• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Long Hiền Lương nhìn thấy nữ tử phá cửa phòng chính là thê tử của mình thì vui mừng, kích động không thôi. Nhưng khi nhìn thấy Đào Chi Lan trên người chỉ còn lại tiết khố, lại đang ôm lấy mình, tay nàng ta đang đặt trên ngực mình, tình cảnh hết sức ái muội. Lại nhìn thấy đôi mắt như đang phun lửa kia của thê tử thì thật là muốn phun một ngụm máu tươi. Cái này hắn cũng thật là muốn khóc, lần này hắn phải làm sao đây...



Hội Nhiệm từ đằng sau chạy tới, nhìn thấy cảnh này thì vội vàng quay mặt đi, trong lòng không ngừng kêu không tốt, không tốt...



Long Hiền Lương nhìn thê tử đang bừng bừng lửa giận, lạnh giọng nói với Đào Chi Lan.



"Đào tiểu thư... mau mặc lại y phục đi. Thê tử của ta đã trở về rồi..."



Đào Lan Chi không cam lòng liền nói.



"Giải dược chỉ có một, mà ta đã uống rồi, giờ đây chỉ có ta mới có thể giúp chàng mà thôi. Nàng ta không có khả năng..."



Nói rồi nàng ta liền dùng ánh mắt khiêu khích mà nhìn Lê Bảo Ngọc.



"Vương phi...ngươi vẫn là nên ra ngoài để ta giúp vương gia giải dược đi..."



Long Hiền Lương:" Thê tử nàng đừng nghe nàng ta nói bừa. Ta dù có chết cũng không làm chuyện có lỗi với nàng, không giải dược cũng không sao cả..."



Lê Bảo Ngọc quét ánh mắt lạnh lẽo nhìn về phía Đào Chi Lan.



"Đào tiểu thư... ngươi bây giờ là tự mình đi ra ngoài hay là để ta gọi người mời ra. Da mặt của ngươi cũng thật dày, giữa thanh thiên bạch nhật lại có thể tự mình trút bỏ xiêm y, quyến rũ nam nhân... người ta không cần vậy mà vẫn cứ cố bám, chuyện này chuyền ra ngoài, ta thật muốn xem ngươi làm sao mà sống..."



Đào Chi Lan bị Lê Bảo Ngọc nói mà tức giận tới khuôn mặt vặn vẹo, mắt trừng ta như muốn lòi ra, uất ức mà nói.



"Được lắm... ta sẽ ra ngoài, để ta xem không có giải dược ngươi làm sao cứu được vương gia, nếu vương gia có mệnh hệ gì, để xem ngươi làm sao mà sống. Một thê tử như ngươi vì lòng đố kị mà tính mạng phu quân cũng không muốn cứu, thật là một nữ nhân lòng dạ hẹp hòi... hừ..."



Nói xong nàng ta liền vơ vội y phục mặc lên người mà đi ra ngoài.



Lê Bảo Ngọc sau khi đuổi được Đào Chi Lan đi thì đi tới bắt mạch cho Long Hiền Lương. Mày liễu nhíu lại.



"Cổ Xuân Tiêu..."



Long Hiền Lương thấy có thê tử mình bên cạnh liền thả lỏng bản thân,dục vọng lúc này bùng nổ mãnh liệt, liền ôm lấy nàng...



Lê Bảo Ngọc không đắn đo nhiều, điều trước mắt là phải giúp phu quân mình giải dược đã. Từ trong người lấy ra một viên thuốc nhỏ tự mình uống vào...



Khi hai phu thê hai người tỉnh lại đã là ngày hôm sau. Long Hiền Lương ôm lấy thê tử nhẹ giọng nói bên tai nàng.



"Thê tử cảm ơn nàng..."



Lê Bảo Ngọc nhìn hắn lúc này không khỏi nhớ đến chuyện hôm trước liền đẩy Long Hiền Lương ra giận dỗi.



"Hừ... nếu hôm qua ta mà không trở lại thì có lẽ người nằm trong lòng chàng lúc này là Đào đại mỹ nhân kia kìa... chàng có tiếc nuối không..."



Biết nàng để ý tới chuyện hôm trước, Long Hiền Lương không khỏi cười khổ, hắn là nạn nhân người bị hại a... một chút nữa trong sạch cũng không còn rồi, vậy mà lại bị thê tử oán trách hắn thật khổ tâm. Cũng may là hắn đã tận lực khắc chế tốt, nếu như hôm trước mà hắn cùng Đào Chi Lan xảy ra chuyện kia thì thật sự hậu quả hắn không giám tưởng tượng bản thân làm sao mà gánh...



Càng nghĩ Long Hiền Lương càng hận người đã tính kế với hắn, nhưng lại càng cảm thấy người này rất có thể là...



"Thê tử... nàng hiểu lầm phu quân. Phu quân thà chết cũng liều mình giữ mình trong sạch, thề không bao giờ làm chuyện có lỗi với nàng... nàng phải tin ta, trinh tiết của ta không bị vấy bẩn..."



Lê Bảo Ngọc bị lời nói của Long Hiền Lương làm cho vui vẻ không ít, cười nói.



"Hừ hừ... Nam nhân như chàng nói gì mà trong sạch, mà trinh tiết... chàng có sao? Hôm qua được mỹ nhân ôm chàng còn sao?"



Long Hiền Lương bối rối ôm lấy Lê Bảo Ngọc, nhẹ giọng dụ dỗ.



"Thê tử... ta thật sự là bất đắc dĩ, khi đó ta thực sự không thể phân tâm được, nên có chút..."



Lê Bảo Ngọc cũng biết hắn đã liều mạng khắc chế lại, nàng biết nếu hôm qua là nam nhân khác thì có lẽ... nhưng Long Hiền Lương hắn vậy nhưng Đào Chi Lan cởi sạch đứng trước hắn vậy mà hắn vẫn liều mạng khắc chế... nàng cảm thấy thật ngọt ngào, và thêm vài phần yêu phu quân của mình hơn. Chỉ là nghĩ đến có nữ nhân cởi sạch đồ, ôm ấp phu quân của mình nàng lại cảm thấy khó chịu.



Lê Bảo Ngọc tin chắc rằng chuyện hạ dược này cùng Đào Chi Lan kia khẳng định là không thể thoát khỏi quan hệ đi.



(Còn tiếp)

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK