Mặc kệ linh hồn nào đang nằm trong cơ thể này thì yêu vẫn có yêu tính. Hồ yêu tính mị, xà yêu tính độc, đây đều là yêu tự thân quyết định, cho dù tương lai có đắc đạo thành tiên thì cũng không thể nào che dấu được bản tính tận sâu trong tâm can kia.
Liệt báo là một động vật có khả năng kiên nhẫn, có sức bật lớn, là 1 khế ước thú thập phần dũng mãnh, cho dù Thanh Dương bẩm sinh đã là 1 liệt báo biến dị yếu ớt nhưng xét đến cùng hắn vẫn là một liệt báo, trời sanh tính chính là như thế.
Thời gian qua hắn có thể dùng tu dưỡng của mình để đè ép bản tính xuống nhưng hiện tại thì sao, cơ thể hắn đang cực độ thiếu thốn năng lượng, thân thể cực độ khát cầu khiến hắn không tự chủ được mà lộ ra bản tính hung mãnh. Nếu không phải Thiếu Dương Tông tâm pháp có tác dụng bình tâm tĩnh khí, nếu hắn không đúng lúc khắc chế nội tâm xúc động, thì trên tay Hoa Thiên Vũ sẽ không chỉ là mấy vết cắn bằng răng sữa non nớt nữa.
Hắn từng hấp thu thiên địa nguyên khí và hấp thu nhật nguyệt tinh hoa, đối với yêu mà nói hấp thu tinh hoa nhật nguyệt có tác dụng lớn hơn. Mà mặc kệ yêu hay là người, đều có thể hấp thụ nguyên lực hỗn độn trong vũ trụ. Nhưng thân thể này chẳng biết tại sao lại có chút thiếu hụt, thủy chung không thể thuận lợi chuyển hóa năng lực bên ngoài thành yêu lực của bản thân. Không thể chuyển hoán năng lượng cũng chỉ có thể giống khế ước thú khác trực tiếp hấp thụ năng lượng thạch, hoặc là trực tiếp hút năng lượng của dị năng giả.
Năng lượng thạch mà Dịch Trạch cung cấp đã sớm không thể thỏa mãn Thanh Dương, có nhiều lần lúc Thanh Dương ngủ dán vào lồng ngực Dịch Trạch, hắn đều có xúc động muốn 1 hơi nuốt sạch người này. Không phải muốn ăn người này mà là muốn hấp thu sạch sẽ năng lượng của người này.
Hiện giờ hắn cần phải tu bổ yêu đan thật nhanh, nếu không hắn thật sự không biết mình sẽ làm ra cái gì, cũng không biết sẽ phát sinh chuyện gì.
Trong khi Thanh Dương còn đang xoắn xuýt lo lắng thì những người xung quanh lại đang thập phần phấn khích mà xem kịch. Nhìn 1 tiểu sủng vật chân trước bắt đầu cọ cọ rồi lại níu vào quần áo Dịch Trạch trông thập phần quỷ dị.
tay Hoa Thiên Vũ bị hắn cắn, đây cũng không phải kiểu vừa cắn vừa gặm nhẹ như đối với Dịch Trạch mà là hắn thực sự đã xuất toàn bộ sức lực gặm cắn người này, khiến bàn tay Hoa Thiên Vũ máu tươi đầm đìa, dị năng cũng vì phản xạ bản năng của thân thể mà xuất ra công kích nãi báo.
Dịch Trạch nhanh tay lẹ mắt đen mặt túm nãi báo kéo vào trong ngực, giúp Thanh Dương tránh được 1 đòn.
Hoa Thiên Vũ nhìn nhìn bàn tay mình, rồi nhíu mi nhìn nãi báo trong ngực Dịch Trạch, cũng không phải hắn sinh khí, đột nhiên nói một câu: “Nguyên lai lại là nó?”
Thấy Dịch Trạch không có ý phản bác, tâm hắn bây giờ thực sự rất nhẹ nhõm. Dù thật sự không hiểu vì sao tiểu sủng vật này lại sống sót, nhưng thế giới này nơi nơi đều có những chuyện ngoài ý muốn, không cần phải truy cứu toàn bộ chân tướng. Chỉ cần tiểu miêu còn sống, hắn liền không còn nợ Dịch Trạch, về sau cũng không cần e ngại Dịch Trạch nữa.
Hoa Thiên Tề do dự vài giây rồi lấy ra hòm thuốc cấp cứu đi đến gần Hoa Thiên Vũ. Hoa Thiên Vũ nhíu mày, không nói gì liền tiếp nhận.
Rốt cục không còn ai mơ ước đến Thanh Dương của hắn nữa, Dịch Trạch ôm nãi báo vào trong ngực, tránh tầm mắt người khác lén niết vài cái lên mông nãi báo. Thanh Dương nhăn nhó, rất đau, tuy sẽ không thương tổn đến thân thể cơ mà thật sự rất đau a.
“Ân ân… Hừ hừ…” Thanh Dương không thoải mái phát ra mấy tiếng hừ hừ, thanh âm nãi thanh nãi khí phát ra thập phần câu nhân khiến người ta thực sự rất muốn đem hắn ôm vào trong ngực hung hăng nhu nhu vậy vài cái nữa.
Dịch Trạch nhéo nhéo thêm mấy cái vào tiểu mông Thanh Dương, thấy nãi báo vẫn làm bộ mặt lạnh, bàn tay liền hướng vào phía trong tìm tòi, nhéo vài cái vào tiểu jj non nớt của nãi báo, Thanh Dương trợn to mắt nhìn Dịch Trạch, đầy vẻ đè nén cùng ủy khuất.
Dịch Trạch nhìn đôi mắt to đầy nước ủy khuất của Thanh Dương, chẳng hiểu sao trong lòng dâng lên một loại khoái cảm ác liệt, thuận tay lại sờ soạng một phen.
Hắn đương nhiên sẽ không có phản ứng khi sờ soạng mông tiểu nãi báo cùng tiểu jj nãi báo a, nếu không hắn thật sự là biến thái. Chính là nhìn nãi báo thập phần nhân tính hóa lại trưng ra đôi mắt to nhuận thủy ủy khuất, nội tâm hắn liền có một loại cảm giác ngầm vui vẻ quỷ dị, đồng thời trong lòng còn tràn đầy thỏa mãn.
Luyến thú nghiện! trong lòng Thanh Dương điên cuồng hét to lên mấy chữ này, hắn rốt cục cũng triệt để hiểu biết cái gì là chân chính luyến thú nghiện! Hắn trộm sử yêu khí đào thoát khỏi lồng ngực Dịch Trạch vững vàng rơi xuống mặt đất.
Sau đó… Chạy về hướng người còn lại không sợ Dịch Trạch —— đổng toàn.
ý tưởng của Thanh Dương rất đơn giản, hắn đã quen thuộc với đổng toàn, đổng toàn là bạn cùng phòng, cùng ăn cùng ở với hắn, có thể gọi là 1 hảo huynh đệ a, bây giờ chính mình đánh không lại người kia vậy lúc cầu viện nhất định phải tìm đến bạn tốt rồi! Nói 1 cách thông tục chính là bên Dịch Trạch là nhà chồng, Thanh Dương phải chịu ủy khuất bên nhà chồng nên chạy về nhà mẹ đẻ ( đổng toàn) cầu an ủi.
Đổng bá vương long đồng học ở trường tuy không nổi tiếng lắm nhưng khí tràng hắn phát ra cũng không khác gì Hoa Thiên Vũ mà cũng chỉ thấp hơn Dịch Trạch một chút thôi, bỏ xa những người khác cả 1 dãy phố. Bản thân hắn đã sớm để ý thấy cái lỗ tai cùng cái đuôi của sủng vật này rất giống Thanh Dương nên lúc thấy tiểu miêu chạy lại đây, hắn vội vàng hạ tay để tiểu miêu theo tay mình nhảy lên.
Vì thế Dịch Trạch vốn triệt để phẫn nộ nay lại thêm bạo phát!
Hắn trừng Thanh Dương nói: “Trở về!”
Thanh Dương hướng vào trong quần áo đổng toàn cọ cọ, mới không quay về đâu, đồ luyến thú nghiện! Trở về lại bị ngươi sờ tiểu đệ đệ.
Dịch Trạch bước lại gần đổng toàn, sát ý tỏa ra mênh mông khiến người ta giật mình: “Trở về!”
Thanh Dương dùng móng vuốt đạp đạp chui vào vạt áo đổng toàn.
Dịch Trạch giận sôi gan rồi, hắn thế mà dám chui vào trong quần áo người khác dám trực tiếp tiếp xúc với da thịt người khác!
Hoa Thiên Vũ được Hoa Thiên Tề cấp cứu miệng vết thương đã khỏi hẳn. Hắn liếc nhìn Dịch Trạch – sát khí có thể hiện thể hóa và đổng toàn đầy vẻ khiêu khích một cái, mở miệng nói: “Đã đến giờ, xuất phát.”
Đổng toàn nghe xong liền nhìn Dịch Trạch một cái, vèo một chút liền tiến vào trong cơ giáp. Cơ giáp của hắn là một trận cơ giáp cao lớn màu vàng, có uy thế giống như hắn.
Hoa Thiên Vũ bay dẫn đầu, ngay sau đó là đổng toàn, lúc cất cánh hắn còn thật cẩn thận nhìn tiểu sủng vật trong ngực, nhìn ánh mắt đen láy của nó bèn phóng năng lượng tạo 1 cái lồng bảo vệ tiểu sủng vật.
Dịch Trạch thậm chí còn nhanh hơn 2 người bọn họ, cơ giáp màu đen trực tiếp thuấn di đến trước cơ giáp của đổng toàn mãnh liệt hung hăng va chạm vào trước cơ giáp của Đổng Toàn. Năng lượng cơ giáp màu đen quấn quanh cơ giáp màu vàng dần dần ăn mòn nó.
Đổng toàn khẽ nhíu mày giơ tay chém xuống, 1 bộ phận lớn cơ giáp đã bị ăn mòn bị chém rời ra, đồng thời cơ giáp cũng nhanh chóng phục hồi như cũ.
Bình thường 1 cơ giáp sẽ không có khả năng tự phục hồi, nhưng đổng toàn đồng thời lại là dị năng giả hệ kim, chỉ cần động lực nguyên của cơ giáp của hắn không bị hư hao thì hắn đều có thể phục hồi lại cơ giáp như cũ.
Cơ giáp “Phệ thiên” kết hợp với dị năng của Dịch Trạch quyết định phệ thiên sẽ không có cực hạn hay hạn chế với vũ khí phổ thông, chỉ cần tiếp xúc thì mỗi một nơi đều có thể trở thành vũ khí. Còn đổng toàn với dị năng đặc biệt cùng cơ giáp “Anh hùng” của hắn cũng đồng dạng như vậy giúp hắn chỉ cần hắn muốn mỗi 1 nơi cũng có thể trở thành vũ khí!
Có thể nói, đổng toàn là người duy nhất có thể chiến đấu với Dịch Trạch, vô luận là cơ giáp hay là dị năng.
Hai người đấu qua đấu lại trong giây lát đã đại chiến mười mấy hiệp khiến mọi người xung quanh nhìn còn thấy hoa mắt. Trình Khải Á vuốt cằm nhìn chằm chằm cơ giáp Dịch Trạch, dùng thanh âm nhẹ không ai nghe thấy nói: ” ‘kế hoạch Phệ thiên’ cư nhiên đã có người có thể hoàn thành, nếu Dịch Trạch dùng phệ thiên chân chính …”
Lần này bọn họ đi hành tinh y ni cách mạn để tiêu hủy phần tư liệu cơ mật lúc trước của kế hoạch phệ thiên, sau đó dựa theo kế hoạch để chế tạo cơ giáp phệ thiên chân chính, hiện tại cơ giáp mà Dịch Trạch điều khiển cũng chỉ là 1 trận cơ giáp thí nghiệm bán thành phẩm mà thôi.
Trình Khải Á không phải thể thành công của kế hoạch, hắn cũng chỉ là 1 thể bán thất bại trong vô số những thể thất bại khác mà thôi, nếu như không phải Trình Khang liều chết lén đem hắn ra, thì chỉ sợ kết cục của hắn cũng sẽ giống vô số thực nghiệm thể khác, không phải bị tiêu hủy thì chính là bị phá hư trí năng đại não, trở thành một con rối chỉ biết chiến đấu.
Bọn họ cũng hảo, quân bộ cũng hảo, không phải người ta không biết trên đời này có tồn tại những tổ chức bí mật như thế, nhưng không ai có thể xác định được lúc đó họ đã tạo ra bao nhiêu thực nghiệm thể, cũng không ai có thể xác định được nếu thành công thì cơ giáp phệ thiên sẽ có sức mạnh như thế nào. Nếu thực sự nhưng những gì người ta nói thì nếu kế hoạch này thành công, họ sẽ tạo ra được 1 cơ giáp tuyệt đối nghịch thiên.
So với quân đội thì tổ chức bí mật kia càng muốn tìm được Dịch Trạch hơn, là 1 thể thực nghiệm thành công, vô luận dùng biện pháp gì họ đều muốn khống chế nó ở trong lòng bàn tay. Bọn họ không chỉ muốn tìm được Dịch Trạch, họ còn muốn lợi dụng gien Dịch Trạch để chế tạo xuất vô số thể thực nghiệm thành công nữa, chỉ có như vậy họ mới có thể chân chính hoàn thành kế hoạch phệ thiên.
Nhưng mà năm đó nguyên khải thật sự quá mức lợi hại, hắn một thân một mình xâm nhập khu căn cứ đoạt lại được Dịch Trạch thậm chí còn triệt để tiêu hủy gien hàng mẫu của Dịch Trạch. Nếu không phải vì muốn bảo trụ tính mạng Dịch Trạch hắn còn có thể liều chết phá hủy căn cứ triệt để tiêu hủy toàn bộ tư liệu tài liệu về kế hoạch phệ thiên.
Chính là nguyên khải cũng là người, hắn có thể tự mình đi chịu chết, nhưng không thể nào bắt 1 tiểu hài tử mới 5 tuổi đã phải chịu đủ mọi tra tấn giày vò cùng hắn đi chịu chết. Hắn lựa chọn cứu người, mang theo Dịch Trạch chạy thoát khỏi căn cứ thực nghiệm.
Nhưng cuối cùng vẫn không tránh khỏi chuyện ngoài ý muốn khiến cho hắn cùng với Đổng Linh phải ly khai hài tử khi vừa mới được gặp mặt. ( đổng linh là mẹ dịch trạch thì dịch trạch có họ vs đổng toàn ak??)
Còn Dịch Trạch, nếu không phải nhờ Hoa Thiên Tề sau đó lại là nhờ hồng hồ tử cứu thì hắn nhất định sẽ bị tổ chức kia bắt lại.
Hồng hồ tử là một hải tặc hành tung bất định, đến quân đội cũng không thể xác định được đại bản doanh của hắn. Khi đó nếu Dịch Trạch bị tổ chức mang về, tuyệt đối hắn sẽ bị tổ chức tẩy não giáo dục, không thể trở thành 1 con người hoàn chỉnh; nếu hắn bị quân đội cứu nhất định sẽ lại trở thành vật nghiên cứu của quân đội.
Chỉ có hồng hồ tử, cho dù kẻ này là 1 hải tặc bại hoại, nhưng hắn cũng là nam nhân. Hắn tham lam điên cuồng lại vô cùng tâm huyết dũng cảm. Hắn vốn chỉ tùy tính nhặt vài hài tử như nhặt mấy con chó hoang, nhưng lại giúp bọn chúng trưởng thành thành một con người.
Tự do, lãnh khốc, cơ trí, ở sâu trong nội tâm còn có trọng tình cảm – đó mới là bản thể thành công chân chính của kế hoạch phệ thiên.
Tổ chức kia dù dùng bao nhiêu nghiên cứu viên nghiên cứu các số liệu trong bao lâu cũng vĩnh viễn không biết rằng bọn họ không chế tạo được bản thể thành công, bởi vì, những thực nghiệm thể của bọn họ, căn bản không thể tính là 1 con người.