Bởi vì tất cả người của Diệp Lăng Thiên đều đang làm việc, ai cũng có công việc của mình, không một ai bỏ việc được cho nên tất cả công việc trù bị cho nhà hàng mới đều do một tay anh hoàn thành, chuyện này cũng khiến Diệp Lăng Thiên bận tối mặt tối mũi.
Thoạt nhìn thì rất đơn giản nhưng trên thực thì có rất nhiều chuyện lặt vặt, cũng may là đã khai trương được vài cửa hàng rồi nên Diệp Lăng Thiên cũng coi như là ngựa quen đường cũ.
Đầu tiên chính là đi làm giấy phép, giấy phép kinh doanh lần trước là Lục Oánh kêu người giúp anh làm, lần này Diệp Lăng Thiên không thể lại vì chút việc nhỏ đó mà đi tìm Lục Oánh cho nên đành phải tự thân xuất mã .
Có điều không đi không biết, đi rồi mới biết cửa công quyền quả thật rườm rà.
Chỉ một tờ giấy phép kinh doanh mà, Diệp Lăng Thiên chạy lên chạy xuống cả nửa tháng trời, chuyện này là lấy danh nghĩa công ty đi làm nên giản lược được rất nhiều khâu, nếu cá nhân đi làm thì thời gian sẽ lâu hơn.
Nửa tháng sau, đột nhiên có hai nhân viên chính phủ đến tìm anh, sau khi hỏi Diệp Lăng Thiên mới biết, hai người này đặc biệt đến bàn với mình về chuyện tìm nhân viên.
Tin tức mà bọn họ mang đến cho anh là, trước mắt họ đã xác định được mười một người, sáu nam, năm nữ, họ đều là vợ chồng và hỏi Diệp Lăng Thiên khi nào thì cần người để bọn họ tiện nói người ta lập tức xuất phát.
Không thể không nói, bởi vì có Lý Đông Sinh tự mình lo liệu nên bọn họ cực kỳ nghiêm túc.
Diệp Lăng Thiên xem danh sách nhân viên bao gồm hai cặp vợ chồng cùng một người độc thân, chỉ có một đôi vợ chồng sống ở nông thân gần thành phố A, còn lại đều là người ở tỉnh Y, tất cả đều là lính xuất ngũ, không hề có ngoại lệ.
Tuổi cũng cũng không lớn lắm, hầu hết đều là 27,28 đến 31,32 tuổi, đôi vợ chồng lớn tuổi nhất cũng chỉ có 33 tuổi, đó là chuyện hiển nhiên, người lớn tuổi thì sẽ không muốn chạy đến một nơi xa xôi để làm việc.
Diệp Lăng Thiên bảo họ lập tức lên đây, hơn nữa tiền xe sẽ do anh trả.
Bây giờ đã đến lúc bắt đầu nghiên cứu vấn đề nhân viên rồi, Diệp Lăng Thiên nghiêm túc suy nghĩ rồi đến nhà hàng Mùa Xuân.
Anh đã nghĩ xong hai cái tên từ lâu rồi, nhà hàng ở quảng trường Xuân Thiên thì gọi là nhà hàng Mùa Xuân, cái mới mở ở đường Du Lâm thì gọi là nhà hàng Du Lâm, như vậy rất dễ nhớ.
Đương nhiên, vẫn thống nhất gọi chung là tiệm nướng Doanh Địa Lão Binh.
Quay lại cửa hàng bách hóa Mùa Xuân, đợi đến buổi chiều không bận rộn lắm, Diệp Lăng Thiên lại gọi ba người là Vương Lực, Chu Ngọc Lâm cùng Vương Hân vào văn phòng mình, trực tiếp nói: “Nhà hàng mới đã chuẩn bị xong rồi, hiện tại đang trang hoàng, dự tính sẽ khai trương vào Tết Nguyên đán. Có một vài vấn đề cần các anh chuẩn bị trước.”
“Đầu tiên, đến lúc đó cần rút 15 nhân viên phục vụ và 10 đầu bếp bên này sang đó, và đều phải là những tay lão luyện của hiện tại, đến lúc đó sẽ bổ sung cho các người đủ số người mới. Danh sách thì các người tự lên rồi đưa cho tôi, mặt khác, các người cũng đã tiếp xúc lâu với nhân viên, cho nên các người hãy viết tên quản lý và tổ trưởng của nhà hàng mới vào danh sách cho tôi. Các người hãy tự lo liệu chuyện này, quyết định được danh sách rồi thì đưa cho Vương Lực, Vương Lực đích thân xét duyệt.”
“Điều tôi cần ở những nhân viên quản lý này là một thái độ làm việc đúng đắn, năng lực nghiệp vụ vững chắc có thể giải quyết vấn đề, tôi mong mọi người sẽ không để cảm xúc cá nhân chi phối. Vương Lực, anh phải theo dõi sát sao chuyện này. Nếu đến lúc đó chứng minh người các anh tiến cử có vấn đề thì tuy tôi sẽ không tìm các anh để tính sổ nhưng các anh cũng biết, nó sẽ ảnh hưởng đến ấn tượng của mọi người trong lòng tôi. Đây là chuyện thứ nhất.”
“Chuyện thứ hai, một thời gian nữa sẽ liên tục có nhân viên mới đến và toàn bộ sẽ sang bên này để học việc và được đào tạo, vẫn theo cách cũ, một thày một trò, mọi nhân viên đều phải tiến hành kiểm tra, quy tắc y như cũ. Chuyện này do Vương Lực toàn quyền phụ trách, Chu Ngọc Lâm cùng Vương Hân sẽ hỗ trợ.”
“Chuyện thứ ba, Vương Lực, chuyện này sẽ giao cho anh làm, chữ trên bảng hiệu cửa hàng cần phải thay đổi một chút, thêm vào vài chữ nhà hàng Mùa Xuân để tạo sự khác biệt, ngoài ra, tất cả menu, tờ rơi và thẻ VIP của chúng ta phải được làm lại, thêm vào thông tin và địa chỉ của nhà hàng Lâm Du mới khai trương. Còn nữa, tạm thời danh sách điều động nhân viên cùng với lựa chọn quản lý mới sẽ không công khai ra ngoài để tránh làm cho mọi người hoang mang. Được rồi, tạm thời chỉ bấy nhiêu, Vương Hân, cô ra ngoài trước, làm việc của mình đi.” Vương Hân gật đầu, rồi đi ra ngoài, còn lại Chu Ngọc Lâm cùng Vương Lực trong văn phòng.
Diệp Lăng Thiên nhìn nhìn hai người, đầu tiên hỏi Chu Ngọc Lâm: “Chu Ngọc Lâm, lần trước tôi đã hỏi cậu, để cậu làm cửa hàng trưởng của nhà hàng mới, cậu làm được không?”
“A? Tôi… tôi không làm được, anh Diệp, lần trước tôi đã nói, tôi không thể, hiện tại tôi cũng không nghĩ đến chuyện này nữa.” Chu Ngọc Lâm rất kinh ngạc, anh ta thật sự không ngờ Diệp Lăng Thiên lại nhắc đến chuyện này.
“Cậu nghĩ rằng lần trước tôi đùa với anh đúng không? Những gì tôi nói đều nghiêm túc, bây giờ cậu hãy cẩn thận suy nghĩ lại một lần nữa, để anh làm cửa hàng trưởng, anh làm được không.” Diệp Lăng Thiên lại hỏi.
“Anh Diệp, chẳng phải… Anh nói… Tôi không thích hợp làm cửa hàng trưởng sao?” Chu Ngọc Lâm lập tức mơ hồ.
“Đúng, quả thật cậu không hợp, lần trước là tôi muốn xoay chuyển suy nghĩ của cậu, không thích hợp thì phải học. Lời thật lòng cũng đã nói với cậu rồi, tuy rằng bên dưới còn rất nhiều người, hơn nữa, lại sắp tuyển một nhóm người mới vào, nhưng cửa hàng trưởng mà tôi cần là một nhân viên lão làng, cực kỳ hiểu rõ tình hình của chúng ta.
“Mặt khác, tôi cũng cần người mà tôi tuyệt đối tin tưởng, mà hiện tại người tôi có thể tin tưởng cũng chỉ có cậu và Vương Lực, dù cho không thích hợp đi nữa thì cửa hàng trưởng của nhà hàng mới chỉ có cậu mới có thể làm. Cho nên, từ hôm nay trở đi, chức vụ quản lý bếp của cậu sẽ bị xóa bỏ và cậu hãy tự mình chọn ra một người kế vị cậu.”
“Từ hôm nay trở đi, cậu là trợ lý cửa hàng trưởng, hãy đi theo Vương Lực để học tập kinh nghiệm, học hỏi xem phải như thế nào mới làm được cửa hàng trưởng. Thời gian không nhiều lắm, chỉ cho cậu một tháng. Tôi mặc kệ cậu có học được không, được thì được mà không được cũng phải được, còn nữa, cậu nhất định phải sửa tính khí cho tôi, đây là nhiệm vụ mà tôi giao cho cậu, phải hoàn thành cho tốt.”
“Vương Lực, từ hôm nay trở đi cậu hãy dạy dỗ cậu ta đàng hoàng về việc làm thế nào để trở thành cửa hàng trưởng, làm thế nào để làm được một cửa hàng trưởng giỏi, phải truyền thụ tất cả các kỹ năng. Một tháng sau, nếu cậu ta học không thành, thì tôi không chỉ xử lý cậu ta mà cả cậu nữa đấy. Nếu cậu ta không học hoặc lại chống đối thì cậu cứ trực tiếp gọi điện cho tôi, tôi tới hốt xác cậu ta. Đây là chuyện quan trọng nhất, phải làm tốt.” Diệp Lăng Thiên lạnh lùng nói.
“Được.” Vương Lực gật đầu nói. “Thế nào? Có ý kiến gì không?” Diệp Lăng Thiên quay sang hỏi Chu Ngọc Lâm.
“Tôi sẽ học nghiêm túc.” Chu Ngọc Lâm gật đầu nói, trên mặt tràn ngập cảm kích.