Chương 31: Châm ngòi ly gián
"Thiệu Nhiên" Sau khi tan họp, mọi người sôi nổi đi ra khỏi phòng họp, Hạ Thiệu Nhiên đang chuẩn bị rời đi thì Hạ Khả Tâm gọi lại.
"Vâng cô" Hạ Thiệu Nhiên xoay người đối mặt với Hạ Khả Tâm, lễ phép chào một tiếng.
"Thiệu Nhiên, Nghiêm Cẩn không phải vẫn luôn giúp cháu sao, sao giờ lại đến tìm Cố Thị hợp tác vậy. Có phải cháu với Nghiêm Cẩn cãi nhau? Thiệu Nhiên, nếu có gì không thoải mái với Nghiêm Cẩn thì cứ nói với cô một tiếng, cô sẽ giúp cháu với cậu ấy điều giải một chút. Hai đứa từ nhỏ đã lớn lên cùng với nhau, rốt cuộc là đã giận dỗi cái gì mà cháu lại đến tìm Cố Thị hợp tác chứ nhỉ, Cố Phong kia là kẻ không dễ đối phó đâu a..." Hạ Khả Tâm làm ra dáng vẻ trưởng bối quan tâm lo lắng nhìn Hạ Thiệu Nhiên nói.
"Cô à, giữa cháu với Nghiêm Cẩn không có chuyện gì cả, quan hệ giữa bọn cháu vẫn rất tốt, đến Cố Thị chỉ là muốn mở rộng thêm chút quan hệ quen biết, cháu cũng không thể cả đời chuyện gì cũng nhờ cậy vào Nghiêm Cẩn được, cô nói có đúng không?" Hạ Thiệu Nhiên biết quan hệ giữa Nghiêm Cẩn và Hạ Khả Tâm cũng không được tốt, cho dù cậu với Nghiêm Cẩn thực sự có mâu thuẫn thì nàng ta cũng không thể giúp cậu hỗ trợ điều giải được, hơn nữa, lấy quan hệ cạnh tranh giữa cậu và Hạ Khả Tâm hiện tại mà nói, nàng ta khẳng định chỉ ước rằng Nghiêm Cẩn không trợ giúp cậu nữa mà thôi. Cho nên, Hạ Thiệu Nhiên vừa nghe đã biết Hạ Khả Tâm chỉ đang thử cậu, liền tùy tiện trả lời một câu, còn hỏi ngược trở lại.
"Phải phải, vẫn là Thiệu Nhiên biết nhìn xa trông rộng. Trước đây có Nghiêm Cẩn giúp đỡ cháu, hiện tại lại có thêm Cố Phong. Thiệu Nhiên, về sau nếu cháu có thể tiếp quản Hạ Thị thì cũng đừng có quên người cô này nhé!" Hạ Khả Tâm vội vàng liên tục gật đầu, giống như là đang cố lấy lòng Hạ Thiệu Nhiên, nụ cười tươi sáng trên mặt thoạt nhìn càng thêm hòa ái dễ gần.
"Cô, đừng nói đùa với cháu như thế, trong tất cả mọi người thì năng lực của cô là xuất sắc nhất, ông nhất định sẽ đem giao Hạ Thị cho cô thì mới yên tâm. Cô, thật xin lỗi, bây giờ cháu còn chút chuyện...." Hạ Thiệu Nhiên cũng cười nịnh nọt một câu, nhưng cậu cũng không muốn ở đây tiếp tục cùng Hạ Khả Tâm giả tình giả nghĩa nữa, liền tìm lý do định rời đi.
"Không còn chuyện gì nữa, cháu mau đi đi" Hạ Khả Tâm cười lắc đầu, ý bảo Hạ Thiệu Nhiên có thể rời đi.
"Cô, vậy cháu đi trước." Hạ Thiệu Nhiên lễ phép thông báo một tiếng rồi xoay người rời đi.
Trong phòng họp dần dần chỉ còn lại một mình Hạ Khả Tâm, nụ cười tươi trên mặt vừa nãy đã hoàn toàn bị sự lạnh lùng hiểm ác thay thế.
Trước đây chỉ có Nghiêm Cẩn trợ giúp Hạ Thiệu Nhiên đã đủ làm cho Hạ Khả Tâm rất nóng ruột, hiện tại nếu Hạ Thiệu Nhiên có thể bám được theo Cố Phong, có cả hai tập đoàn lớn hàng đầu như Nghiêm Thị và Cố Thị cùng lúc hỗ trợ, hơn nữa bản thân Hạ Thiệu Nhiên lại còn có năng lực không thể khinh thường, khả năng Hạ lão gia đem Hạ Thị giao cho Hạ Thiệu Nhiên tiếp quản là vô cùng lớn.
Hạ Khả Tâm vừa mới định thử Hạ Thiệu Nhiên một chút xem quan hệ với Nghiêm Cẩn hiện tại như thế nào, thế nhưng lại bị Hạ Thiệu Nhiên vài câu qua loa gạt đi, ngược lại càng khiến cho Hạ Khả Tâm thêm phần bất an, trong lòng nàng vô cùng ghen ghét oán hận, nhưng chuyện bên chỗ Cố Thị thực sự là Hạ Khả Tâm không có cách nào nhúng tay vào được, vì thế điều hiện tại nàng có thể làm chính là tìm cách phá hỏng mối quan hệ giữa Nghiêm Cẩn và Hạ Thiệu Nhiên.
Buổi tối khi Hạ Khả Tâm về đến nhà, nhìn thấy Nghiêm Cẩn đang ngồi ở ghế sopha nghe Nghiêm Luân đánh đàn.
"Nghiêm Cẩn hôm nay về sớm vậy à!" Hạ Khả Tâm tỏ ra rất nhiệt tình bước đến.
"Ừ" Nghiêm Cẩn lãnh đạm hừ nhẹ một tiếng, ngay cả đầu cũng không xoay qua để nhìn.
Biểu tình trên mặt Hạ Khả Tâm có chút không hài lòng, nhưng cũng không dám nói gì.
"Mẹ, Cẩn ca ca hôm nay cố tình về sớm để nghe con chơi đàn đó" Nghiêm Luân ngưng đánh đàn, từ trên ghế đứng lên đi tới trước mặt Hạ Khả Tâm, giảm bớt đi sự xấu hổ ngượng ngùng nơi mẹ của mình.
"Công việc hàng ngày của Nghiêm Cẩn đều rất bận rộn, Tiểu Luân à, con đừng quá tùy hứng khiến Cẩn ca ca của con vì con mà chậm trễ công tác." Hạ Khả Tâm một bên cùng Nghiêm Luân nói chuyện, một bên cố tình đưa mắt hướng về phía Nghiêm Cẩn để ra hiệu.
"Cẩn ca ca, thật xin lỗi, em không nên một hai cố đòi anh tan tầm phải về sớm nghe em đánh đàn." Nghiêm Luân hiểu ý mẹ, lập tức chạy tới ngồi trước mặt Nghiêm Cẩn hối hận xin lỗi. (Jian: thiệt chứ nhìn hai mẹ con nhà này diễn mà mắc mệt ==)
"Không phải Tiểu Luân sai, là anh không tốt. Hôm qua anh đã đồng ý với em, kết quả lại quên mất, hôm nay đương nhiên là phải về sớm một chút." Nghiêm Cẩn ngữ khí đầy yêu thương nói, nhấc tay xoa xoa đỉnh đầu Nghiêm Luân.
"Công việc của Cẩn ca ca mỗi ngày đều vất vả như vậy, buổi tối anh muốn ăn gì, em bảo giúp việc đi làm." Nghiêm Luân ngẩng mặt lộ ra nụ cười tươi ngoan ngoãn.
"Tiểu Luân muốn ăn gì thì anh sẽ ăn đó." Nghiêm Cẩn sủng nịch trả lời.
Cùng ở chung với nhau nhiều năm, Nghiêm Luân dĩ nhiên biết rõ khẩu vị của Nghiêm Cẩn, liền dặn giúp việc làm vài món mà Nghiêm Cẩn thích ăn. Trong bữa ăn, Nghiêm Luân liên tiếp bảo Nghiêm Cẩn ăn món này ăn món kia, còn không ngừng gắp đồ ăn cho hắn, cùng Nghiêm Cẩn dùng bữa rất vui vẻ.
"Thiệu Nhiên gần đây chắc không có thời gian ghé qua nhà." Thừa dịp Nghiêm Cẩn đang cao hứng, Hạ Khả Tâm làm bộ lơ đãng nói một câu.
Nghiêm Cẩn vẫn như cũ cúi đầu ăn cơm, không phản ứng với lời nói của Hạ Khả Tâm.
Ở phía dưới bàn ăn, Hạ Khả Tâm nhẹ nhàng đưa chân đá nhẹ một cái vào Nghiêm Luân bên cạnh.
"Cẩn ca ca, anh ăn thử món này đi, em thấy hương vị rất được đó. À đúng rồi, Cẩn ca ca, mấy hôm trước không phải anh cùng Thiệu Nhiên ca có chuyện cần bàn sao, lần sau hai anh có bàn công chuyện gì thì nhất định anh phải gọi Thiệu Nhiên ca về nhà mình nha, em cũng rất muốn cùng anh ấy ăn cơm." Nghiêm Luân trước là gắp đồ ăn cho Nghiêm Cẩn, sau đó mới làm ra vẻ bỗng nhiên nhớ tới để tiếp lời của Hạ Khả Tâm.
"Ừ" Nghiêm Cẩn gật đầu nhẹ.
"Tiểu Luân, đừng làm phiền tới Thiệu Nhiên ca của con, gần đây cậu ấy rất bận rộn về chuyện hợp tác với Cố Thị đó." Hạ Khả Tâm giả vờ không vui răn dạy Nghiêm Luân một câu, mắt lại nhìn chằm chằm vào Nghiêm Cẩn thăm dò phản ứng. Hạ Khả Tâm vốn là muốn mượn đề tài này để nói ra chuyện hợp tác giữa Hạ Thiệu Nhiên cùng Cố Thị, đồng thời có ý nhắc Nghiêm Cẩn biết rằng Hạ Thiệu Nhiên đang chân đạp hai thuyền.
"Cố Thị? Cố Phong?!" Nghiêm Cẩn hơi hơi nhíu mí.
"Phải, có con với Cố Phong, Thiệu Nhiên thật đúng là như hổ mọc thêm cánh." Nhìn thấy biểu tình trên mặt Nghiêm Cẩn, Hạ Khả Tâm lại thêm mắm dặm muối nói một câu.
"Cẩn ca ca, Cố Phong là ai vậy?" Nghiêm Luân đột nhiên hỏi.
"Mấy chuyện này em không hiểu đâu, đồ ăn nguội hết rồi, mau ăn nhanh lên." Nghiêm Cẩn đáp lại Nghiêm Luân một câu rồi cúi đầu tiếp tục dùng bữa.
Hạ Khả Tâm thấy Nghiêm Cẩn không nói gì nữa, cũng chỉ đành ngậm miệng lại.
Danh Sách Chương: