CHƯƠNG 79: ĐÓNG GIẢ LÀM BẠN TRAI (CHÍN)
Diệp Lăng Thiên nhìn dáng vẻ kích động của Lý Vũ Hân, đột nhiên cảm thấy hơi buồn cười, đương nhiên, nhiều hơn cả đó là phiền muộn.
“Có phải cô hiểu nhầm gì rồi không?” Hồi lâu sau, Diệp Lăng Thiên mới hỏi Lý Vũ Hân.
“Hiểu nhầm? Cái này thì có liên quan gì đến hiểu nhầm chứ? Hiểu Tinh là người bạn tốt nhất của tôi, mặc dù cô gái này là giáo viên đại học có thành tích cao, nhưng con người cô ấy vốn dĩ là một người rất tùy tiện, đặc biệt là đối với chuyện tình cảm, cho nên tôi sợ cô ấy bị tổn thương.”
“Diệp Lăng Thiên, nếu anh thật sự chỉ muốn tìm một người bạn gái để giải tỏa sự cô đơn, muốn chơi đùa một chút, thì tôi hi vọng anh hãy sớm cắt đứt quan hệ với Hiểu Tinh, bởi cô ấy là một người rất nghiêm túc trong chuyện tình cảm. Đối với anh có thể đó chỉ là một câu vui đùa, hoặc chỉ muốn chơi đùa thôi, nhưng đối với cô ấy thì khác, cô ấy tuyệt đối sẽ toàn tâm toàn ý yêu anh.”
“Hơn nữa, tôi nói một câu thật lòng nhé, anh không xứng với cô ấy đâu, đương nhiên tôi nói câu này không hề có ý coi thường anh, tôi cũng xem anh như một người bạn, nhưng điều kiện của hai người không giống nhau, môi trường sống, những người và những thứ mà cả hai tiếp xúc từ nhỏ cũng khác nhau, cho nên giá trị quan được hình thành cũng sẽ khác nhau một trời một vực. Nếu hai người ở bên nhau, sau này nhất định sẽ xảy ra rất nhiều mâu thuẫn, cho nên tôi cho rằng hai người căn bản không thích hợp ở bên nhau.”
”Diệp Lăng Thiên, anh tự mình nghĩ đi, cho dù anh có nghiêm túc hay không, nhưng là một người bạn, tôi khuyên anh buông tay Hiểu Tinh đi. Giữa hai người không thể nào có tương lai được đâu.” Lý Vũ Hân vô cùng thành khẩn nói.
Diệp Lăng Thiên không hề biết trong tay mình đã châm một điếu thuốc từ khi nào, anh vừa hút, vừa nghe Lý Vũ Hân nói, đợi đến khi Lý Vũ Hân nói xong, Diệp Lăng Thiên mới chậm rãi nói: “Cô hiểu nhầm rồi, giữa tôi và Hứa Hiểu Tinh không hề có chuyện gì cả, tôi cũng không theo đuổi cô ấy.”
“Gì cơ? Anh không theo đuổi cô ấy? Thế… thế bó hoa đấy là ai tặng?” Lý Vũ Hân trợn mắt hỏi.
“Là tôi tặng.” Diệp Lăng Thiên vô cùng thành thật trả lời.
“Diệp Lăng Thiên, tôi không có tâm trạng đùa giỡn với anh đâu, bây giờ tôi đang vô cùng nghiêm túc nói chuyện với anh đấy.” Lý Vũ Hân tức giận nói.
“Tôi không hề đùa giỡn, người đùa giỡn với cô chính là cô Hứa. Hoa đúng là do tôi tặng, nhưng không phải là tôi chủ động tặng, mà là cô Hứa yêu cầu tôi mua, ban đầu tôi cũng không biết cô ấy muốn tôi mua hoa để làm gì. Còn tất cả mọi chuyện thật ra chỉ là một vở kịch hoặc là nói, chính cô Hứa đang đùa giỡn tất cả mọi người mà thôi.” Diệp Lăng Thiên hút một điếu thuốc nói.
“Ý của anh là gì?” Lý Vũ Hân bị những lời nói của Diệp Lăng Thiên làm cho mơ hồ.
“Buổi chiều, tôi đến trường học của các cô, sau đó…” Diệp Lăng Thiên chậm rãi nói hết mọi chuyện xảy ra vào buổi chiều và buổi tối cho Lý Vũ Hân nghe. Trong khi Lý Vũ Hân còn chưa kịp phản ứng, Diệp Lăng Thiên lại nói: “Cho nên, cô Hứa mới là người đang đùa giỡn với cô, nhưng cô nói rất có lý, tôi đã nghe rồi, cảm ơn cô.”
“Người phụ nữ đáng chết này, thật sự nhàm chán hết sức mà!” Mặt của Lý Vũ Hân đỏ như một trái táo, sau đó áy náy nhìn Diệp Lăng Thiên nói: “Xin lỗi, tôi… những lời ban nãy tôi nói với anh, mong anh đừng để trong lòng, tôi chỉ là… chỉ là… mọi chuyện đến có chút trở tay không kịp, cho nên… cho nên hơi lỡ lời, anh…”
Lý Vũ Hân cũng không biết bản thân nên giải thích như thế nào, những lời cô nói khi nãy quả thật hơi khó nghe.
“Không sao, cô nói rất đúng, cho dù xét từ phương diện nào, quả thật tôi cũng không xứng với cô Hứa, cho nên, tôi cũng không hề hi vọng xa vời, Cô Hứa là cô giáo của Diệp Sương, hơn nữa cũng đối xử với Diệp Sương rất tốt, tôi rất cảm động. Tôi chỉ coi cô ấy là bạn bè, chứ không hề có suy nghĩ gì khác, cô đừng hiểu nhầm là được.” Diệp Lăng Thiên lãnh đạm nói.
“Không phải đâu, Diệp Lăng Thiên, tôi thật sự không hề có ý này, tôi cũng không nói anh không hợp với Hiểu Tinh, tôi chỉ là… Ôi, tôi cũng không biết nên giải thích như thế nào nữa, dù sao tôi cũng không có ý này, hôm nay thật sự xin lỗi anh, về phần người phụ nữ đáng chết kia, tôi nhất định sẽ xử lý giúp anh.”
Lý Vũ Hân giải thích cả nửa ngày cũng không giải thích rõ ràng được, ngược lại càng đỏ mặt tía tai, cuối cùng cô xoay người đi ra khỏi phòng Diệp Lăng Thiên, nổi giận đi lên tầng.
Diệp Lăng Thiên nhìn Lý Vũ Hân rời đi, sau đó chậm rãi châm một điếu thuốc, những lời ban nãy Hứa Hiểu Tinh nói vẫn khiến anh đau nhói. Mặc dù anh chỉ là một người kín đáo, đã sớm coi nhẹ sự sống và cái chết, mặc dù anh không hề có nhiều tình cảm nam nữ với Hứa Hiểu Tinh, nhưng có một vài lời quả thật đã đụng chạm sâu sắc đến lòng tự tôn của một người đàn ông.
“Hứa Hiểu Tinh, cậu ra đây cho tớ, để xem hôm nay tớ xé xác cậu như thế nào.” Lý Vũ Hân vừa lên đến tầng thì đi đến cửa phòng tắm, hét lên với Hứa Hiểu Tinh.
“Làm gì đấy? Gào thét điên cuồng như vậy, cậu điên rồi à?” Hứa Hiểu Tinh vừa lau tóc vừa trợn mắt nhìn Lý Vũ Hân đang chậm rãi đi vào.
“Hứa Hiểu Tinh, cậu mau cút đi cho tớ, tình bạn của chúng ta coi như chấm dứt, từ hôm nay trở đi hai chúng ta sống chết cũng không qua lại với nhau nữa.” Lý Vũ Hân thấy bộ dạng của Hứa Hiểu Tinh, cô càng tức giận hơn.
“Cậu uống nhầm thuốc đấy à? Lúc trước tớ không đến thì cậu cứ cố chấp bắt tớ phải đến, bây giờ lại muốn tớ đi, cậu coi tớ là Diệp Lăng Thiên muốn sai gì thì sai chắc? Tớ nói cho cậu biết, bổn tiểu thư hôm nay cứ không đi đấy.” Hứa Hiểu Tinh không thèm quan tâm đến cơn thịnh nộ của Lý Vũ Hân, chỉ chậm rãi đi vào phòng ngủ của Lý Vũ Hân.
“Tớ hỏi cậu, chuyện giữa cậu và Diệp Lăng Thiên rốt cuộc là như thế nào?” Lý Vũ Hân hừng hực khí thế hỏi tội Hứa Hiểu Tinh.
“Cái gì mà như thế nào chứ? Không phải tớ đã nói với cậu rồi ư? Anh ấy là bạn trai tớ, tớ là bạn gái anh ấy, hai chúng tớ là quan hệ bạn trai bạn gái, cũng chính là quan hệ người yêu.” Hứa Hiểu Tinh thờ ơ trả lời.
“Cậu nói dối, Diệp Lăng Thiên đã nói với tớ rồi, anh ta nói đây là giả. Hứa Hiểu Tinh ơi là Hứa Hiểu Tinh, cậu có biết ban nãy tớ đã làm ra chuyện xấu hổ như thế nào không hả? Cậu đấy, trò đùa như vậy mà cậu cũng đùa được ư? Người phụ nữ đáng chết này, tớ đang muốn lột sống da cậu đây, phí công tớ còn một lòng một dạ vì cậu.”
“Anh ấy đã nói với cậu rồi á? Anh ấy nói như thế nào?” Vừa nghe đến đây, Hứa Hiểu Tinh lập tức hào hứng hẳn, vội vàng hỏi.
“Anh ta nói như thế nào quan trọng lắm ư? Quan trọng là tớ bị cậu lừa làm ra loại chuyện đáng xấu hổ cậu có biết không hả? Tớ trách mắng Diệp Lăng Thiên một hồi, tớ nói anh ta không xứng với cậu, bảo anh ta rời xa cậu. Kết quả… kết quả tất cả chỉ là trò đùa, đừng nói Diệp Lăng Thiên nhìn tớ như thế nào, ngay đến cả tớ cũng thấy mình vô cùng ngốc nghếch.” Lý Vũ Hân kìm nén cơn tức giận trong bụng, nói.
“Làm sao mà anh ấy nói gì cậu cũng tin thế? Vậy mà lời của tớ thì cậu lại không tin? Cậu nói cho tớ biết đi, anh ấy đã nói như thế nào?” Hứa Hiểu Tinh tiếp tục gặng hỏi.
Lý Vũ Hân ngẩn người, sau đó kể lại một lượt mọi chuyện xảy ra giữa cô và Diệp Lăng Thiên cho Hứa Hiểu Tinh nghe.