"Sư huynh, nước Hải Thần hồ có đáng giá không? Hải Thần hồ ngay bên cạnh học viện, tự mình đi lấy một chút không được sao?" Lam Hiên Vũ hỏi Tần Trường An.
Tần Trường An nói: "Vậy ngươi đi thử một chút sẽ biết, quanh Hải Thần hồ có vòng bảo hộ trận liệt hồn đạo khí, thứ này không biết đã trải qua bao nhiêu lần cải tiến. Dù vòng phòng hộ trên tàu mẹ trong hạm đội vũ trụ của liên bang cũng chưa so được với nó. Không được học viện cho phép thì ngay cả một giọt nước Hải Thần hồ ngươi cũng không lấy được.”
“Mà ghi chú này cũng không hề khoa trương, qua hơn vạn năm thời gian, sinh mệnh năng lượng của Vĩnh Hằng Chi Thụ đã sớm thẩm thấu Hải Thần hồ. Nước Hải Thần hồ hiện tại cũng được xưng là Sinh Mệnh Chi Thủy. Ngươi biết nếu vứt thứ này ra ngoài sẽ có giá trị bao nhiêu không? Một lít Nước Hải Thần hồ có giá một vạn đồng liên bang, hoặc một ngàn Đấu La tệ. Đó còn là có tiền mà không mua được, bởi vì học viện cũng không cho phép tiêu thụ nước Hải Thần hồ ra ngoài, đây là phúc lợi nội bộ của học viện.”
“Ta cũng kiến nghị ngươi nên đổi cái này, bản thân ngươi là thể chất thân hòa sinh mệnh năng lượng, lợi ích sau khi uống sẽ càng lớn, bởi vì sẽ không có một chút lãng phí nào. Hiện tại ta cũng đang uống nó, mỗi ngày một lít, tuyệt đối có trợ giúp cải thiện thân thể."
Nói đến đây, hắn có chút hâm mộ: "Những học trưởng đặc biệt có tiền kia, thậm chí còn dùng Nước Hải Thần hồ ngâm trong bồn tắm, đó mới thật sự là xa xỉ a!"
Lam Hiên Vũ nháy nháy mắt, nhìn thoáng qua Đường Chấn Hoa: "Ta thử đổi một lít xem sao?"
"Không cần cái này. Ngươi đổi trên danh sách màu vàng kia, tu luyện một giờ trong Hải Thần hồ." Đường Chấn Hoa đột nhiên mở miệng.
"A?" Tần Trường An sững sờ, "Lão sư, hạng mục kia... chính là thứ được coi là không đáng đổi nhất trong danh sách màu vàng đó! Phải ba viên huy chương vàng mới có thể tu luyện một giờ. Số huy chương đó đổi lấy Nước Hải Thần hồ, mặc dù không đủ ngâm trong bồn tắm nhưng cũng đủ uống một tháng."
"Ngươi biết cái gì, hắn có thể chất thân hòa sinh mệnh năng lượng, muốn biết có đáng giá hay không thì phải xem hắn có thể hấp thụ bao nhiêu sinh mệnh năng lượng. Nếu hắn có thể hấp thu nhiều một chút, vậy liền đáng giá." Đường Chấn Hoa nhàn nhạt nói.
"Ta liền đổi cái này." Lam Hiên Vũ nói không chút do dự.
Lam Hiên Vũ đổi cái này có đáng giá hay không? Dĩ nhiên đáng giá! Coi như hắn có học kém đến mấy thì cũng vẫn phải tính được điểm này. Đêm qua tu luyện, mới không bao lâu mà sinh mệnh năng lượng trên một viên huy chương đen đã bị hắn hấp thu gần như cạn kiệt. Hắn cảm thấy chắc chắn không tới một giờ.
Tuy đó cũng không thể đại biểu toàn bộ giá trị một viên huy chương đen, nhưng cũng tuyệt đối vượt xa giá trị ba viên huy chương vàng. Mà nếu sinh mệnh năng lượng trong Hải Thần hồ là gần như vô hạn, vậy mình có thể hoàn toàn buông tay mà hấp thu. Một giờ, mặc dù không rõ sẽ hấp thu được bao nhiêu sinh mệnh năng lượng, nhưng tuyệt đối sẽ vượt qua phần năng lượng của viên huy chương đen kia. Lúc trước mình còn đang lo tìm không được nơi nào có sinh mệnh năng lượng đủ nồng đậm đây.
Tần Trường An bừng tỉnh đại ngộ: "Thì ra là thế. Nếu tiểu sư đệ có thể chất thân hòa sinh mệnh năng lượng đủ cao, đúng là có khả năng thử một chút. Tiểu sư đệ, vậy ngươi đổi cái này?"
"Đổi cái này đi. Lão sư, tu luyện trong Hải Thần hồ thì mật độ sinh mệnh năng lượng chênh lệch huy chương đen nhiều không?"
Đường Chấn Hoa khẽ nhăn miệng một cái, hắn liếc qua Tần Trường An đang trợn to hai mắt ở bên cạnh, ho khan một tiếng rồi nói: "Khẳng định là trong Hải Thần hồ càng tốt hơn, huy chương đen chỉ là một mảnh nhánh cây rụng của Vĩnh Hằng Chi Thụ. Hải Thần hồ lại là tương liên trực tiếp cùng Vĩnh Hằng Chi Thụ, cái tên Sinh Mệnh Chi Thủy không phải chỉ để gọi không."
Lúc này Tần Trường An đang có ý nghĩ muốn bóp chết tên tiểu sư đệ trước mặt này. Huy chương đen? Hắn lấy đâu ra huy chương đen? Một tên học viên mới có thể có thứ đồ chơi này sao? Không hề nghi ngờ, đó là lão sư cho hắn. Không phải mình cũng là đệ tử của lão sư sao? Khoảng cách đãi ngộ này cũng quá lớn rồi!
Đường Chấn Hoa cảm thấy mình sắp bị ánh mắt u oán của tên đại đệ tử ăn thịt mất, hắn lại ho khan một tiếng: "Cho ngươi mượn cơ giáp. Nhưng nếu lần này lại có tổn hại, vậy ngươi sửa xong rồi hãy trả lại ta. Nếu không... hừ hừ."
"Vâng, cảm ơn lão sư." Lúc này Tần Trường An mới vui mừng ra mặt, hắn cảm thấy Lam Hiên Vũ cũng thuận mắt hơn nhiều.
Đường Chấn Hoa quay đầu nhìn về phía Lam Hiên Vũ: "Ngươi có được thể chất thân hòa sinh mệnh năng lượng, tạm thời không cần đổi thiên tài địa bảo gì khác. Nếu không phải thiên tài địa bảo vạn năm trở lên, vậy trên thực tế chỉ có thể bổ sung năng lượng, không đủ để ảnh hưởng tới bản chất, cho nên ý nghĩa không lớn, không bằng ngươi chỉ thuần túy hấp thu sinh mệnh năng lượng tới phụ trợ tu luyện.
Trước hết ngươi thử tu luyện một giờ trong Hải Thần hồ. Nếu hiệu quả không tệ thì cứ qua một đoạn thời gian, khi đã hấp thụ được hết sinh mệnh năng lượng trong người thì thử lại một lần nữa."
"Vâng, cảm ơn lão sư." Lam Hiên Vũ không chút do dự lấy ra hai viên huy chương vàng cùng bốn viên huy chương trắng. Có lão sư ở đây, có thể bớt hai mươi phần trăm, chuyện này hắn quên không được.
Tần Trường An giúp hắn làm thủ tục, đổi cho hắn một viên thủy tinh xanh, phía trên có hai chữ "Hải Thần". Bằng vào cái này, hắn có thể vào Hải Thần hồ từ một lối vào chuyên biệt, điều kiện tiên quyết là chỉ có thể tiến hành tu luyện bên hồ, không thể bơi xuống. Bên hồ có nơi tu luyện chuyên dụng.
Lam Hiên Vũ nhìn lại danh sách trao đổi một chút, lúc này mới ra khỏi trung tâm trao đổi cùng Đường Chấn Hoa.
"Lão sư, buổi chiều chúng ta học cái gì?"
Đường Chấn Hoa thản nhiên nói: "Đối với ngươi mà nói, việc cấp bách nhất chính là tăng cao tu vi, trực tiếp tới Hải Thần hồ tu luyện đi. Ta đi cùng ngươi, xem kết quả tu luyện của ngươi một chút, xác định xem có đáng giá hay không. Có vấn đề ta cũng có thể giúp ngươi."
"Cảm ơn lão sư." Lam Hiên Vũ lúc này thật sự cảm kích Đường Chấn Hoa từ nội tâm. Mặc dù hắn bái Đường Chấn Hoa làm thầy mới chỉ một ngày, nhưng Đường Chấn Hoa đối với hắn lại quá tốt rồi.
Đường Chấn Hoa nhếch chếch miệng: "Ngươi đừng cao hứng quá sớm. Ta đối tốt với ngươi là cần ngươi hồi báo. Sau này mặt mũi lão sư còn phải hi vọng vào ngươi đây. Đợi đến khảo hạch cuối năm, ngươi lấy không được cái hạng nhất thì cũng đừng gọi ta là lão sư."
"Vâng."
Lam Hiên Vũ cảm thấy áp lực có chút lớn, nhưng áp lực cũng là động lực, nhất là sau lần tu luyện tối hôm qua, hiện tại hắn có thể nói là động lực mười phần. Hắn cảm thấy qua một đêm tu luyện, hồn lực đã đề thăng lên chừng một cấp. Nếu có thể một mực tăng lên với tốc độ như thế, vậy cũng không cần bao nhiêu ngày là có thể đến cấp ba mươi rồi!
Đúng lúc này, Lam Hiên Vũ đột nhiên cảm thấy ánh sáng chung quanh trở nên mờ đi, nháy mắt sau đó, cảnh vật bên người đều lướt vèo qua, căn bản hắn không thấy rõ xảy ra chuyện gì. Chỉ mười mấy giây sau đã bị Đường Chấn Hoa mang tới một nơi khác. Sinh mệnh năng lượng nồng đậm đập vào mặt, phía trước là một rừng cây có hơi nước tràn ngập, rõ ràng, sau rừng cây kia hẳn là Hải Thần hồ.
Đường Chấn Hoa đi ở phía trước, Lam Hiên Vũ vội vàng đuổi theo, xuyên qua khu rừng cây. Thứ xuất hiện trước mặt bọn hắn là một căn nhà gỗ nhỏ với một khảnh sân con phía trước, cả khoảng phía sau chính là Hải Thần hồ mênh mông vô bờ cùng Vĩnh Hằng Chi Thụ cao ngất trời. Hồ nước trong veo, Vĩnh Hằng Chi Thụ to lớn, căn nhà gỗ đơn giản. Mọi thứ kết hợp với nhau có một loại mỹ cảm kỳ lạ.
Cánh cửa nhà gỗ mở ra, bên trong truyền tới một giọng nói trong trẻo: "Có bằng hữu từ phương xa tới, thú vị đây*. Tên quỷ lôi thôi, làm sao ngươi lại rảnh rỗi mà tới chỗ ta thế này?"
(LĐT: *nguyên gốc câu đó là một câu thành ngữ: “bất diệt nhạc hồ - 不亦乐乎”. Thông thường thì nó sẽ là một việc nào đó làm người ta vui tới mức mặc kệ mọi thứ xung quanh, nhưng ở ngữ cảnh này thì... chịu a! Đã dốt tiếng Trung lại gặp lão Đường thích chơi chữ thế này chắc ta chết sớm mất thôi! ̄▽ ̄)┘
Một người bước ra từ trong căn nhà gỗ, người này mặc một bộ áo trắng, dáng vẻ hoàn toàn tương phản với Đường Chấn Hoa lôi thôi, có thể dùng bốn chữ "không dính một hạt bụi" để hình dung. Mái tóc dài màu đen chỉnh tề chải thẳng sau đầu, mày kiếm mắt sáng, tướng mạo đường đường.
Hắn nhìn qua thì có vẻ tuổi tác không chêch lệch với Tần Trường An là bao, nhưng đôi mắt trầm tĩnh kia lại thâm thúy như biển lớn mênh mông, khiến người ta vừa nhìn liền khó mà quên được.
"Đường Nguyệt, ngươi muốn chết hả?" Đường Chấn Hoa lạnh lùng nói.
"Vẫn táo bạo như vậy, khó trách..." Nói đến đây, nam tử được Đường Chấn Hoa gọi là Đường Nguyệt đột nhiên ngừng hẳn, bởi vì hắn đã cảm nhận được một cách rõ ràng, vị trước mặt mình đã chuẩn bị bạo phát.
"Ừm... Chấn Hoa huynh mang tiểu đệ này tới đây làm gì vậy?" Đường Nguyệt vung tay lên, không biết lúc nào. Trong bàn tay hắn đã có thêm một chiếc quạt. Hắn phẩy phẩy chiếc quạt với một bộ dáng thoải mái nhàn nhã.