Mục lục
Cẩm Y Đương Quốc
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Giữa năm Chính Đức, Lưu Cẩn chuyên quyền, uy danh Bát Hổ chấn động thiện hạ, đến thời Gia Tĩnh thì thu hẹp quyền hạn của hoạn quan, cuối thời Gia Tĩnh hầu như không nạp thêm hoạn quan, mà các hoạn quan trong cung lại cứ thế già đi.

Già thì già, việc trong cung lúc nào cũng ngổn ngang, năm Long Khánh đầu tiên công việc trong cung không được trôi chảy, vì vậy mà giữa năm Long Khánh vẫn chậm rãi bổ sung, nhưng văn thần vẫn đề cao cảnh giác, hơn nữa mấy năm Long Khánh tại vị, đại thần nội các hầu như lại là thần tử từ thời Gia Tĩnh, đức cao vọng trọng, hoàng đế Long Khánh cũng không chấp vặt với họ chuyện này làm gì, đủ dùng là được.

Mấy năm nay, vì hoạn quan trong cung đang bị già đi, nhân lực thiếu trầm trọng, hơn nữa người đứng đầu nội diện Phùng Bảo cũng thành nhân vật nắm quyền cao trong thiên hạ.

Để duy trì nội cung vận hành bình thường, cũng có nguyên nhân quyền thế hoạn quan đang quay trở lại, bắt tay vào việc bổ sung một lượng lớn hoạn quan.

Mà lần bổ sung năm Vạn Lịch thứ 9 lại là lần lớn nhất trong còng gần 30 năm qua, trong cung không bổ sung hoạn quan, nhưng mạo hiểm mưu phú quý, hoặc kẻ cùng đường ngày càng gia nhập Vô Danh Bạch nhiều, quy mô Vô Danh Bạch ngày càng lớn.

Trong số các hoạn quan cấp thấp của lần dung nạp này, ngoài những hoạn đồng mới do nội thư phòng tuyển chọn ra, còn lại đều chọn trong số Vô Danh Bạch.

Tai mắt trong cung khôn lường, tin tức trong ngoài nhờ đó mà thông suốt, tin các nha môn kinh sư tìm tội phạm trong Vô Danh Bạch ai cũng biết.

Nay nhập cung cơm no áo ấm, khi ở ngoại thành làm Vô Danh Bạch tay chân nhúng chàm là chuyện không tránh khỏi, nghe thấy truy bắt trong ngoài cung, mọi người không tránh khỏi hoang mang.

Sau khi làm xong bữa sáng, Thẩm Đức Tài cũng đến Ngự Thiện Phòng, dặn dò vài câu, rồi Quế Lỗi vội vàng đến ty lễ giám.

Tuy ty lễ giám thống hành nội diện, nhưng trừ hoạn quan sai nha của Ty lễ giám ra, các nha môn khác đều có chỗ riêng của mình, ai bận việc nấy.

Quế Lỗi đến bên này thì phát hiện ra người của các nha môn khác cũng ở đây, giống hệt cảnh mình gặp hồi sáng, các nơi đều đang dập đầu khóc lóc khẩn cầu.

“Cứ làm thế này không phải là cách, chúng tiểu nhân hoang mang, những người mà chúng tiểu nhân hầu hạ đều là các quý nhân, nếu có tổn thất thì làm thế nào!?”

“Gan phủ Thuận Thiên lớn đến mức nào rồi, rốt cuộc là ai ra cái lệnh này…”

“Bên dưới có mấy trưởng ty đều là người làm bếp, lại bị sai dịch phủ Thuận Thiên làm cho sợ hãi, trong mắt họ còn có người trong cung không…”

Thậm chí có nơi đích thân thái giám trưởng ấn đến, có nơi lại là thiếu giám hoặc quản sự đến, ai cũng là những nhận vật có thân phận, tuy có ở đây oán thán, nhưng ai cũng ăn nói có chừng mực.

Các ty lễ giám và các thái giám làm sai đều theo Vạn Lịch lên triều, và luôn giữ lại một người ở lại trực giải quyết những chuyện khẩn cấp, hôm nay là TRương Hoành, trong phòng trực phải có đến hai mấy chục người, huyên náo không thể nào yên tĩnh được một lúc, hắn chau mày nói: “Các vị công công, Phùng công công, Trương công công còn ở trên triều, các vị ở đây cũng không có ý gì hay, thà rằng hãy quay về nha môn, đợi đến trưa xem thế nào. Mọi người đều là chủ sự, đến đây làm nhỡ bao chuyện của nha môn.”

Trưởng ấn ty lễ giám, đề đốc, bỉnh bút, tùy đường 4, 5 người, mấy người này đều là thân phận thái giám, ngang với nội các ngoài triều, quyền cao chức trọng, địa vị cao hơn các nha môn khác.

Trương Hoành đến đây cung kính xưng hô, Lý thái hậu rất sủng ái hắn, mọi người ai cũng ngầm hiểu hắn là nhân vật cao thứ ba trong ty lễ giám, hắn nói vậy thì những người đến chỉ biết nhìn nhau rồi chuẩn bị đi về.

“Trương công công không thể nói như vậy được, lấy ngự mã giám như ta làm ví dụ, các hoạn quan được chọn vào lần này đều nhập vào các ty, những người này đều là binh mã võ bị của nội cung, nếu người như vậy mà tâm lý hoang mang thì họa lớn. Hơn nữa mấy người ban đầu của ngự mã giám đều đã cao tuổi, không dựa vào được, nếu cứ thế này thì thể thống cấm quân để đâu nữa!”

Mọi người đang định về thì ngự mã giám giám đốc Lâm Thư Lục lên tiếng, ngữ khí tuy hiền hòa, nhưng nói thì vô cùng kiên định.

Những người có mặt tại đây chỉ có Lâm Thư Lục có tư cách lên tiếng, hắn nói vừa dứt lập tức mọi người phụ họa theo.

“Thượng thiện phòng chuyên lo cơm nước, công việc nhiều mà nặng nề, cũng không tránh khỏi sai xót, lần trước ngoài cung tuyển chọn, có đến 3 phần chuyển đến đây, nhưng thế này thì làm gì còn ai có tâm trạng mà làm việc nữa, ngộ nhỡ có sai xót gì thì sao mà bẩm báo lên trên được đây, Trương công công, đây là chuyện lớn không thể nhỡ dở được!!”

Đề đốc đề đốc giám Quế Lâm hét lớn nhất, hắn cũng căng thẳng chuyện này nhất, sáng sớm mở mắt dậy đã phải nghe khóc lóc, lại bị ba vị quý phí quở trách.

Trương Hoàng cũng bất lực với cục diện này, hắn đập trán rồi chắp tay nói: “Nếu đã vậy thì các vị công công hãy ngồi xuống trước, ta vẫn còn công văn phải xem, không thể ngồi nói chuyện cùng được”

Nói rồi hắn tức giận đi ra khỏi phòng, hắn về phê duyệt được vài công văn, nhưng chán quá lại nói với thái giám thân cận: “Phủ Thuận Thiên điều tra án, mấy người này ở ngoài cung rất hống hách, sao không đàn áp được, lại còn tụ tập ở đây nữa?”

Hoạn quan đó suy nghĩ rồi nói: “Ắt là ty trị an của Trương công công rồi, thảo nào lại tụ tập ở đây hành nhau, không quản nổi đâu!”

Khắp nơi trong cung có phần lạnh nhạt với ty trị an, một là ngôn không chính danh không thuận, hai là bị Trương Thành năm trong tay, người khác không chen vào được, sau lưng lại có thiên tử, nay trong ngoài cung thái hậu là lớn nhất, mọi người nên giữ khoảng cách là hơn.

Chẳng mấy chốc mà đến trưa, Trương Hoành nói vậy nên có vài vị ty lễ giám đã quay về.

Trước mặt Trương Hoành, mọi người có thể vài câu, nhưng trước mặt Phùng Bảo và Trương Thành, mọi người không dám làm vậy, tất cả đều khom người hành lễ.

Nhưng ai cũng nhận ra sắc mặt mấy vị này rất kém, chẳng nhẽ chuyện này đã chọc giận họ.

Mọi người ai cũng chần chừ, chỉ có Lâm Thư Lục tiến lên trước nói: “Phùng công công, trong cung không yên, nếu không sớm có cách thì chúng tiểu nhân sợ rằng sẽ có chuyện lớn”

Phùng Bảo đang thất thần suy nghĩ gì đó, nghe vậy như được đánh thức vậy, ông chàu mày nói: “Trương Thành, qua đó chào hỏi người quen đi, chuyện thế này, trong nội cung, đều là chuyện mất thế diện, nên dừng lại đúng lúc”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK