CHƯƠNG 309: NỮ CẢNH SÁT LÝ YẾN (14)
“Sắp xếp như vậy ổn thoả hơn nhiều so với trước, mà chỗ chúng ta trong ngày sẽ có những thời gian cao điểm. Thời gian đỉnh điểm nhất chính là từ bảy giờ tối đến mười hai giờ.” Châu Ngọc Lâm nói ra suy nghĩ.
“Ngoài ra, về vấn đề dự trữ, sau này sẽ thực hiện theo đúng quy định. Ví dụ như những thực phẩm đông lạnh, chúng ta cần đảm bảo trong nhà kho lúc nào cũng phải đủ số lượng để duy trì trong vòng ba ngày. Số lượng dự trữ hàng ngày là bao nhiêu giao cho Châu Ngọc Lâm cậu thống kê, tôi nghĩ lượng dự trữ từ thứ hai đến thứ tư sẽ căn cứ theo lượng tiêu thụ thực tế của ngày hôm trước cộng thêm mười phần trăm để ước lượng, lượng dự trữ vào ngày thứ sáu dựa theo lượng dự trữ hàng ngày cộng thêm tám mươi phần trăm, còn ngày thứ bảy căn theo lượng dự trữ hàng ngày cộng thêm một trăm phần trăm, ngày chủ nhật và ngày thứ sáu có số lượng như nhau. Sau này, cứ dựa theo tiêu chuẩn này để lên số lượng mua hàng dự trữ theo ngày, số lượng thực phẩm đông lạnh mỗi ngày bắt buộc phải đảm bảo số lượng của ba ngày tiếp, đề phòng bất trắc. Về lượng rau củ cũng dựa theo tiêu chuẩn này tính toán, nhưng có thể nhỉnh hơn một chút, dù sao cũng để tránh tình trạng cháy hàng lúc sáng sớm, nhưng cũng không thể đặt quá nhiều rau, như vậy rất lãng phí.”
“Đương nhiên, chúng ta làm ăn kinh doanh sẽ không tránh khỏi vấp phải những biến động, nhưng chắc chắn việc làm ăn sẽ ngày càng tốt hơn. Nếu số lượng các thiết bị như tủ lạnh vân vân trong nhà kho không đủ, Vương Lực, cậu đi kiểm kê xem, không đủ thì tôi đi mua thêm, ngoài ra về tình hình tiệc rượu, Vương Lực, sau này cậu phải chú trọng nhiều hơn đến nó, đảm bảo chỗ chúng ta bét nhất cũng phải chứa hàng dự trữ từ ba đến bốn ngày. Tóm lại như này, cửa hàng chúng ta phải bảo đảm tốt về chất lượng phục vụ, tuyệt đối không được phép xuất hiện hiện tượng nhân viên bận không đến được hay là hết đồ ăn này nọ.” Diệp Lăng Thiên chậm rãi nói.
Nghe xong, Châu Ngọc Lâm và Vương Lực đồng thời gật đầu, Vương Lực còn đặc biệt lấy một quyển sổ nhỏ, không ngừng ghi chép lên đó.
“Ngoài ra, tôi phát hiện thấy rất nhiều bạn trẻ trong lúc ăn, uống rượu thích chơi trò chơi. Về điểm này, chúng ta có thể lấy nó làm một bài đánh giá. Vương Lực, nếu trong khoảng thời gian này cậu rảnh rỗi có thể tiến hành những cuộc điều tra, thăm dò, xem xem những bạn trẻ này trong lúc uống rượu thích chơi trò gì, từ đó chuẩn bị sẵn những dụng cụ mà họ dùng để chơi trò chơi để trong cửa hàng mình, như vậy sẽ giúp bọn họ chơi sảng khoái hơn, từ đó chi phí tiêu dùng cũng tăng lên. Đồng thời, chúng ta sẽ nâng cao được chất lượng phục vụ, đúng chưa?” Diệp Lăng Thiên vừa cười vừa nói.
“Mối làm ăn này rất tốt, Diệp tổng, tôi quan sát thấy mấy ngày hôm nay có không ít khách hàng hỏi chúng ta có phòng bao hay không, nghe thấy không có phòng bao thì bỏ đi, trong hai ngày này đã xảy ra rất nhiều trường hợp như vậy, bao nhiêu là người, thật là đáng tiếc.” Vương Hân nói.
“Phòng bao? Ăn đồ nướng còn muốn phòng bao ư? Lần đầu nghe luôn.” Châu Ngọc Lâm cảm thấy kì lạ, nói.
Nơi Châu Ngọc Lâm ở và quan sát nhiều nhất có mỗi ở phòng bếp, cũng có thể bởi vì anh từ phòng bếp đi lên, nên không quá quan tâm đến vấn đề này.
“Phòng bao? Vấn đề này, ngược lại tôi chưa từng nghĩ đến.” Diệp Lăng Thiên cau mày.
“Kể ra phòng bao cũng ok đấy. Chỗ chúng ta tổng cộng có hơn một trăm bàn, nhưng lúc nào bán chạy nhất cũng chỉ ngồi đầy có bảy mươi bàn, với lại trường hợp này cũng không nhiều, phần lớn thời gian chỉ tầm bốn mươi đến năm mươi bàn là căng. Theo tôi, chúng ta chỉ cần bảy mươi bàn là đủ. Còn thừa ra vị trí của hơn ba mươi bàn, chúng ta hoàn toàn có thể xây phòng bao. Số lượng người đông, thì giống như mười mấy người cùng nhau đến ăn, cho họ phòng bao, như vậy họ mới càng chơi vui hơn, thích hơn. Đương nhiên, cũng phải làm cho chi phí phòng bao xuống mức thấp nhất.” Vương Lực nghĩ một hồi rồi nói.
“Được, chuyện này cứ để sau rồi tính, tôi nhấn mạnh lại lần nữa. Mọi người hoàn thành xong những việc mà trước mắt tôi đã nói. Từ nay về sau, nhất định khi làm việc phải xem xét, nghĩ xem làm thế nào để cải tiến, làm cho chất lượng phục vụ cũng như năng suất công việc của chúng ta tăng lên, hơn hết, chúng ta cần phải có những sáng kiến hay, để thu hút khách hàng, làm sao để người ta ăn một lần là muốn đến ăn lần thứ hai, đúng không? Những việc trên, mong mọi người cùng nhau suy nghĩ. Việc buôn bán hôm nay không tệ, tôi rất cảm ơn mọi người.” Diệp Lăng Thiên vui vẻ nói.
Diệp Lăng Thiên xử lí công việc đâu ra đấy một lượt, về cơ bản cũng gần đến thời gian tan làm, một giờ rưỡi đến hai giờ, khách khứa đã về hết, do hàng hoá trong cửa hàng không đủ, nên hàng hết rồi cũng phải đóng cửa, không phục vụ nữa.
Tổng doanh thu hôm đó rơi vào khoảng hơn 429 triệu, suýt nữa thì đạt đến con số 450 triệu, kết quả này khiến Diệp Lăng Thiên hết sức kinh ngạc, vậy mà, việc làm ăn của cửa hàng này đã vượt xa so với mong đợi của anh.
Đóng cửa tiệm xong, Diệp Lăng Thiên xuống lầu, trên đường về nhà, đang yên vị trên con xe máy điện của mình thì đột nhiên anh nghĩ đến Lý Yến, sau cùng, lại không rẽ theo phương hướng về nhà, mà đi thẳng đến chỗ hồ Thiên Nga, nói cho cùng, anh vẫn thấy không yên tâm về Lý Yến, anh chuẩn bị qua đó để xem xét tình hình xem sao.
Hồ Thiên Nga cách quảng trường Mùa Xuân không quá xa nhưng cũng không được tính là gần, Diệp Lăng Thiên phóng xe máy điện phải mất nửa tiếng đồng hồ mới đến nơi, vừa đến nơi, đã có rất nhiều xe cảnh sát cũng phi đến đây.
Diệp Lăng Thiên xem thời gian, từ lúc Lý Yến nhận cuộc điện thoại kia đến giờ đã qua gần hai tiếng. Không thể nói tốc độ của họ chậm, mà trong nhất thời họ phải điều động một lượng lớn lực lượng cảnh sát, ở khắp mọi nơi, lại còn phải xin chỉ thị cấp trên, báo cáo, cuối cùng phải hành động theo kế hoạch, việc huy động, cộng thêm một số công việc sơ bộ phải được tiến hành trước rồi mới bắt đầu hành động, nên mới nói, thời gian này tuy không tính là nhanh nhưng cũng không thể coi là chậm.
Có hơn chục xe cảnh sát đỗ ở bên ngoài tiểu khu của kẻ tình nghi nhưng đều không bật còi báo động, tuy vậy, Diệp Lăng Thiên vẫn nhíu chặt cặp lông mày, bao nhiêu là xe, không thể không làm kẻ tình nghi đánh hơi, hơn nữa, ở đây là khu chung cư. Tất cả người trên xe cảnh sát đều đã xuống xe, toàn bộ được trang bị đầy đủ vũ trang súng đạn, Diệp Lăng Thiên nhìn từ xa đã thấy Lý Yến cùng cục trưởng Vương đích thân đến hiện trường.
Rất rõ ràng Lý Yến là tổng chỉ huy. Vào thời gian này, trong tiểu khu vô cùng yên tĩnh, đây cũng có thể coi là điểm có lợi cho bên cảnh sát.
Hai đội cảnh sát lấy tốc độ nhanh nhất phong toả toàn bộ hai lối ra của toà cao ốc, sau đó Lý Yến tự tay cầm súng, dẫn theo một đội khác không tiếng động áp sát toà nhà.
Diệp Lăng Thiên cau mày, bỏ xe máy điện qua một bên, lặng lẽ tránh khỏi vòng vây cảnh sát tiến vào phụ cận toà chung cư, quan sát tỉ mỉ tình hình của toà nhà này.
Ban đêm, bên ngoài tòa nhà chỉ được bao phủ bởi ánh đèn đường, vì thế đều không bật đèn, toàn bộ hành động trong bóng tối, vì vậy, cơ bản đều hoà trong màn đêm yên tĩnh. Đây cũng là nguyên nhân mà Diệp Lăng Thiên có thể dễ dàng xâm nhập vào trong.
Diệp Lăng Thiên đi xem xét một vòng quanh toà nhà, sau đó dường như có điều suy ngẫm, nhìn về phía dưới lầu và bên ngoài tiểu khu đều đã được bố trí lực lượng cảnh sát, trong lòng hạ quyết tâm, chầm chậm tiến vào bên trong, đến một góc tường, sau đó dựa vào bên tường hút thuốc.