Trạch.
Vì muốn kiểm chứng hắn trực tiếp mang Thanh Dương về nhà, cơ giáp dừng lại trước cửa sổ, Dịch Trạch ôm Thanh Dương ra khỏi cơ giáp trực tiếp nhảy vào trong phòng.
Sau khi vào phòng, hắn đem Thanh Dương đặt ở trên ghế sa lông, chính mình thì thu hồi cơ giáp nhìn hắn.
Nơi này vốn nên là nơi lạ lẫm với Thanh Dương nhưng xem ra người này tuyệt đối không tò mò gì cả, hắn chỉ tùy tiện ngồi trên ghế sa lông, 2 tay xoắn lại cọ cọ ghế.
Động tác này tuyệt đối là bản năng, hắn chỉ vì muốn bình tĩnh lại mà thực hiện vài thói quen nhỏ. Động tác quá mức thuần thục, Dịch Trạch khẽ cười một chút, ngồi sát bên người Thanh Dương, một tay ôm lấy người đặt hắn lên đùi mình.
Cảm giác giống hệt trước kia, Dịch Trạch vừa lòng mà nghĩ.
Đáng tiếc Thanh Dương đã không còn giữ bộ dạng trước kia nên hắn có chút không thoải mái mà vặn vẹo thân thể.
Dịch Trạch ôm thắt lưng hắn thân mật hỏi: "Làm sao vậy, trước kia chẳng phải cũng thường xuyên ghé vào trên đùi ta sao, bất quá mới hơn một tháng sao đã quên rồi."
Thân mình Thanh Dương cứng đờ, đầu xoay một chút, ánh mắt thẳng ngoắc ngoắc nhìn Dịch Trạch.
Đoán đúng sao?. Dịch Trạch thầm thở ra, một tay ôm lấy người, trực tiếp mang người vào phòng ngủ, đem Thanh Dương còn đang loạn cọ giống hệt con sâu lông trong lòng hắn đặt ở trên giường, sau đó áp cả người lên.
"Ngươi... Làm sao biết?" âm thanh máy móc vang lên, đáy mắt Dịch Trạch hiện lên một tia thương tiếc, ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve cái cổ trắng nõn của Thanh Dương, đầu ngón tay dừng ở vị trí dây thanh.
Sau đó nhẹ nhàng hôn lên đó.
Bảo vật của hắn, rốt cục đã trở lại.
Dịch Trạch là 1 người lãnh tĩnh cho tới bây giờ hắn đều không tin vào mấy câu chuyện huyền huyễn, nhưng lúc này đây, hắn lại vi phạm nguyên tắc của mình, đi vọng tưởng loại chuyện không thể nào xảy ra này, chỉ bởi vì đây là tiểu nãi báo của hắn.
Một đêm kia nãi báo xuất hiện quá mức huyền ảo, giống như một tiểu tinh linh từ trên trời giáng xuống, lại đột nhiên biến mất, điều này khiến hắn không thể không buộc mình đem thưởng thức hơn hai mươi năm toàn bộ vứt bỏ, một lần nữa phải tự hỏi vấn đề này.
Lúc liệt báo hướng hắn cầu yêu, lý trí nói cho hắn biết một người một báo tuyệt đối không có tương lai nhưng nhưng trong lòng hắn lại trộm hy vọng, nếu nó là người thì thật tốt, nếu nó có thể biến thành người thì thật tốt. Biết rõ là không có khả năng, nhưng hắn vẫn không nhịn được mặc sức tưởng tượng, nếu có nãi báo làm bạn đời của mình thì thật tốt.
Lúc đầu là vọng tưởng, kế tiếp là hoài nghi, đối với tình cảm của chính mình hoài nghi.
Hắn cũng tự hỏi mình đã nghĩ đến tương lai cùng nãi báo, vậy tại sao khi nhìn thấy Thanh Dương lại làm ra hành động dị thường như vậy? Hắn vốn không có hứng thú với Thanh Dương.
Hắn không quan tâm đến chuyện có ai đó thích mình, vì như vậy cũng không đại biểu hắn sẽ đáp lại tình cảm của người kia. Rõ ràng mình đã quyết định phân rõ giới hạn, vậy mà khi nghe tinh tức từ Đổng Toàn lại không kìm được tức giận. Lúc nhìn thấy Đổng toàn lẽo đẽo theo sau Thanh Dương hắn càng không áp chế được tức giận, nhịn không được mà tuyên cáo chủ quyền ở trước mặt mọi người.
Hắn nói cho đổng toàn biết, đây là người của hắn!
Nhưng mà, sau khi xúc động ban đầu qua đi, hắn lại cảm thấy chán ghét đến cùng cực, chán ghét chính mình sao tâm ý dao động. Hắn chỉ muốn vượt qua cuộc đời này duy nhất với 1 người, là báo hay là người cũng đều được, hắn chỉ cần 1 cái mà thôi, tại sao hắn lại sinh ra tình cảm với cả hai?
Dịch Trạch không tin mình 1 kẻ hoa tâm, vì thế một ý tưởng hoang đường lặng lẽ xuất hiện trong đầu hắn. Hắn muốn xác nhận, xác nhận hy vọng này, xác nhận khát vọng cơ hồ là không có khả năng trở thành hiện thực, vì thế hắn hẹn Thanh Dương.
Hắn vốn muốn dụ Thanh Dương nói cho hắn biết vì sao Thanh Dương thích mình, nhìn thấy mình khi nào, Thanh Dương lại nói ra câu đó phá hư toàn bộ kế hoạch của hắn. Nhưng mà chỉ dựa vào lỗ tai và cái đuôi mà đã kết luận hắn là luyến thú nghiện sao? Không thể nào. Hắn sống đến bây giờ mới chỉ nuôi 1 nãi báo, vậy Thanh Dương nhìn thấy hắn thân mật cùng nãi báo lúc nào?
Vì thế hắn chỉ có thể từng bước thăm dò.
Thứ khiến hắn chân chính xác định được chính là lúc vừa rồi biểu tình khi Thanh Dương kéo góc áo hắn giống hệt biểu tình của thanh niên liên tục nhào vào ôm hắn nhưng cả 2 lần đều bị hắn 1 cước đá đi ở hành tinh B-17 hôm ấy giống nhau như đúc, cũng là vào ngày ấy tiểu nãi báo biến mất.
Hàng loạt vướng mắc đều đã được sáng tỏ. Cho tới bây giờ tất cả cũng chỉ có 1 nãi báo.
ở hành tinh B-17 ôm chầm lấy hắn, viết chữ "Trạch" trong cuộc thi, không e dè đến cạnh hắn trên giờ học, vội vàng muốn kết giao với hắn, tiểu nãi báo cho tới bây giờ chưa bao giờ muốn rời xa hắn cho dù hắn đối xử với nãi báo như thế nào.
"vì cái gì..." Trong cổ họng Dịch Trạch nghẹn đắng muốn hỏi nhưng nói không nên lời.
Vì cái gì không trực tiếp nói cho ta biết ngươi tiểu nãi báo của ta? Đáp án chẳng phải rất rõ ràng.
Lúc gặp lại hắn bài xích nãi báo như thế nãi báo làm như thế nào mới nói được cho hắn biết? Làm thế nào khiến hắn tin tưởng? Tại sao lần đầu tiên gặp lại Thanh Dương lại không nói? Nói như thế nào? Thanh Dương không nói được?
Nhưng mà, vô luận hắn đối xử với nãi báo như thế nào, tiểu nãi báo vẫn luôn muốn ở cạnh bên hắn, thậm chí theo hắn đến trường. Một kẻ hoàn toàn chưa có hiểu biết gì nhiều ở thế giới này, dưới sự chỉ dẫn của hắn mới có được tri thức ngang với lớp 1 sẽ phải có bao nhiêu dung khí để thi vào đại học St.Tres?
Thật tốt a, đây là nãi báo của hắn, nãi báo chưa bao giờ muốn rời xa hắn.
Đôi môi lạnh như băng của Dịch Trạch dần trở nên nóng bỏng, đôi môi dần dần hạ xuống. Nhiệt tình này vì ngươi mà bùng cháy lên.
Hắn vươn tay kéo quần áo Thanh Dương ra, đôi môi dán vào da thịt, cảm thụ tiếng tim đạp kịch liệt.
"Thanh Dương là tên chân chính của ngươi sao?" Dịch Trạch ngẩng đầu, nghiêm túc hỏi Thanh Dương.
Thanh Dương gật gật đầu, đồng thời phát ra âm thanh máy móc: "Dịch Trạch, ta tên là Thanh Dương."
Thanh Dương, Thanh Dương, Thanh Dương...
Nhiều lần mặc niệm, cái tên này đã khảm sâu trong lòng hắn.
Hắn là Thanh Dương.