Nhìn thấy Quách Bình Quảng của binh bộ, Khưu Duyên Hải của hộ bộ ai nấy mặt mày trắng bệch, mồ hôi nhễ nhại bước ra khỏi cửa, sau khi ngồi xuống thì bất kể là hỏi gì cũng không khỏi, trong lòng đã đoán ra được tám chín phần mười, nghe thấy Vương Thông hỏi vậy, làm gì có chuyện lại không hiểu.
Hoạn quan của ngự mã giám ít nhiều đều có mấy phần tính khí vũ phu, nghe thấy tin tức này của Vương Thông, không nhịn được liền cười lạnh, mở miệng chế giễu: "Cho dù là ta không trả, ngươi có tố cáo lên Tôn công công, Lâm công công thì làm gì được ta, quan của Ngự mã giám thiếu tiền của ai là nể mặt người đó đấy!"
Vương Thông đặt văn quyển xuống, nhìn y một cái, tựa hồ như có chút ngạc nhiên, Trầm Tồn cười dữ tợn: "Vương thiên hộ, đừng lấy mấy cái trò trẻ con ra làm cho người ta buồn cười, lần này trong cung ngoài cung đều điều tra ngươi. Vạn tuế gia cũng không bảo vệ được ngươi đâu, thức thời thì lấy vàng thật bạc thật ra, ta có lẽ sẽ nói đỡ cho ngươi mấy câu, nếu không, hừ hừ!"
Trầm Tồn này tham lam thô bỉ, nói chuyện cũng rất trực tiếp, Vương Thông ngây ra, bật cười ha ha, nói: "Trầm công công nóng lòng đòi tiền quá!"
"Vương Thông, nể mặt ngươi mà ngươi không biết điều, đợi ngươi bại rồi, ta tự mình tới lấy cũng được, mai này tội án được thượng trình lên kinh sư, ngươi ngồi đó mà cười đi, xem ngươi còn cười được đến lúc nào!"
Cười lạnh xong, Trầm Tồn quay người bước ra cửa, nghe thấy phía sau có tiếng lật giấy, Vương Thông cười nói: "Trầm công công trước khi vào cung đã thành thân rồi, có phải không, còn có một đứa con trai tên là Trầm Kim Ngân nữa, đúng không nhỉ?"
Lúc nghe thấy câu này, Trầm Tồn cả người run bắn lên, lập tức dừng chân, lúc quay người lại thì mặt mày đầy vẻ dữ tợn, cắn răng cố hạ thấp giọng, nói: "Vương thiên hộ, ngươi muốn làm gì, thật sự là bức ta không chết không..."
Còn chưa nói xong thì mặt bị thứ gì đó ném trúng, có điều thứ đó rất nhẹ, sau khi tỉnh táo lại mới phát hiện là Vương Thông ném văn quyển. Nụ cười trên mặt Vương Thông đã biến mất không thấy đâu, đứng đó lạnh lùng mắng: "Ngươi là cái thá gì mà định không chết không thôi với bản quan, Trầm Kim Ngân năm ngoái đã thành thân, hiện tại đã có hai đứa con, sống rất sung túc ở thành nam, một nhà bốn người muốn sống sung sướng lâu dài, hay là lập tức đoàn viên ở đáy sông Vĩnh Định, cái này Trầm Tồn ngươi tự quyết đi."
Hoạn quan sau khi đắc thế, bình thường đều rất chiêu cố tới thân quyến của nhà mình, vinh hoa phú quý của mình không thể nào truyền cho con cháu, luôn muốn lưu lại cho hạng đồng tông đồng tộc, huống chi Trầm Tồn lại còn có con trai, tất nhiên là vô cùng trân trọng rồi.
Vương Thông vừa nói ra những lời ngoan độc, lại nói một cách rõ ràng như vậy, vẻ ngang ngược của Trần Tồn vừa rồi lập tức mất sạch, đứng ở cửa sắc mặt biến ảo liên tục cắn răng trầm tư một lúc, vừa định mở miệng nói thì Vương Thông xua tay, bảo: "Cút ra ngoài, nghĩ cho kỹ nên làm thế nào thì cứ làm thế nấy, bản quan lười chẳng muốn phí lời với ngươi, gọi Cát Lực vào đây!"
Lời nói rất thô lỗ xúc phạm, nhưng người Trầm Tồn lại bất giác cong xuống mấy phần, căn bản không dám dịch bước, Vương Thông không thèm để ý tới y, đứng đó mở một văn quyển khác ra xem.
Phía kia phốc một tiếng, Trầm Tồn đã quỳ xuống, Vương Thông nhướn mắt lên, thấy mặt Trầm Tồn đã xanh lét, mở miệng van cầu: "Vương đại nhân, mọi người cũng chỉ là làm việc công thôi, Vương đại nhân rộng lượng, đừng để liên lụy tới người khác."
"Ồ, Trầm công công ngữ điệu thay đổi rồi à, vừa rồi không phải còn nói rằng trong cung ngoài cung đều đang điều tra bản quan ư?"
Trầm Tồn quỳ ở đó cắn chặt răng, nói: "Phía Vương Thông đại nhân làm việc thỏa đáng như vậy, là người đều nhìn ra sự trung nghĩa của Vương đại nhân, Trầm mỗ sau khi về cung nhất định sẽ liều mạng phân trần, đòi lại công đạo cho Vương đại nhân."
"Vừa rồi ở bên ngoài chẳng phải là nói tra ra được không ít vấn đề ư?"
"Làm gì có vấn đề gì, thấy việc điều tra khô khan quá nên mới nói đùa với Khưu đại nhân, Quách đại nhân thôi, xin Vương đại nhân chớ coi là thực."
Vương Thông cười ha ha mấy tiếng, mở miệng nói: "Khó lắm mới thấy Trầm công công nói những lời công bằng như vậy. Vậy thì Vương mỗ không nói gì nữa, Trầm Kim ngân nghe nói mở một cửa hàng lụa là, hiện tại sinh ý không tốt, rất nhiều hàng hóa miền nam là từ phía biển tới, giá tiền khẳng định phải chịu thiệt, có thời gian thì có thể tới Thiên Tân vệ một lần, Vương mỗ sẽ tìm người cung cấp hàng cho hắn."
Thiên Tân Vệ mở biến, trong kinh sư phàm và thương nhân liên quan tới hàng hóa phía nam đều phải bán hàng lỗ vốn, rất nhiều người làm ăn nhỏ sợ phải phá sản đóng cửa, đây cũng là một trong những nguyên nhân mà Trầm Tồn dốc sức điều tra như vậy, sau khi có được lời hứa của Vương Thông, cũng tính như là sau khi bị tát một cái thì được cho ăn táo.
Trầm Tổn sau khi nghe xong, liền thở phào nhẹ nhõm, vô thức suýt nữa thì dập đầu, cười khổ hai tiếng rồi đứng dậy, y cuối cùng cũng hiểu hai vị lang trung đại nhân kia vì sao lại run như cầy sấy như vậy.
Thiên hộ Cát Lực cũng biết chuyện không đúng, nhưng lại không thể để mất mặt trước mặt mọi người, huống chi binh tốt của cẩm y vệ nhìn chằm chằm ở bên ngoài, bộ dạng hung hãn như ngươi không vào thì chúng ta giúp ngươi vào.
Nơm nớp lo sợ bước tới cửa, nhìn hộ binh gác cửa mở cửa ra, vừa bước vào trong phòng thì phát hiện cửa bị đóng lại. Vô thức quay đầu lại nhìn thấy cửa đã đóng rồi nhưng phía sau lại có tiếng gió.
Còn chưa kịp chống đỡ thì mặt đã bị đấm cho một quyền, sống mũi đau nhói, đưa tay ra ôm mũi thì đối phương lại có động tác rất nhanh, lên gối một cú vào bụng gã.
Sau hai cú đánh, thiên hộ Cát Lực đã rên lên hai tiếng đau đớn, cuộn mình như một con tôm nằm xuống đất.
Thiên hộ của biên trấn vệ sở đa số đều biết võ nghệ, rất nhiều người còn là hảo thủ chém giết trên chiến trận. Nhưng cẩm y vệ của kinh sư lại không có nhiệm vụ tác chiến, lại là con cháu trong ngành, đời này truyền đời kia, trừ vài thiên hộ đặc thù cần huấn luyện ra thì đại bộ phận người ngay cả bộ khoái và sai dịch của phủ Thuận Thiên cũng không bằng, là hạng ăn không ngồi rồi thuần túy.
Thiên hộ Cát Lực này càng là hạng xuất thân công tử ca chỉ biết tửu sắc, trình độ đánh nhau chỉ như hạng giá áo túi cơm, huống chi vừa vào phòng đã bị tấn công bất ngờ.
Cuối cùng cũng từ trong cơn đau khôi phục lại, Cát lực giãy dụa ngẩng đầu lên, lúc này mới nhìn thấy Vương Thông đứng bên cạnh, Cát Lực hiện tại không còn hung ngoan như vừa rồi nữa, bộ dạng của hai vị lang trung và vị công công đã hắn đều nhìn thấy rõ, đối phương đều đột nhiên biến thành nhát gan như vậy, mình không có đồng minh thì làm gì có chỗ dựa.
"Vương Thông, ngươi dám đánh..."
Còn chưa nói xong thì Vương Thông đã lại đá hai cú vào bụng gã, thân thể vừa mới đứng thẳng dậy lại co gập lại, Vương Thông cười lạnh, nói: "Ta lúc còn làm bách hộ ở kinh sư đã dám đánh ngươi, hiện giờ ta là thiên hộ, sao lại không dám đánh ngươi!"
Cát Lực ôm bụng nằm đó, đã đau tới mức không nói được câu nào, huống chi là phản bác, Vương Thông lại ngồi xuống mở miệng cười nói: "Cát thiên hộ làm người rất chu mật, trừ ăn uống cờ bạc ra, không ngờ lại không có cái thóp nào để người ta nắm, nhưng năm ngoái tại Xuân Phong lâu bỏ năm trăm lạng ra mua một con hát về nhà, Cát thiên hộ nhất định không biết con hát đó Vũ Thanh hầu cũng nhìn trúng, đương nhiên Vũ Thanh hầu lão nhân gia đại nhân đại lượng, không tính toán với ngươi vì một con hát, hai năm trước ngươi tới phủ Vệ Huy tịch biên nhà một thị lang về hưu, chiếm năm vạn lạng bạc, lại tư tàng đệ thất phòng của thị lang đó làm tiểu thiếp, chuyện này không biết Lưu đô đường có tính toán với ngươi không nhỉ, cút ra đi, bản quan chán chẳng muốn lôi thôi với hạng trứng nhão như ngươi!"
Vương Thông nhảy nhảy tại chỗ, cảm thấy thần thanh khí sảng. Buồn phiền một ngày trong trận đấm đá vừa rồi đã được phát tiết ra ngoài, hắn quay người lại chỉnh lý văn quyển trên bàn, vừa đi tới cạnh bàn thì gnhe thấy phía sau có tiếng binh binh.
Quay đầu lại nhìn, Cát Lực đó quả nhiên không ngoài sở liệu đang quỳ ở đó dập đầu, khi ngẩng đầu lên, nước mắt nước mũi nhày nhụa, khóc than khẩn cầu: "Vương ngại nhân, xin lão gia ngài tha mạng, ngàn vạn lần đừng nói ra, đại nhân mà nói ra, tiêu nhân sẽ tan xương nát thịt mất, tiểu nhân ngay cả súc sinh cũng không bằng, xin ngài thương xót tiểu nhân trên có mẹ già tám mươi, dưới có con nhỏ bảy tuổi, nếu chuyện này lộ ra, cả nhà tiểu nhân cũng phải chết theo tiểu nhân mất."
"Mẹ ngươi năm nay sáu mươi bảy, sống ở trong tiểu viện tử ở bên cạnh trạch đệ của ngươi, ngươi có bốn đứa con, đều hơn tám tuổi rồi, đừng nói một cách đáng thương như vậy, cho dù ngươi bị xét nhà diệt tộc, ngoại trạch mà ngươi nuôi ở thành đông còn có hai đứa nhỏ ba tuổi cũng không bị liên lụa đâu..."
Nghe Vương Thông nói xong, Cát Lực ngay cả dập đầu tiếp cũng không có sức, mặt mày đầy vẻ sợ hãi nhìn Vương Thông, nội tình nhà mình bị đối phương tra rõ như vậy, nhưng mình vẫn còn bỏ tiền ra xin cho được đi làm việc ddiefu tra này, chuẩn bị tới tìm Vương Thông tính sổ.
Vương Thông lúc ngồi trên ghế, Cát Lực ngây ra đó một hồi lâu rồi cả người run rẩy, trong phòng thậm chí có thể nghe ra tiếng răng gã đánh lập cập vào nhau.
Vũ Thanh hầu Lý Vĩ là cha của Từ Thánh thái hậu Lý thị, hiện giờ là huân quý đệ nhất đẳng trong kinh sư, đắc tội với ông ta, cho dù là mâu thuẫn nhỏ, bị truy cứu ra thì một thiên hộ bình thường của cẩm y vệ không thể nào gánh nổi.
Càng đứng nói tới lúc đi tịch biên lại tư tàng, thậm chí còn lưu lại một nữ nhân, xét nhà bắt người tài vật thu được đều phải sung công, đây là một tài nguyên lớn của cẩm y vệ đô chỉ huy sứ, thiên hộ ở bên dưới cũng có phần, nhưng cũng phải để Lưu Thủ Hữu phân phối, nếu như tội danh chiếm đoạt của công bị bên trên biết, nội bộ cẩm y vệ sẽ không dung tha cho gã.
Đến lúc đó chỉ một mình chịu chết là cực kỳ may mắn, còn bị xét nhà diệt tộc cũng không phải là không thể, huống chi cẩm y vệ hay làm gì, Cát Lực trong lòng biết rõ, tới lúc đó sẽ trảm thảo từ căn cũng có thể xảy ra.
"Vương đại nhân, Vương lão gia, Vương đại lão gia, tiểu nhân mấy lần đui mù đi đắc tội với ngài, thực sự là có mắt không tròng, chỉ cầu đại nhân ngài đại lượng tha cho tiểu nhân, tiểu nhân nhất định sẽ làm trâu làm ngựa hầu hạ ngài, sau này lão gia chỉ hướng đông, tiểu nhân cho dù là bị đâm chết ở phía đông cũng không quay đầu lại..."
"Nói dễ nghe đến mấy cũng vô dụng, phải xem xem ngươi tương lai làm như thế nào, hiện tại bản quan mệt rồi, các ngươi cũng về đi, ngày mai đừng tới nữa, thấy các ngươi là phiền lòng rồi, phải làm như thế nào thì chắc không cần ta phải nhắc chứ!"
"Tiểu nhân xin cáo lui, xin cáo lui, những gì mà đại nhân làm tại Thiên Tân vệ sở là sự nghiệp thiên thu, chẳng có chỗ nào sai trái cả, tiểu nhân nhất định sẽ về nói rõ với mấy vị đồng liêu."
Vương Thông đã cúi đầu đọc văn chương, thiên hộ Cát Lực giống như là hạ nhân xuôi tay lui ra ngoài cửa.