Bạch Vân thấy tỉ tỉ của mình tựa đang ‘bốc hỏa’ thì vội lặng lẽ tránh xa. Nàng bay lên tường thành ngồi: tên ôn dịch, bổn nương ta chưa từng thấy ai vô phép tắc như ngươi. Đối với ta ngay cả hoàng đế hùng mạnh cũng phải cúi đầu. Nếu như tên hoàng đế ngươi muốn dây vào ta? ĐƯỢC! phế hậu ta sẽ chỉnh ngươi đến chết mới thôi. Nàng hiện giờ k phải tức giận hóa cuồng mà là ức vì bản thân mình. Nhạc Mỹ nhớ đến bi kíp Chi Hoàng Cửu Uyển được nhắc đến trong sách mà nàng đã đọc qua. Đối với nàng những j liên quan đến võ thuật nàng đều có hứng thú muốn học qua. ‘muốn luyện Chi Hoàng Cửu Uyển, đầu tiên phải điều khiển được nước, lửa, đất, cây rừng và cảm hóa, cảm nhận chúng bằng nội lực’ - điều này đối nàng quá dễ. Nàng chỉ ngón tay trỏ vào dòng nước, nhắm mắt và nâng nhẹ những tia nước. Những dòng nước dần dâng lên cuộn thành giọt nước lớn lăn qua lăn lại trên tay nàng, y như những cục bông tinh khiết nhỏ xinh. Nhạc Mỹ nàng có 1 năng lực thần kì, thích ứng và học hỏi nhanh mọi thứ. Bất kì thứ gì qua tay nàng đều k bỏ quên. Đoạn nàng nhảy xuống, thản nhiên đi vào phòng nhưng k thấy hắn đâu. Nàng tự mãn, cười thầm: “đi càng tốt, khỏi đuổi!”. Nhạc Mỹ đem hai bộ y phục cất từ trước ra, đốt than lên, đem ui phẳng. Thời nay k có bàn ủi mà dùng gậy sắt ở phần đầu có một mảnh sắt hình tam giác; đem hơ trước lửa cho nóng. Sau đó, nhẹ miết vào y phục cho phẳng. Nàng treo hai bộ y phục lên rồi sửa soạn tư trang cho cuộc vui chơi vào sáng mai. Vân nhi đột nhiên hớt hở chạy vào, nói rõ to: “hoàng tỉ tỉ...tỉ tỉ! Hoàng quý phi...sảy thai rồi!”. Nàng nghe tin đó thì cũng bình thường vì vốn k có hận thù j với Lã Phượng An. Nhưng lại thảm thay cho chốn thâm cung vì tranh sủng. Chắc chắn thị đã bị phi tần hãm hại bởi là người duy nhất và đầu tiên mang long thai. Bạch Vân vuốt ngực, thở hổn hển: “nghe nói hoàng quý phi từ khi mang thai thì hoạnh họe, kiêu căng với các phi tần khác. Thế mà sáng nay lại tự nhiên động thai khí mạnh, ngất xuống. Đảm bảo với tỉ, vụ này là nổi nhất hoàng cung; Phượng An chắc như từ trên trời đạp thẳng xuống đất. Còn thái hậu ngất lên ngất xuống vì mất tôn tử. Ha ha” _ “Vân nhi, muội hãy ra ngoài chịu phạt mau!” – chợt khuôn mặt nàng nghiêm nghị_ “tỉ tỉ muội chỉ là vui mừng chút xíu cho tỉ thôi mà” – nó vội vàng bào chữa cho hành động thất thố của mình
Nàng đưa cho Vân nhi một chum nước: “hãy ra ngoài quỳ nửa canh giờ cho ta, giơ thẳng tay lên. Rõ muội k được phạm húy tên của hoàng quý phi; nếu như vậy mà người khác nghe được những j muội nói sẽ gây ra họa lớn cho chúng ta! Cho dù có là địch thủ k đội trời chung đi nữa cũng k nên đánh vào điểm yếu của họ. Từ nay muội k đc phạm phải nghe chưa?”. Nó buồn thiu đi chịu phạt. Nàng ngồi xuống bàn, nhấp ngụm nước: ‘chắc chắn mùi xạ hương từ đàn chuột có vấn đề”. Nàng dựa theo trí nhớ của Từ Nguyên hoàng hậu vẽ sơ đồ lục cung ra giấy. Nơi nàng ở là lãnh cung sau Tử Cầm điện ở chính giữa trục nam, hướng tây bắc là Lệ Giang điện cho cung phi hiệu tần tam phẩm trở lên do Huệ tần làm chủ; hướng đông nam là Dao Hi điện của HQPhi; hướng tây là Thái Ngọc điện của quý phi Mỹ Đam; hướng đông là Tề Lan điện của các phi ngũ phẩm trở lên do An phi làm chủ.... Đàn chuột đã chạy từ Dao Hi điện về phía...Lệ Giang điện thông qua lãnh cung. Tuy vậy nhưng nàng vẫn chưa kiểm chứng được nên k chắc chắn: “thôi phó mặc cho mọi chuyện vậy”. Nhạc Mỹ ngồi ngắm mình trong gương: vết thương trên trán giờ đã khỏi. Nàng chải tóc, vấn tóc sang một bên rồi cài một chiếc trâm màu xanh vào, đoạn xỏa tóc trước cửa. Bỗng nàng nghe tiếng ồn ào bên ngoài: “phế hậu, ngươi ở đâu? Mau ra đây cho bổn cung”. Nhạc Mỹ bước ra ngoài thì thấy hoàng quý phi giận giữ mang theo đám người hầu cùng La phi và Mễ tần bước vào. Nàng chỉ bình thản bước ra ngoài: “có chuyện j mà các ngươi kéo đến làm loạn vậy?”. Phượng An chỉ thẳng vào mặt ta: “đàn bà to gan, dám mưu hại tôn tử hoàng thất! Ngươi chỉ muốn ra khỏi nơi lãnh lẽo này nên mới ám hại bổn cung phải k?”. Bạch Vân vội chạy lại, nắm tay nàng biện bạch: “hoàng quý phi đây có bằng chứng j mà đổ tội cho hoàng hậu chúng ta?” – Phượng An ma mãnh cười lớn: “hoàng hậu sao? Chỗ này k phải là tên nô tì ngươi chũi mõ vào! Phế hậu đúng là k biết dạy người để chó đi cắn bậy” _ “ngươi...” – Vân nhi nghẹn họng. “các ngươi mau đánh chết tiện tì này cho bổn cung”_ Phượng An vội ra lệnh cho người hậu tiến tới. Nhưng nàng k phải là thứ đụng tới thì có thể đụng tới. Bất cứ người nào tiến tới nàng đều cho ngã lăn quay ra đất. “giỏi lắm! Ngươi dám đánh người hầu bổn cung! Hôm nay bổn cung giết chết ngươi”. Hoàng quý phi hung dữ chạy đến định bóp cổ nàng và đã bị nàng giữ tay, xô xuống đất: “hoàng quý phi! Nếu ngươi k chịu cải tà quy chính thì sẽ có ngày gây lỗi lầm lớn! nhớ đấy!"
Danh Sách Chương: