Cai đầu dài Phan Minh mười sáu tháng chín thì tới nội thành Thiên Tân vệ, tới không phải là trong thành có hương chúng mà hắn nên đi liên lạc mà là để bàn mấy vụ làm ăn.
Phan Minh làmngười rất đúng chừng mực, mấy năm làm cai đầu dài trước giờ không uy hiếp một ai, còn nhiều lần làm người trung gian hòa giải, quan hệ nhân tình cũng duy trì được rất khá.
Hiện tại thuyền đầu hương tới rồi, mọi người niệm tình cũ, còn có thể chiếu cố sinh ý của hắn, đây cũng tính là Phan Minh có tính toán lâu dài, năm đó không quá ngông cuồng hoặc là làm việc quá tuyệt tình.
Hắn mặc một bộ trường sam màu nâu, trông cứ như một viên ngoại, từ bờ sông tới cửa thành, từ cửa thành vào trong thành, Phan Minh trên đường thật sự là nhìn thấy không ít người quen.
Các cai đầu dài vốn vênh váo tự đắc, ngông nga ngông nghênh đi trên đường ai ai cũng hóa trang thành bình dân bách tính, cúi đầu cẩn thận đi trên đường, ở đầu dường cuối ngõ chạy tới chạy lui, trong tay cầm thứ gì đó, từ một nhà đi ra rồi lại đi vào một nhà khác, nếu không phải biết bọn họ là ai, cũng biết nơi mà họ vào là nhà của các hương chúng thì có thể bị người ta cho là kẻ trộm.
Phan Minh cũng cúi đầu xuống, lúc tước còn cảm thấy thuyền đầu hương thì uy phong lẫm liệt, hiện giờ chỉ cảm thấy rất mất mặt, cúi đầu xuống là để tránh hai bên thấy mặt nhau đều xấu hổ.
Đi thêm một đoạn, người đi lại trên đường đề vội vàng tránh sang một bên, để đội ngũ năm mươi binh tốt của cẩm y vệ đi qua, Phan Minh tất nhiên cũng nhường đường.
Đội ngũ năm mươi người, năm người một hành xếp thành tung đội, trong tay cầm binh khí, bước chân chỉnh tề tiến về phía trước, phía trước là hai quân tướng tay cầm dao, miệng hô khẽ hiệu lệnh, những người ở phía sau thì vẻ mặt nghiêm túc cất bước.
Mặc dù là đi đường, nhưng nhìn lại thấy có một cỗ túc sát chi khí, Phan Minh ở trên bến tàu cũng từng thấy một đoàn mấy trăm người, nhưng mấy trăm người chửi mắng ầm ĩ đó lại không bằng được năm mươi người này.
Phan Minh cũng biết rằng, ba viện tử ở trong thành vốn là của thuyền đầu hương hiện tại đều bị cẩm y vệ thiên hộ Vương Thông chiếm đoạt, mỗi viện tử đặt một doanh gồm hai trăm người. Mỗi ngày ba viện tử lại thay nhau phái người tuần tra nội thành.
Tuy nói là gia cảnh đã suy tàn, nhưng Phan Minh năm đó dẫu sao cũng là người thấy nhiều cảnh đời, cẩm y vệ thiên hộ là khái niệm gì, hắn so với những hương đầu xuất thân quê mùa thì rõ hơn nhiều.
Năm đó lúc ở huyện Vũ Cường, ngoài huyện thành có một thôn trang, trang chủ của thôn trang đó nghe nói là dư nghiệt của mã hộ, trong trang có hơn năm trăm trang khách, ở bàn địa hoành hành bá đạo, một ngày nào đó không biết vì chuyện gì mà lại xung đột với một sai dịch của huyện nha, đánh cho tên sai dịch đó bản sống bán chết.
Huyện lệnh nổi giận, phái người tới tróc nã, kết quả là bị đánh trở về, tri huyện đó lập tức gửi tấu lên trên, bên trên phái một thiên tổng lĩnh binh tiêu diệt.
Cả thôn trang đều bị quan binh quét sạch, trang chủ đó cũng bị bắt chém đầu, lúc đó cho dù đánh bại thiên tổng thì còn có thủ bị, binh mã Đại Minh liên tục không dứt giết tới, kiểu gì cũng có lúc không chống lại được.
Từ lúc đó, trong lòng Phan Minh đã có một kết luận, dân không thể nào đấu lại với quan, thôn trang đó vốn uy phong như vậy, hoành hành bá đạo lâu như vậy, không phải nói bị diệt là diệt sao.
Hiện tại thuyền đầu hương này trên dưới thi nhau làm mưa làm gió, nhưng Vương Thông đó la ai, chính là hung thần ở giữa đường kéo đại pháo bắn tan cửa hang của người ta, cứ vậy đối nghịch với hắn, rốt cuộc sẽ có kết cục gì, thật sự là không cần phải nói.
Binh tốt tuần tra trên phố đều đã đi qua, Phan Minh vẫn đứng ngây ra đó, ngón tay bị đứt trên bàn tay trái của hắn có chút ngứa ngứa, ngẩng đầu nhìn trời, rất quang đãng, có điều Phan Minh biết rằng ngày mai hoặc là ngày kia sẽ trở nên âm u, có lẽ sẽ có một trận mưa nhỏ, cảm giác ở ngón tay bị đứt trước giờ luôn rất linh nghiệm.
Nghĩ tới đây, Phan Minh thò tay ra sờ sờ cổ, sau khi ngón tay bị đứt còn cảm thấy được ngứa ngứa, nếu là cổ bị đứt, còn có thể cảm thấy ngứa không.
Lúc nhìn thấy tình cảnh này, chỉ cảm giác hai chân như nặng cả ngàn cân, càng đi càng chậm, nghĩ tới của cải tích góp được của mình, nghĩa tới bà vợ thật thà trong nhà và đứa trẻ trong bụng, trong đầu như có trăm mối tơ vò.
Thân ở thuyền đầu hương, nội tình liên quan tới Vương Thông hắn biết không ít, cẩm y vệ thiên hộ này tuổi tác không lớn, nhưng lại là một nhân vật thông thiên. Nghe nói là thân tín của vạn tuế gia, bị thủ phủ Trương đại nhân thù ghét nên mới bị đuổi tới Thiên Tân.
Tới Thiên Tân, sự sủng tín này không bị kém đi tí nào, đây không phải là lời đồn mà là sự thực mọi người đều thấy, vây công binh bị đạo nha môn, đánh sai dịch của hoạn quan giám lương, kéo pháo bắn nổ cửa hàng, giữa đường giết người. Gây ra đủ loại chuyện như lại chẳng bị làm sao, rõ ràng là càng làm càng lớn.
Đay không phải là có người chống lưng thì là gì, dạng nhân vật này, bán thân đầu nhập còn không kịp, chẳng lẽ lại đi xé rách ra mặt gây hấn với hắn, thế chẳng phải là hiềm mình sống quá dai ư.
Vừa đi vừa nghĩ, ngẩng đầu lên thì phía trước mặt không xa chính là cổ lâu, gần cổ lâu chẳng phải là nơi ở của cẩm y thiên hộ vệ Vương Thông ư?
Phan Minh vô thức giật này mình, lại phát hiện lúc này trong đầu mình quay đi quay lại một câu nói, một ý nghĩ "bán thân đầu nhập thì sao nhỉ?"
Thuyền đầu hương đối với mình không tồi, nhưng địa vị đó cũng là chính mình liều mạng đánh đổi, các cai đầu dai bản thân phải làm việc nhiều nhất, nhưng vị trí cao, màu mỡ lớn nhất, chẳng phải vẫn là mấy thân tín của hương đầu đó ư, dạng ngoại lai hộ như mình, e rằng có đời này cũng chẳng kiếm ra được lợi ích nào khác.
Nếu án chiếu theo bên trên phân phó mà làm, không khéo lại bị tội mất đầu, nếu không làm theo bên trên, thuyền đầu hương ở đây cũng có không ít nhân vật tâm ngoan thủ lạt.
Sản nghiệp nhà mình, bà vợ đứa con của mình, Phan Minh vừa đi vừa nghĩ, bước chân bất tri bất giác đi tới trước cửa nơi ở của Thiên Tân cẩm y vệ thiên hộ Vương Thông.
Hộ vệ gác ở trước cửa nhìn thấy một hán tử mặc trường sam mất hồn mất vía đi tới, trong lòng đều thầm giới bị, người ở phía sau đã rút vũ khí, đầu mục ở phía trước lớn tiếng quát: "Nơi này là phủ đệ của Vương đại nhân, người không phận sự lui xuống!"
Phan Minh bất ngờ không kịp phòng bị, bị tiếng quát này dọa cho suýt nữa thì nhảy cẫng lên, ổn định tâm thần nhưng lại không dám quay đầu lại, sợ bên ngoài có người của thuyền đầu hương quan sát. Có điều mình thường hoạt động ở ngoài thành, người ở trong thành chắc gì đã nhận ra mình.
Binh tốt ở cửa thấy hắn dừng ở đó không động đậy, càng cảnh giác hơn, ngay cả người ở phía trước cũng đều đã rút binh khí, chỉ hơi có chút không ổn là giết chết ngay tại chỗ.
Phan Minh tay phải sờ sờ chỗ ngón tay đứt ở bàn tay trái, nghĩ tới sự hiển hách của nhà mình lúc ở huyện Vũ Cương, sự hiển hách đó là dựa vào gì, chẳng phải là dựa vào công danh ư. Mình lúc ở nhà, buổi tối còn thỉnh thoáng cầm tứ thư ngũ kinh ra đọc, vẫn không hề quên khoa cử.
Mắt thấy có cơ hội bày ở trước mặt, phải xem xem bản thân mình có thể nắm lấy hắn không. Phan Minh hít sâu một hơi, vái dài một cái rồi thấp giọng thưa: "Mấy vị quan gia, tiểu nhân có đại sự muốn gặp Vương đại nhân!"