• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:



Nguyệt Tình trợn tròn mắt nhìn Hải Đường, bàn tay dưới nước nắm chặt, cánh tay run run, đôi môi bị cắn đến bật máu vì nhẫn nhịn. Cung nữ xung quanh kinh hãi, giọng nữ nhi thanh thoát của Lục công chúa vì tức giận và căm phẫn mà run lên:
“bản công chúa cho các ngươi biết, chuyện ngày hôm nay không được nói ra ngoài nửa chữ. Bản công chúa biết được, các ngươi 10 cái đầu cũng không giữ được”.
Tiểu Điểu liền chạy đến bên cạnh chủ tử: “công chúa....”_”dìu ta lên bờ”_”vâng”.
Nguyệt Tình được khoác ngoài một chiếc khăn bông lớn, quay xuống nhìn 2 người Hải Đường:
“xem như các ngươi hôm nay tốt số, là khách Thanh Phong quốc ta; nếu không bản công chúa xem xem cái tát này các ngươi lãnh đủ bao nhiêu thứ! Hừ, tội mạo phạm,..Các ngươi chết chắc!”.
Nhìn bóng Nguyệt Tình xa dần, Liên Kỳ níu tay muội muội mình, lo lắng nói:

“Đường nhi, chẳng phải phụ vương và mẫu hậu nói như thế nào muội đã quên. Lúc nãy muội chọc giận Lục công chúa rồi cho nàng ta 1 cái tát, muội không lo sao? Mặc dù nàng ta chẳng được sủng nhưng 1 thân cũng là cao quý hơn chúng ta...”.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Hải Đường đầy vẻ khinh thường:
“xem như là sức chịu đựng của cô ta tốt. muội muốn xem thử, người trong Thanh Phong quốc này tài cán đến đâu mà chèn ép Cao quốc chúng ta...”.
Ngay lập tức, Liên Kỳ hoảng hốt che miệng muội muội mình rồi nhìn xung quanh: “muội muội, vạn nhất nào có thể buột miệng, cái tính khí của muội phải đổi ngay! Không biết chừng hoàng cung này đi đâu cũng có thể gặp ám vệ ấy chứ, cái miệng của muội để họ nghi ngờ được thì Cao quốc họa diệt vong!”....
Nguyệt Tình vừa đưa những đường kiếm thật mạnh lên cột gỗ vừa tức giận: “hừ, chỉ là một công nương mà dám khi dễ bổn công chúa. Ta liền giết chết các ngươi, giết chết các ngươi..”.
Tiểu Điểu đứng bên ngoài lo lắng: “công chúa, người hãy bình tĩnh a, buổi tiệc tối nay sắp tới rồi, người phải chỉnh trang y phục nữa mà!”.
Lục công chúa lia một đường kiếm cho kiếm chuốt vào vỏ : “đúng rồi, yến tiệc! Ta nghe nói công nương của Viên Nguyên quốc cùng Huy Dĩ quốc có xung đột với công nương Cao quốc phải không?”
_”vâng thưa công chúa. Nô tỳ nghe nói hiềm khích giữa các nhóm tiểu vương quốc rất sâu đậm, chỉ vì họ muốn gia nhập vào ngũ quốc đại lục. Mà Viên Nguyên quốc cùng Cao quốc xung đột lãnh thổ với nhau, cả trăm trận đều bất phân thắng bại. Cho đến khi Huy Dĩ quốc cho viện binh đến thì Viên Nguyên quốc mới áp đảo tình thế. Vậy nên hoàng thất của họ đi đâu cũng trở mặt”
_”Tiểu Điểu, bổn công chúa có chuyện cho ngươi làm đây. Là thế này....”
Cùng lúc đó, Hải Đường cùng Liên Kỳ trở về điện Ô Châu : “Tỷ tỷ, điệu múa tỷ tập luyện đã thuần thục chưa? Người nhất định phải lọt vào mắt xanh của hoàng thượng, không thì một vị vương gia hay hầu tước gì đó cũng được. Muội dám chắc rằng bộ dạng hoa chi chiêu triển của tỷ ngay cả ngọc hoàng đại đế cũng không từ chối đâu!”
_”cái miệng của muội....chỉ được cái ngọt”.
Bỗng nhiên, Tiểu Bì – nha hoàn thiếp thân của Hải Đường chạy đến, hoảng hốt nói: “công nương, công nương không hay rồi!”

_” chuyện gì thế? Ngươi cứ từ từ mà nói”
_”bộ y phục Tử Tước Diễm của đại công nương biểu diễn tối nay đã...đã bị hỏng rồi!”
_”cái gì? Làm sao bị hỏng được?”
_”là do sủng vật Tiểu Cát của hoàng hậu nương nương từ đâu chạy đến va vào Tiểu Ca đang chỉnh y phục của công nương. Bộ y phục rơi xuống liền bị cắn xé ngay”.
Hải Đường tay siết chặt, giọng rít lên : “Hừ! Lại là đám người hoàng thất kia phá hỏng chuyện tốt của bản công nương. Tỷ tỷ chúng ta đến điện Tử Cầm đòi lại công đạo!” _”công nương, đòi công đạo cũng được nhưng nên kiềm chế một chút, chỉ nên cầu nàng 1 bộ y phục khác để mặc thôi”. Liên Kỳ quay sang cầm tay muội muội :”đúng đấy, bây giờ muội phải bình tĩnh. ĐI!”...
Tử Cầm điện....
Nhạc Mỹ nhàn nhã thoa dược hương thần bí kia lên cơ thể của mình trong Dục phòng. Ly thượng cung hầu lễ phục cho nàng : “Ly Lạc, đã giờ nào rồi?”_”là cuối giờ Thân rồi nương nương”_”vậy sao?”. Mặc xong bộ đại lễ phục nàng nhẹ thở dài, trên khuôn mặt còn có chút âu sầu, giọng nói ưu tư vang lên :”hãy vấn ta kiểu Phượng quan đi, dùng trâm Bách Kỳ Điểu Hoàng đi!”_”vâng, nương nương”.
Chợt nàng nhìn ra phía cửa sổ lớn, trên đó là một lồng chim được điêu khắc tỉ mỉ, ở đó một chú chim Họa Mi rực rỡ đang hót. Nhạc Mỹ khoan thai đi đến bên lồng, mở chiếc cửa nhỏ có tay cầm bằng ngọc bích cho Họa Mi bay ra ngoài. Nhìn theo bóng dáng hoa lệ kia, nàng lại cất tiếng: “Ly Lạc”_”có nô tỳ”_”giả như...có một ngày...bản cung giống con chim kia tự do bay lượn bên bầu trời của chính mình, ngươi có nguyện ý theo bản cung?”.
Ly Lạc ngắm nhìn vị chủ tử của mình, có chút ngây người ra rồi nàng nửa quỳ xuống: “nương nương đi đâu nô tỳ nguyện sống chết theo đó, nhưng...”. “Nhưng?” – thân người bất di nhưng ánh mắt hướng ra sau nhìn Ly Lạc.
“nương nương, chẳng lẽ người không vương vấn gì nơi hoàng cung sao? Thí như hoàng thượng? người với hoàng thượng chẳng phải là thanh mai trúc mã, tình cảm bền chặt từ nhỏ sao? Nô tỳ sợ người sẽ hối tiếc khi không ở cạnh người mình yêu thương”.
Đôi môi đỏ căng mọng kia khẽ cong lên: “Hoàng thượng? Hối tiếc? Vương vấn? Ly Lạc, ngươi hiểu bản cung nhưng cũng không hiểu bản cung. Hoàng thượng, là bản cung có ấn tượng tốt với hắn, gần với cái được gọi là thích, chưa đến mức yêu cùng nhau sinh tử. Đế vương bạc tình bao đời nay chẳng lẽ ngươi không biết? Để được tình yêu bản cung, sẽ phải cùng bản cung trọn đời yêu dưỡng, chỉ có 1 mình bản cung mà thôi. Bản cung đã từng ước mong cùng người mình yêu sống tự tại chốn giang hồ kia, nhìn bình minh đến và hoàng hôn đi kia! Vả lại bản cung không cầu gì cũng chẳng cầu thứ gọi là tình, bản cung chỉ cầu bình yên, an nhàn trong lồng phượng đến cuối đời cũng là phúc của bản cung rồi! Ly Lạc, nếu bản cung nói bản cung là từ một nơi khác luân hồi về cơ thể chính mình ngươi có tin không?”.
Ly thượng cung gật đầu: “Tin! Nô tỳ tin, cái gì cũng tin người! Hoàng hậu nương nương người hiền lương thục đức như vậy nhất định sẽ đạt được tình yêu đích thực! Nhưng...nếu hoàng thượng biết được...người cưỡng cầu yêu thương và sủng ái của người, nhất định hậu quả người nhận sẽ...”. Nhạc Mỹ bước về phía Ly thượng cung, nâng đôi tay cô: “ngươi yên tâm, bản cung sẽ không để hắn nhận ra, bản cung nghĩ hắn là hoàng đế nên nhận được tất cả những gì tốt với hắn nhất. Trừ phi hắn khiến bản cung chân thực động lòng, nếu không hắn sẽ chẳng là bầu trời cho ta dựa vào đâu”_”vâng, nương nương”.... Nhưng là Nhạc Mỹ không để ý tất cả những lời nói vừa rồi đã lọt vào tai một ai đó.
Một cung nữ tiến vào, nửa quỳ: “thưa hoàng hậu nương nương, đại công nương cùng tam công nương của Cao quốc cầu kiến”_”lý do?”_”bẩm nương nương, Tiểu Cát của chúng ta đã làm hỏng bộ y phục diện kiến tối nay của đại công nương”_”Tiểu Cát lâu nay vốn ngoan lắm mà, tại sao lại như thế? Ly Lạc theo ta ra ngoài điện!”.

Ở ngoài đại điện, Liên Kỳ và Hải Đường trang nhã đưa tách trà nóng, hớp 1 ngụm. “hai vị công nương đến gặp bản cung là có chuyện gì đây?”_”Thần nữ tham kiến hoàng hậu nương nương, hoàng hậu thiên tuế thiên thiên tuế!”_”miễn lễ”. Nhạc Mỹ ngồi trên phượng tọa, nở nụ cười nhìn xuống 2 công nương y trang đặc sắc kia: “có chuyện gì mời công nương nói trước”.
Hải Đường đứng lên, trong ánh mắt không khỏi có 1 tia khinh thường và giận dữ: “nương nương, người đường đường là mẫu nghi thiên hạ 1 đại quốc lại không thể quản nổi một tiểu cẩu nho nhỏ? Nó lại chạy loạn như vậy lại đụng phải tuyệt y của đại tỷ thần nữ đã chuẩn bị 3 tháng. Hoàng hậu nương nương xem thành quả công sức thế lại bị hủy trong chốc lát liệu có đáng tiếc? Tâu nương nương, thần nữ thân là công nương 1 vương quốc và bất bình cho đại tỷ nên mới mạo muội đến đây xin người 1 cái công đạo”. Nhạc Mỹ chốc sau mới nâng mi, nhìn xuống:
“bản cung thực xin lỗi, đã để sủng vật bản cung chạy lung tung như vậy. Thế này đi, để giữ phép lịch sự, bản cung sẽ bảo Y Tư phòng chuẩn bị những vũ y tinh xảo nhất cho 2 vị công nương chọn vậy. Ly thượng cung đi truyền khẩu dụ của bản cung đi”. Hải Đường nhếch khóe miệng: “hoàng hậu nương nương thật là hiểu ý tứ người khác, hợp đạo lý, không hổ là mẫu nghi thiên hạ. Hải Đường cùng tỷ tỷ đa tạ nương nương. Xin phép cáo lui!”_”ừm”... Nàng nhìn bóng 2 người, chỉ khẽ lắc đầu, nâng tách trà nhấp 1 ngụm....
Vũ Y gia của Y Tư phòng....
Chu Tu viên (nữ quan tam phẩm) hành lễ :”nô tỳ tham kiến 2 vị công nương!”_”miễn lễ”_”nô tỳ nhận chức trách giới thiệu cho công nương nững bộ vũ y mới ra. Mời 2 vị công nương thưởng thức”. Hải Đường tay vuốt những bộ y phục tinh tế đủ màu sắc được treo trên giá: “tỷ tỷ xem những bộ vũ y này chất liệu thật tốt, chạm vào mềm mượt, mát mẻ. Hai bộ màu xanh kia quả là đẹp!”_”nhãn quan của công nương rất nhạy bén. Đây là vải Nhã Nguyệt thượng hạng được luyện từ Tơ Thành gia của Y Tư phòng ạ! Công nương xem, bộ này thế nào?”. Liên Kỳ nhìn bộ y phục trên tay của Chu Lan: “muội muội xem xem bộ y phục này thế nào?”_”tuyệt vời, tỷ tỷ, muội chưa bao giờ thấy bộ vũ y nào duyên dáng như vậy! Tỷ tỷ ta chọn bộ này đi! Giống như nó chỉ được làm riêng cho tỷ vậy!” _”Tùy muội muội”. Liên Kỳ mỉm cười nhìn y phục màu xanh lá cây được thêu bằng những những bụi xuyết chi trước mắt...
Nguyệt Minh cung....
Nguyệt Tình cầm cọ quệt nhẹ lên má, che đi vết ửng đỏ: “Tiểu Điểu, chuyện ta giao cho ngươi như thế nào?”_”bẩm công chúa, đều tốt cả”_”ừm. Hôm nay bổn công chúa xem thử đám người cao ngạo của 1 cái tiểu vương quốc kia còn ngóc đầu lên cỡ nào! Buổi tiệc nay không chỉ có hoảng thất mà còn có tiểu thư, quan lại. A! Không phải cũng có đại tỷ, nhị tỷ cùng tam tỷ trở về sao? Mau lên, bổn công chúa thực sự rất nhớ tiểu quận chúa kia! Ngươi nhất định phải làm cho ta Nhất tự đầu đẹp nhất”. Tiểu Điểu mỉm cười chuẩn bị vấn tóc, đem trâm bích ngọc cài lên cùng một bông mẫu đơn tươi ở bên cạnh...
Tử Cầm điện...
Nhạc Mỹ đang đan tóc cho Khuynh Thành rồi gắn lên mái tóc cô bé một hồ điệp rực rỡ: “Xem nào, tối nay nhất định là Thành nhi của cô mẫu đẹp nhất!”. Khuynh Thành quay ra sau nhìn nàng, đưa tay đụng lên hàng châu liêm trước trán nàng: “ cô mẫu của Thành nhi cũng đẹp. Không, không! Là người đẹp nhất trên thế gian này! Thành nhi yêu cô mẫu nhất. Thành nhi hứa sau này sẽ trở thành người con gái tài năng, thông tuệ nhất thiên hạ!". Nàng mỉm cười, lấy tay nhéo mũi con bé 1 cái thật kêu: "Aida! Hôm nay miệng của Vũ Liên quận chúa sao lại ngọt thế này?"_"Hì hì". Cùng lúc ấy, Diệp Vô Cung được Thường Tuấn hầu hạ đến nghe được những lời đó, chất giọng lanh lảnh lại vang đến: "tỷ tỷ, không được giành cô mẫu với đệ. Cô mẫu, người nhất định phải thương Cung nhi hơn. Cung nhi nhỏ nhất lại ngoan nhất, tỷ tỷ lớn rồi. Cung nhi hứa với cô mẫu sẽ thành 1 trong tứ công tứ". Nhạc Mỹ phì cười với màn tranh giành sủng nịch kia, đưa tay vuốt má nó: "Tứ công tử? Ly Lạc, xem như 2 chất nhi của bản cung đều có hào khí, tư tin và ngoan ngoãn nữa!". Ly thượng cung đang cười khúc khích ở phía sau liền im lặng, nửa quỳ: "nương nương, đây là phúc phần của nương nương, là điềm cát tường". Bên kia, Khuynh Thành lại xịu mặt xuống, trông rất đáng yêu, còn Vô Cung lại lè lưỡi trêu ngươi. Nhạc Mỹ đứng lên, nắm tay 2 đứa: "Thôi nào, ta đi kẻo muộn"...


Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK