Thông tin hoàng đế đến Điều Lâm được giữ bí mật, những người biết sự việc này ngay lập tức được Nhạc Mỹ cho ngửi Giác Tán để quên đi 1 phần ký ức. Vì hắn bảo trong hai ngày này sẽ làm nàng là người phụ nữ hạnh phúc nhất thế gian. Nhạc Mỹ cười hiền từ nói để xem năng lực của chàng đã! Nàng Tạm thời Phong Dạ và Nhạc Mỹ ở Lâm thành. Cung thành nguy nga tráng lệ, người dân tấp nập mua bán trao đổi hàng hóa. Hắn đứng trên bờ thành hài lòng: đã bao lâu rồi hắn mới được xuất cung? Nhìn đến người con gái trong lòng, Phong Dạ cười nhẹ, vuốt bờ tóc mai của nàng, nói: “Nhạc nhi! Có thiên địa chứng giám, ta Âm Phong Dạ thề suốt đời chung thủy với Mã Nhạc Mỹ, xem nàng là thê tử duy nhất của đời mình!”_”nói thì phải giữ lời, vậy chúng ta đan tay như lúc nhỏ, lời hứa vững bền trăm năm!”...
An Chiêu cung ở Tề Lan Điện....
Thẩm Châu Thám ưu tư vuốt chòm râu của mình, đôi mắt ông quắc lên sắc bén: “ Ngọc nhi, hoàng thượng xuất cung cùng hoàng hậu làm phụ thân liên tưởng đến ý này. Nghe nói trước khi bị bệnh hoàng hậu tư chất thông minh, tự tôn vì thế rất cao”_”chẳng lẽ...”_”phải, phụ thân tìm mãi k ra điểm yếu của nàng ta. Với lại tình cảm giữa hai người đã rất sâu đậm bền chặt, chẳng có điều j phá vỡ. Thế nên ta sẽ làm nàng ta từ từ đau khổ bỏ đi, hậu vị bỏ trống cho con ngồi vào”_” lần này phụ thân phải vất vả rồi! Ngọc nhi thật lo lắng!”. Ông nắm lấy tay con gái vỗ nhẹ: “không sao, chỉ cần con sống tốt, đạt được quyền lực cao nhất. Phụ thân cùng mẫu thân sẽ dốc hết sức. Nhưng con phải nhớ, trong hậu cung này chỉ duy nhất mình con được mang long thai! Ngay cả hoàng hậu, con k cần phải mềm lòng. Đó chính là địch thủ của con, chỉ cần thắng bước này, con sẽ thấy con đường quyền lực dài ngay trước mắt!”_” vâng, phụ thân đừng lo. Hoàng thượng rất hiếm khi đến cung các phi tần khác!”_”vậy thì tốt. Không còn sớm nữa! Phụ thân phải xuất cung rồi”. Nhìn bóng dáng Thẩm Châu Thám, cô chỉ cười nhẹ: nếu vạn sự k thành, ta k phải là hoàng hậu thì lỗi tại trời, biến Nương Ngọc ta từ một nữ tử trong sáng thuần khiết thành một người phụ nữ ích kỷ, xấu xa ở hậu cung này. Bản cung bây giờ không còn đường lui nữa rồi!...
Lâm thành....
Nàng ôm cánh tay rắn chắc của hắn mà dựa vào, vừa đi vừa cười khúc khích. Hai người không giống Đế hậu, chỉ giống một cặp phu thê hạnh phúc bình thường. Nàng ngước nhìn hắn hỏi: “nếu một ngày thiếp biến mất thì chàng làm sao?”_”ta sẽ lật tung
lục địa lên để tìm nàng”_”nếu một ngày thiếp già nua xấu xí thì chàng làm sao?”_
“nàng sẽ k bao giờ như thế! Nếu là thật ta sẽ lấy huyết ngọc làm nàng xinh đẹp trở lại!”. Phong Dạ nhéo nhẹ mũi nàng: đây mới chính là Nhạc nhi ngày nào của ta, vô tư thanh thoát, thông minh hiền hậu; ta tuyệt nhiên sẽ k làm mất nàng lần thứ 2! Đột nhiên hắn dẫn nàng vào một ngõ nhỏ: “ta có chút việc phải đi, ta cho nàng 1 canh giờ vui chơi trong Lâm thành! Cẩn thận nhé, đừng quá lo lắng ám vệ ta phái đi theo nàng rất tinh thông”_”chàng xem nhẹ võ công của ta quá đấy”_”được rồi, nhiều người k phải tốt hơn sao? Ta đi đây”. Nói xong hắn phi thân biến mất, Nhạc Mỹ chỉ bĩu môi, khôi phục một khuôn mặt lạnh lùng tự cao khác, đi chơi! Nàng lúc thì mua hồ lô, khi thì mua khoai lang nướng, bây giờ thì cầm một bao bánh bao chiên. Ăn xong gần hết cái chợ, nàng chùi tay sạch thong dong bước đi. Thấy tửu lâu kia đông người, Nhạc Mỹ thả bước đến hỏi một người: “bá bá, có chuyện gì vậy?”_”à, đại thiếu gia và tam tiểu thư của phủ Binh bộ thượng thư đến Lâm thành du ngoạn. Họ mở cuộc thi cờ vây, ai giải qua 8 ván cờ sẽ nhận được 500 ngân! Người nào thua phải để lại 5 ngân. ấy thế mà nãy giờ có ai thắng đâu?”(ngân: đơn vị tiền ở nơi này, 1,5 lạng=1 ngân). Nhạc Mỹ cười phúc hắc: lần này e rằng bản cung sẽ lột sạch bạc của 2 người các ngươi! Từ trong có tiếng nói vọng ra: “ còn vị nào muốn thử sức mình nữa không?”. Nhạc Mỹ chỉnh lại khăn che mặt, nhẹ nhàng luồn qua đám người: “xin các vị tránh đường”. bên trong tửu lâu trang hoàng sang trọng, bên cạnh cửa sổ có kê một chiếc trường kỷ lớn. Một vị công tử áo bào xanh lam với họa tiết cầu kỳ phức tạp, trong tay là quạt phiến, khuôn mặt tao nhã ngũ quan tương xứng, tóc đen búi bằng kim quan bạc trông rất cao quý. Cô nương bên cạnh y phục tím thanh tao nhẹ nhàng với họa tiết hoa mẫu đơn, tóc một nửa cố định bằng trâm vàng, sắc mặt hồng hào tươi tắn, nụ cười trang nhã. Nhạc Mỹ chỉ lạnh lùng nói: “ta muốn thử?”. Thế Minh Nhật lười nhác nhướng mày nhìn nàng nhưng khi chạm vào đôi mắt lạnh băng, hắn nhếch môi: “cô nương đã lượng sức?”. Nàng cau mày thằng cha này khinh thường mình? Ta sẽ làm ngươi nhọ mặt đến đời sau! : “đã lượng sức!”. Thế Tường Băng đem cờ bỏ lên tay ca ca. Hắn đưa tay ra: “mời ngồi” – nàng cười lạnh chỉ nói: “ta chấp ngươi 10 ván, nếu ta thắng ngươi phải tuân theo mệnh lệnh của ta một lần! Liệu công tử đây có đồng ý với yêu cầu của ta?”. Y vừa dàn trận vừa nhìn nàng ngạc nhiên nhưng sau đó gật đầu bảo: “được”_”tốt thôi”_”nếu ta thắng?”_”tùy ngươi”. Chỉ chốc sau trên bàn cờ đã đầy những quân đen trắng, nàng liếc một cái đưa tay đem quân đen nhấc lên: “đem
đen lùi đi, trắng tiến tới, đen chéo lên. Vậy thì nước cờ ta thông ngươi cũng thông”. Mười ván sau vẫn với tình trạng như thế! Quan khách bên ngoài vỗ tay lớn: “vị cô nương này thắng Đệ nhất quân kỳ rồi”. Thế Minh Nhật khẽ nhíu mày, cười lạnh: “ tại hạ thua rồi! Kỹ nghệ quân kỳ cô nương thật tinh thông! Liệu có thể mạn phép hỏi khuê danh của cô nương....?”. Nhạc Mỹ vẽ một nụ cười nhẹ ẩn sau tấm che mặt: “ bây giờ ta k tiện nói ra nhưng có lẽ sau này chúng ta sẽ gặp nhau. Ta là người trong Bạch Thanh thành!”. Y phe phẩy chiết phiến, ánh mắt lơ đãng: “hảo, Tường Băng? Dâng bạc”. Thế Tường Băng lịch sự đưa ra một hòm bạc nhỏ: “Tường nhi thật sự muốn có ngày muốn được học hỏi tỷ tỷ. Đây là phần thưởng dành cho tỷ. Tẩu lộ thượng an!”_” tiểu thư quá khen, ta xin phép cáo từ trước!”. Nàng cước bộ nhẹ nhàng ra khỏi cửa. Tường Băng tỏ vẻ thán phục: “ca, cả người tỷ ấy tỏa ra vẻ huyền bí nghiêm nghị, đôi mắt tinh anh mạnh mẽ, thần thái cao quý dịu dàng, một cái phất tay cũng duyên dáng mượt mà. Thật đáng để người khác khó quên đi! Muội thật muốn bầu bạn với tỷ tỷ kia”_” thôi dù j ca nghĩ ta sẽ sớm gặp lại nàng ta thôi”.... Nhạc Mỹ vui vẻ tiếp tục sự nghiệp càn quét vô số các món ăn. Chợt thấy ở một góc khuất có một đám người đang ăn hiếp hai đứa trẻ, nàng vội chạy đến can ngăn: “Dừng lại”. Lão nương phấn son lòe loẹt đứng bên cạnh: “cô nương là ai? Tốt nhất nên tránh xa việc của Bảo Hương các chúng tôi ra”_”nhưng dù thế các người k nên đánh đập nó như vậy”_”hử? Lão nương ta làm thế thì sao nào? Chẳng lẽ cô muốn sung quân cho kỹ viện chúng ta?”. Nàng nén giận, lạnh giọng: “dù sao ta cũng xen vào việc của các ngươi trước, không nên thô lỗ. vậy ta hỏi hai đứa trẻ này phạm tội j mà các ngươi đánh đập nó như vậy?”. Bà ta đưa nhẹ chiếc quạt tròn, đôi môi đỏ chu lên: “phụ thân hai đứa này nhận hối lộ, khi quân với nước bị chém đầu nên quan phủ bán chúng cho Bảo Hương các ta. Đã vậy đứa con gái k biết điều tỏ vẻ thanh cao, uất ức rủ đệ đệ đi trốn, chúng ta bắt lại đánh cho chừa”. Nhạc Mỹ nhìn xuống hai đứa trẻ con, y phục rách rưới, vết bầm tím rướm máu trên khắp cơ thể, nàng nhìn thấy mà xót: “ta muốn mua lại chúng bằng bất cứ giá nào?”. Lão nương đảo mắt: “thật sao? Đắt lắm đấy, 500 ngân có mua k?”_”sao?”_”có mua k?”. Nàng nhìn hộp tiền nhỏ, đưa ra cho bà ta, bà ta liếc xéo hai đứa nhỏ, sượt quạt qua: “hôm nay chúng bây tốt số, nếu k bà đây đánh gãy chân chúng mày. Đi, mau báo với kỹ thượng”. Chờ đám người đó rời khỏi, nàng nâng hai đứa nhỏ dậy: “thế nào? có đau không? Từ nay k phải sợ nữa nhé, cô mẫu sẽ chăm sóc các con”. Người chị run run, nước mắt chực trào: “vâng...con..con cùng đệ...đệ cảm tạ cô mẫu. Chúng con...sẽ...sẽ hầu hạ người thật tốt, chăm sóc người thật tốt để tạ ơn....Mới...mới lần đầu gặp mặt mà người đã xưng cô mẫu...cô mẫu với con trong khi chúng con lại xuất thân k tốt...". Nàng hiền từ nâng cằm đứa nhỏ: "không sao, sau này cứ đi theo cô mẫu, cô mẫu lo cho các con"
Danh Sách Chương: