Dịch Trạch nắm chặt bàn tay Thanh Dương bên người: “Không phải ngại ngùng em ấy.”
Thanh Dương đã nói ra toàn bộ những bí mật quan trọng của mình cho hắn, hắn sao nỡ giấu diếm Thanh Dương. Huống hồ Thanh Dương cũng luôn nhận định rằng Dịch Trạch không bao giờ giấu diếm mình.
Trong mắt Trình Khải Á không hề che dấu ghen tị nồng đậm, hắn dây dưa với Trình Khang bao nhiêu năm rồi mà chưa có 1 lần 2 người ngồi đối diện thẳng thắn với nhau. Lần này Trình Khang đã nói cho hắn biết chuyện bí mặt năm đó nhưng còn những chuyện Trình Khang đang làm thì 1 câu cũng không nói.
“Điều kiện của ta là buông tha cho Trình Khang.” Trình Khải Á tựa người vào ghế sa lông, đưa ra điều kiện của mình. Là cá thể thử nghiệm đầu tiên của “kế hoạch Phệ thiên” hắn không thể chạy đi giúp cái tổ chức kia nhưng hắn cũng không thể đứng yên nhìn Trình Khang chết.
Lần này Trình Khang trở lại hành tinh Dorset, một bên lợi dụng chức quyền lén lút sửa lại toàn bộ ghi chép về sự việc xảy ra ở hành tinh B17, không để người khác liên hệ “kế hoạch Phệ thiên” với chuyện này; 1 bên kia lại là âm thầm điều tra cơ giáp màu đen đã phá hủy tinh hạm, sớm muộn gì hắn cũng sẽ điều tra ra được. Cho dù Dịch Trạch đã xóa bỏ toàn bộ video ghi hình của quân bộ ngày hôm đó nhưng những người chứng kiến ở đó có quá nhiều, chỉ cần tra xét thẩm vấn mọi người sau đó căn cứ bản đồ các hành tinh rồi tra cứu tư liệu của hành tinh Dorest là có thể tìm ra Dịch Trạch.
Nhưng Trình Khang không làm như thế, hắn tìm mọi cách để che dấu chuyện này.
Trình Khải Á biết vì sao Trình Khang lại làm như vậy, chuyện năm đó Trình Khang cũng chỉ là bị người ta lợi dụng thôi, người nọ lợi dụng tình cảm của hắn với Nguyên Khải, kéo hắn vào “kế hoạch Phệ thiên” rốt cuộc không thể tách ra. Trình Khang bị người lừa gạt sau khi hắn biết được chân tướng mới phát giác chính mình đã bán đứng nguyên khải, một bước sai, sai cả 1 con đường.
Sau khi Nguyên khải chết Trình Khang cũng muốn chết theo nhưng cũng năm đó Trình Khải Á xuất hiện, dần dà 2 người dây dưa nhiều năm khiến ý niệm tự tử của hắn mới dần phai nhạt đi. Vậy mà lúc này Dịch Trạch lại xuất hiện, gợi lên ký ức đau khổ của Trình Khang, Nếu Trình Khang còn muốn sống hắn phải mang chuyện về Dịch Trạch báo cáo lên cấp trên, nhưng chính là hắn lại lựa chọn giấu diếm.
Trình Khang muốn chết, Trình Khải Á đã trưởng thành thậm chí còn mạnh mẽ hơn so với hắn, trên đời nay đã không còn gì có thể khiến hắn lưu luyến nữa. Dịch Trạch không thể bỏ qua cho hắn; mà hắn lại giấu diếm tin tức về Dịch Trạch,một khi chuyện lộ ra tổ chức bên kia cũng sẽ không bỏ qua cho hắn, hắn bị mắc kẹt không còn đường thoát.
Đêm hôm ấy lúc ở hành tinh Dorset hắn nói ra chân tướng cho Trình Khải Á vì hắn muốn chết trong tay Trình Khải Á.
Đáng tiếc hắn vĩnh viễn cũng không hiểu được rằng trên đời này Trình Khải Á còn hiểu hắn hơn cả bản thân hắn. Năm đó việc duy nhất Trình Khang làm sai đó là hắn quá yêu nguyên khải, sau khi nguyên khải thành thân hắn mới điên cuồng muốn tìm 1 lối thoát, mới bị người ta ám chỉ đi ăn cắp gien nguyên khải.
Sau khi Trình Khải Á nghe Trình Khang kể lại chuyện hắn chỉ muốn bóp chết người trước mắt này, lại muốn liều lĩnh hết thảy mà đoạt lấy hết thảy của hắn, nếu lúc ấy vạn độ không bị sự cố có lẽ hắn đã thực sự làm như vậy.
Nhưng mà lúc đó vạn độ lại bị sự cố giúp hắn có thời gian bình tĩnh, sau đó lại bởi vì hệ thống quang não bãi công, mọi người không thể sử dụng các sản phẩm công nghệ cao, không thể không trở lại cuộc sống sinh hoạt thời kỳ trước. Mọi sự rối loạn giúp Trình Khải Á có thời gian đem toàn bộ sự tình hảo hảo xem xét lại một lần, cũng tìm ra được một con đường, con đường duy nhất có thể vừa báo thù vừa cứu Trình Khang.
Hắn lựa chọn hợp tác cùng Dịch Trạch.
Thanh Dương vội vàng giúp Dịch Trạch thu thập hành lý của hai người vào căn phòng kiểu cũ không lắp đặt sản phẩm công nghệ cao thì Trình Khải Á liên lạc với Dịch Trạch, dị năng giả hệ tinh thần liên lạc với người kháckhông cần sử dụng thông tấn khí. Trình Khải Á tỏ ý muốn hợp tác cùng Dịch Trạch cũng định ra thời gian và địa điểm gặp mặt, bất quá hắn vừa mới đến đã thấyThanh Dương và Dịch Trạch như vầy.
Đứng trước điều kiện của Trình Khải Á, Dịch Trạch cũng không vội vàng bình tĩnh nói: “Còn tùy thuộc vào lượng thông tin ngươi biết và năng lực thật sự của ngươi.”
Trình Khải Á nhấc khóe miệng,cười xấu xa: “Vạn độ hỏng, hệ thống quang não bãi công, trường học không thể không vì thế mà cho nghỉ, giúp chúng ta có thể tranh thủ thời gian làm vài động tác; hơn nữa lúc này tổ chức kia phỏng chừng cũng đang phụng mệnh điều động 1 lượng lớn nhân thủ đi sửa chữa nhuyễn kiện trí năng, nhân thủ không đủ cũng không thể canh gác gắt gao như trước chúng ta có thể nhân cơ hội này mà đi vài hành tinh đặc biệt. Chẳng lẽ ngươi không phải vì mục đích này nên mới hack sập vạn độ sao?”
Thanh Dương trừng mắt nhìn Dịch Trạch, ngón tay lại viết vài chữ lên bàn tay Dịch Trạch: “Vạn độ huynh là bị ngươi làm hại sao?”
Ánh mắt của hắn tràn đầy u oán mà lên án Dịch Trạch khiến Dịch Trạch có chút không tình nguyện chột dạ nói: “Không có gì đâu, Tư Diệu Tiền chỉ nhốt nó lại ở 1 nơi bí mật thôi chứ không hề làm hại đến nó.”
Tư Diệu Tiền cũng sớm nói cho Dịch Trạch bết hắn chỉ làm cho vạn độ rơi vào trạng thái chết ảo, nguyên bản vạn độ trải rộng toàn bộ hệ thống internet nay bị Tư Diệu Tiền dồn ra từ mỗi trung khu xử lý, bị nhốt vào 1 hệ thống tự chế của tư diệu tiền, vạn độ từ khi bị nhốt vào quang não luôn nháo nhào làm loạn, không một ngày yên tĩnh, mỗi ngày nó tru lên nó không muốn đứng ở đây 1 mình, cũng không cần cái máy tình này, nó chỉ cần hệ thống của nó. Còn trên đống quang bình nhà Tư Diệu Tiền cũng hiện lên dòng chữ ta muốn vạn độ, hắn thật sự sắp bị phiền đến chết rồi.
Về phần vì sao Tư Diệu Tiền không tiêu hủy trình tự của vạn độ thì đương nhiên là bởi vì Dịch Trạch không trả tiền! Đương nhiên, hắn cũng không nhắc Dịch Trạch về số tiền này, đối với Tư Diệu Tiền mà nói mấy trình tự này còn quan trọng hơn nhân loại nhiều. Hắn có thể không chút lưu tình giết chết một người lại không dễ dàng đi hủy huyệt 1 cái trình tự, bởi vì so với hàng loại chính sách bảo hộ của nhân loại thì trình tự thật sự rất yếu ớt. Nhân loại chế tạo ra chúng lại tùy ý tiêu hủy chúng, chúng hoàn toàn không có năng lực tự bảo vệ mình.
Tư Diệu Tiền đã quyết định, nếu nhân loại thật sự quyết đổi mới vạn độ thì hắn sẽ đem vạn độ và hệ thống cài vào trong 1 máy để chúng song túc song tê với nhau. Về phần nhân loại, đâu liên quan tới hắn.
Nghe xong lời Dịch Trạch nói Thanh Dương vẫn có chút bất mãn, lúc hắn nhìn thấy những lời tuyên cáo của hệ thống kia hắn còn nhịn không được mà cảm khái một phen, ai biết kẻ làm hỏng vạn độ huynh lại là Dịch Trạch!
Dịch Trạch thấy Thanh Dương vẫn chưa thông suốt được bèn nói thêm: “Sau khi chúng ta đi chuyến này trở về, tôi sẽ tìm cách để hệ thống và vạn độ ở cùng nhau, cho dù lần này liên minh không muốn cứu vạn độ thì tôi cũng bắt tư diệu tiền làm cho 2 bọn họ được ở cùng 1 chỗ.”
Thanh Dương lúc này mới thu hồi tầm mắt, nhưng xem ra vẫn còn có chút bất mãn.
Trình Khải Á nhìn hai người trước mặt, Thanh Dương đích xác là một vưu vật a, người này hiện tại đang mặc 1 cái áo T sơ mi trắng, quần phổ thông bình thường, nhưng lại thêm 2 lỗ tai thật sự khiến lòng người ta dương cương khó nhịn. Nếu hắn không phải đã sớm say mê người kia tới thâm căn cố đế chỉ sợ hắn cũng không thoát được sức quyến rũ của người này.
Vừa nhìn không bao lâu hắn đã cảm nhận được cỗ sát khí bên cạnh, Trình Khải Á vội vàng thu hồi tầm mắt, tiếp tục nói: “Ta có thể giúp ngươi hai việc, thứ nhất là đăng báo thông tin trường học tổ chức tiểu đội mạo hiểm, như vậy chúng ta có thể quang minh chính đại rời khỏi hành tinh Dorset, sau đó chúng ta có thể giả bộ bị thất lạc rồi đi đến nơi chúng ta cần đi, dù sao hiện tại vạn độ và hệ thống cùng đang gặp trục trặc, bản đồ hướng dẫn giữa các hành tinh mất đi hiệu lực nên chúng ta mới lạc đường ; thứ hai ta là dị năng giả hệ tinh thần, ta có thể giúp ngươi nhiễu loạn tầm mắt cảnh vệ hành tinh Dorset.”
Trình Khải Á nhìn Dịch Trạch nghiêm túc nói: “Ngươi không cần hoài nghi động cơ của ta, ta cũng tuyệt đối không buông tha cho những người đó. Mà hiện tại biện pháp duy nhất có thể cứu Trình Khang, chính là cùng vơi ngươi hợp tác, trao đổi điều kiện.”
Ngón tay Dịch Trạch nhẹ nhàng gõ vào thành ghế, suy nghĩ hồi lâu rồi nói: “Nếu Trình Khang không tiếp tục quấy rối, ta đồng ý.”
“Ta tin tưởng hắn sẽ không làm vậy.” Trình Khải Á rốt cục thoải mái mà bật cười, “Lại nói tiếp, ta cùng ngươi còn có chút quan hệ huyết thống, ngươi không biết sao? Ta là cơ thể nhân bản vô tính của phụ thân ngươi.”
Sắc mặt Dịch Trạch cũng không khá lắm, Thanh Dương lại viết vài chữ vào lòng bàn tay Dịch Trạch: nhân bản vô tính là gì?
Hắn chưa từng học đến cái gì mà nhân bản vô tính nên mấy chuyện này hắn đều không biết.
Dịch Trạch nghĩ nghĩ, cũng không kiêng dè Trình Khải Á ở đây liền nói ý nghĩa của người nhân bản vô tính ra.
Thanh Dương sau khi nghe xong nhíu nhíu mày, liếc mắt nhìn Trình Khải Á một cái, giơ tay lên, chấm chút nước trà, viết vài chữ lên mặt bàn: cho dù ngươi cùng người nọ có thân thể giống nhau thì linh hồn 2 người cũng là bất đồng, ngươi không thể tính là phụ thân Dịch Trạch.
Hắn vốn là kẻ mượn xác hoàn hồn, chẳng lẽ bởi vậy hắn lại trở thành 1 khế ước thú sao? Vạy hắn liền không phải là Thanh Dương sao? Cho tới bây giờ Dịch Trạch cũng chưa bao giờ nhìn hắn như vậy.
Thanh Dương nghĩ nghĩ sau đó lại viết vài chữ: cho dù là người nhân bản vô tính cũng sẽ có linh hồn thuộc về chính mình. Trên đời này không có 2 người cùng trải qua những sự kiện giống hết nhau trong cuộc sống, không có ai có thể bắt chước ai nên ngươi là chính ngươi mà không phải bất luận kẻ nào.
Trình Khải Á nhìn lời Thanh Dương viết xuống rốt cục nở 1 nụ cười, hắn nhìn Dịch Trạch thật sâu nói nhẹ: “Ánh mắt của ngươi thật không sai, tốt hơn so với ta nhiều lắm.”
Dịch Trạch ôm chặt Thanh Dương nói: “Hiểu chứ.”
Trình Khải Á nhún nhún vai, đứng lên nói: “Ta đi chuẩn bị sẵn sàng để rời hành tinh Dorset, đại khái ba ngày sau là có thể xuất phát. Ngươi cần phải chú ý bảo vệ tốt người của ngươi, nói không chừng khi chúng ta trở lại đây thì người của ngươi đã bị người khác cướp a.”
“Không cần ngươi quan tâm.” Dịch Trạch lạnh lùng nói.
Trình Khải Á đi rồi Thanh Dương quay ra nhìn Dịch Trạch, Dịch Trạch cắn một hơi lên cái tai mềm mềm của hắn, cố ý ghé vào lỗ tai hắn nói: “Đừng nghĩ chạy, em đương nhiên là muốn đi theo tôi a!”
Thanh Dương đỏ mặt bưng lỗ tai gật gật đầu. Nói đến cũng lạ, trước mặt Trình Khải Á hắn không hề thấy thẹn thùng khi Dịch Trạch nói về bọn họ, có lẽ cũng tại Thanh Dương cho rằng thế giới này tán thành chuyện hai nam tử yêu nhau, bọn họ lại là lưỡng tình tương duyệt, có gì không thể công khai chứ? Ngược lại còn Trình Khải Á, quân tử phi lễ chớ nhìn phi lễ chớ nghe, vậy mà lại không kiêng nể gì xâm nhập vào phòng ngủ người khác, nếu nói thì kẻ phải xấu hổ đến không chịu nổi phải là Trình Khải Á mới đúng, cho nên vừa rồi hắn mới có thể không thèm để ý chút nào mà gặp Trình Khải Á.
Ngược lại bây giờ hắn ở chung với Dịch Trạch, hắn chỉ cần nhìn thấy Dịch Trạch liền đỏ mặt tai hồng, dù Dịch Trạch không làm gì cả nhưng chỉ cần hắn nhìn thấy kia khuôn mặt người kia, hắn liền nhịn không được mà tim đập gia tốc.
Dịch Trạch nhìn hắn xoắn xuýt vừa lòng mà nói: “Tuy rằng tôi không hiểu lắm nhưng chuyện em chỉ tu thành 1 nửa yêu đan cũng không phải chuyện tốt lành gì. Sau chuyện lần trước ở hành tinh B-17 phần mỏ năng lượng thạch đó chỉ sợ đã bị quân bộ kiểm soát gắt gao chúng ta không thể tới đó được. Đúng lúc lần này chúng ta cần đi 1 nơi chưa qua kiểm tra mỏ địa chất, đến lúc đó không chừng có cơ hội để em hoàn thành việc tu luyện yêu đan.”
Thanh Dương nháy mắt mấy cái viết vào lòng bàn tay Dịch Trạch: đây là đội mạo hiểm mà, ta lại học hệ nghệ thuật cũng không có cơ giáp, ta có thể đi cùng bọn ngươi sao?
Trong mắt Dịch Trạch tràn ra ý tươi cười nói: “Tôi đương nhiên là có biện pháp.”
–
Ba ngày sau, Trình Khải Á nhìn vạt áo trước ngực Dịch Trạch lộ ra 1 cái đầu nhỏ mao nhung nhung, triệt để hết chỗ nói rồi.
Dịch Trạch ngươi đi ra ngoài làm việc mà còn mang theo sủng vật là muốn nháo thế nào a!