Thị vệ:"vâng... chính là không có bất kì con rắn nào trong phòng cả. Nhưng Nguyễn Hiểu tiểu thư vẫn một mực nói rằng có rất nhiều rắn ở trong phòng của tiểu thư. Vậy nên..."
Long Hiền Lương:"Được rồi... chúng ta qua đó xem."
~~~~~~~~
Trong đại viện, Nguyễn Hiểu đang sợ sệt, nhìn ngó chung quanh, ánh mắt hoảng hốt, thân người run lên từng hồi. Nha hoàn của nàng ta đang cố hết sức mà trấn an chủ tử nhà mình.
Khi Long Hiền Lương bước vào, Nguyễn Hiểu rất nhanh đã lao đến muốn ôm lấy hắn, nhưng hắn đã nhanh tay đỡ lấy, đẩy nhẹ nàng ta đến chỗ nha hoàn của nàng ta. Nguyễn Hiểu hụt hẫng, nước mắt lã chã rơi xuống một hồi, mới nghẹn ngào mà nói.
"Vương Gia... tiểu nữ thật sự rất sợ... trong phòng của tiểu nữ thực sự là có rất... rất nhiều rắn... nhưng lúc đó không hiểu sao thiếp không thể cử động được, cũng không thể hét lên được. Ta chỉ cùng cực mà chịu đựng cái nỗi sợ kia mà thôi. Đến khi ta có thể cử động và nói được, ta đã dùng hết sức mình mà lao ra ngoài. Nhưng khi bọn họ tới, rồi vào phòng thì lại nói là không có con rắn nào cả..."
Nàng ta nói tới đây thì dừng lại, chỉ tay vào mấy người thị vệ đứng đó. Rồi lại nhìn Long Hiền Lương, ánh mắt tràn đầy hoảng sợ, và yếu đuối.
"vương gia... ngài phải làm chủ cho ta..."
Nguyễn Hiểu nói xong thì không khỏi rùng mình mà nghĩ tới, chuyện vừa xảy ra với mình. Khi đó nàng ta đang chuẩn bị đi nghỉ thì bất chợt có một làn hương thơm vô cùng dễ chịu bay vào phòng, nàng ta đơn giản chỉ nghĩ là nha hoàn của mình đổi một loại huân hương mới mà thôi. Nhưng rất nhanh sau đó nàng ta phát hiện ra có điều gì đó bất thường. Nàng ta tự nhiên cảm thấy trong người trở nên mệt mỏi, cả người không có một chút sức lực nào cả. Nàng ta định cất tiếng gọi người, thì lại phát hiện ra mình lại không thể phát ra bất cứ một âm thanh nào cả. Nàng ta bất lực ngã xuống. Nhưng điều kinh khủng nhất lúc này mới chân chính bắt đầu. Một đàn rắn không biết từ đâu bò vào phòng của nàng ta. Chúng bò tới chỗ nàng ta ngã xuống, trườn bò khắp người của nàng ta, nàng ta vô cùng sợ hãi, nước mắt của sự bất lực cùng tuyệt vọng cứ như mưa mà rơi xuống. Muốn ngất đi nhưng lại không thể. Chịu đựng dày vò, đày đọa tinh thần đến cùng cực, trong thời gian tầm độ một canh giờ, khi nàng ta tưởng mình sẽ không thể chống cự được nữa, nàng ta thực sự có cảm giác mình sắp chết trong sự sợ hãi đó. Thì có một con rắn tự nhiên cắn nàng ta một nhát, nhưng sau nhát cắn đó nàng ta đã có thể cử động và nói được, vậy là nàng ta đã vùng dậy mà bỏ chạy. Nhưng kì lạ một chỗ đó là sau khi con rắn kia cắn nàng ta, nàng ta khôi phục lại được cử động cùng giọng nói, chạy đi, vậy nhưng đám rắn kia lại không có thêm bất kì một phản ứng nào với nàng ta nữa cả. Càng kỳ lạ hơn là khi những hộ vệ của phủ Lương vương vào phòng kiểm tra thì lại không có bất kì một con rắn nào ở đó cả.
Long Hiền Lương:"Nguyễn Hiểu tiểu thư... tiểu thư chắc chắn là trong phòng mình có rắn chứ..."
Nguyễn Hiểu:"chắc chắn... ta chắc chắn mà..."
Long Hiền Lương:"Nhưng vừa rồi ta cũng đã xem qua căn phòng, nó hết sức bình thường, không có bất kì một con rắn nào cả?"
Nguyễn Hiểu:"Không thể nào... không có khả năng... ta ban nãy còn bị một con rắn cắn, nhờ nó cắn ta mà ta có thể thoát khỏi đó mà ra ngoài... không tin vương gia ngài xem dấu răng của nó vẫn còn đây..."
Vừa nói nàng ta vừa chìa bàn tay ban nãy bị rắn cắn ra, ban nãy con rắn kia đã cắn vào mu bàn tay của nàng ta.
Nhưng không... không có bất cứ một dấu răng nào cả... mu bàn tay trắng nõn, nguyên vẹn ngay cả một vết xước cũng không có.
Long Hiền Lương nhìn nàng ta, nhíu mày.
"Nguyễn Hiểu tiểu thư... ta nghĩ là tiểu thư trong lúc nghỉ ngơi đã gặp ác mông rồi..."
Nguyễn Hiểu:" không... không phải... vương gia... vương gia ngài phải tin ta... ta không có phải là gặp ác mộng... lúc đó... khi đó ta thực sự là mới chuẩn bị đi nghỉ thôi... thực sự là chưa có ngủ đâu..."
Long Hiền Lương nhíu mày nhìn Nguyễn Hiểu như có điều gì đó suy nghĩ.
Nguyễn Hiểu không thấy Long Hiền Lương nói gì, liền nói thêm.
"Vương gia... ta thật sự không có lừa ngài đâu. Ngài phải tin ta... nhất định là có kẻ giở trò... ngài phải tin ta..."
"Nguyễn Hiểu tiểu thư... ta nghĩ trước khi phu quân ta tin ngươi, ngươi có phải nên cho ta một lời giải thích không?"
Đúng lúc này một giọng nói không mấy vui vẻ vang lên. Tiếp theo đó là Lê Bảo Ngọc từ bên ngoài bước vào, đi đến trước mặt của Nguyễn Hiểu, ánh mắt lạnh lùng nhìn nàng ta.
Nguyễn Hiểu bị ánh mắt kia của Lê Bảo Ngọc nhìn đến, bị chột dạ, lui lại một bước.
(Còn tiếp)