–
Điếu thuốc vụt tắt, cuộn giấy bên cạnh cũng cháy, thuốc lá dần dần biến thành tro. Nhưng tàn thuốc vẫn chưa rơi xuống, vẫn giữ nguyên hình dạng ban đầu, mãi cho đến khi Lục Thừa Vũ gạt nhẹ điếu thuốc mới vương vãi đầy ra.
Màn hình điện thoại đã tối lại, nhưng hắn vẫn chưa trở về trạng thái ban đầu được, trong đầu vẫn nghĩ về những điều thư ký nói qua cuộc gọi vừa rồi – gãy sáu xương sườn… Đâm vào phổi… Rách lá lách… Bị thương nặng…
Hắn vốn không định làm như thế.
Thậm chí hắn còn dặn dò thư ký chỉ cần giam giữ chừng sáu hoặc bảy ngày, đừng đánh thật chỉ cần dọa nạt là được rồi. Nhưng mà, những người trong trại giam nào có ai tử tế gì, có lẽ là do Trịnh Văn Duệ vào đó khiêu khích tên dẫn đầu, sau đó bị đánh đến trọng thương, đến giờ vẫn nằm trên giường không cử động được.
Rõ ràng là hắn rất hận tình địch, nhưng lúc đó hắn không cách nào có thể vui mừng được, ngược lại trong lòng cảm thấy trống rỗng, như là báo trước một điều gì đó không rõ. Nhưng hắn lại cảm nhận được một tia may mắn, có thể nói là một chút may mắn – ít nhất là trong một khoảng thời gian ngắn, Thẩm Mặc sẽ không biết tất cả những việc mình đã làm.
Điếu thuốc đã hút hơn một nửa, Lục Thừa Vũ hít một hơi thật sâu, vứt toàn bộ điếu thuốc còn lại vào gạt tàn. Hắn không vào phòng ngay, mà ở lại ngoài ban công một chút, để mùi khói thuốc trên người biến mất rồi mới bước vào. Máy tính và tài liệu ở phòng khách đã được dọn dẹp gọn gàng, hắn bước đến đứng trước cửa phòng ngủ, gõ nhẹ hai cái rồi mới vặn mở then cửa.
Thẩm Mặc đang nằm trên giường, trên tay vẫn cầm quyển tạp chí Lục Thừa Vũ đã mua lúc đi công tác. Cậu ngước mắt lên nhìn người đàn ông nọ, rồi nhanh chóng thu ánh mắt lại nhẹ nhàng lật một trang sách mới.
Lục Thừa Vũ kéo tủ áo quần ra, lấy quần nhỏ và đồ ngủ ra để thay.
Hắn trông như muốn nói với Thẩm Mặc vài câu, nhưng có lẽ trong lòng còn có chút lẫn lộn khó nói, hắn nhìn Thẩm Mặc một lúc rồi lẳng lặng ra khỏi phòng. Trong phòng tắm vẫn còn đọng lại chút hơi nước ấm áp trước đó, lúc Thẩm Mặc đi cũng chưa xả nước ra. Hắn cúi xuống sờ thử, nước trong bồn vẫn còn ấm, rồi cởi quần áo ra nằm vào trong.
Dường như muốn thông qua làn nước tiếp xúc da thịt với Thẩm Mặc.
Nhưng nước dù sao vẫn sẽ lạnh, lạnh một cách vô thức, như thể nó cực kỳ ấm áp trong giây đầu tiên, nhưng những giây tiếp theo thì bắt đầu nguội lạnh đi. Có lẽ là không khác gì luộc ếch trong nước ấm, đợi lúc Lục Thừa Vũ phản ứng lại thì nước đã lạnh hẳn rồi, nếu không có máy sưởi ấm trong phòng tắm thổi đến, thì cho dù hắn có mạnh mẽ đến đâu đi chăng nữa, e là cũng có thể nhiễm bệnh vặt.
Hắn lau qua loa những giọt nước còn trên người, hắn chỉ mặc áo ngủ rồi bước ra ngoài. Nhưng vừa bước ra khỏi phòng tắm, hắn đứng khựng lại, một lần nữa quay lại cầm lấy chiếc khăn. Sau khi tóc gần như đã được lau khô hắn mới vừa lòng, đoạn tắt đèn rồi đi về phía phòng ngủ.
Có chút ánh sáng xen qua khe cửa, Lục Thừa Vũ không gõ cửa mà lại nhẹ nhàng đẩy ra. Trong phòng, đèn trần đã tắt, chỉ có đèn ngủ ở đầu giường vẫn còn sáng, tia sáng nhẹ nhàng mờ nhạt.
Thẩm Mặc đã nằm nghiêng một bên, cả người cuộn tròn lại. Cậu trùm chăn kín người, chỉ chừa ngang nửa mặt để thở, phần còn lại của cơ thể đều được bọc lại. Ánh sáng của đèn ngủ rất yếu, bóng đèn mờ ảo rọi trên mặt làm cho người đàn ông không thấy rõ được khuôn mặt của cậu.
Lục Thừa Vũ nhẹ nhàng đóng cửa lại, chân chầm chậm bước đến bên giường ngồi xuống.
Vẫn động tác như vậy, nằm yên không nhúc nhích, hiển nhiên là cậu vẫn chưa ngủ. Nhưng cậu cũng không động đậy, vẫn giữ nguyên tư thế như ban đầu, như vậy có thể mang lại chút cảm giác an toàn.
Lục Thừa Vũ lặng lẽ thở dài, mở chăn bông rồi cũng nằm xuống.
Rõ ràng là nằm trên cùng một giường, đắp chung một chăn,nhưng hai trái tim lại như thể cách xa cả trời biển rộng. Đèn ngủ đầu giường bị tắt, trong phòng cũng đã yên ắng hoàn toàn. Lục Thừa Vũ nghiêng người quay về phía Thẩm Mặc, nhưng chỉ có thể nhìn được vài sợi tóc. Quá nhiều thứ từng xảy ra trên cái giường này, bây giờ đã chẳng còn nữa, giữa một khoảng trống ngăn cách, thậm chí là nhiệt độ cơ thể của hai người cũng không truyền cho nhau được.
Ngủ thật hay giả, trong lòng cả hai đều biết rõ, nhưng vẫn giữ im lặng không muốn phá vỡ bầu không khí yên tĩnh này.
Cuối cùng Thẩm Mặc cũng không thể vượt qua nổi đối phương, cơ thể cậu yếu ớt, cũng rất dễ mỏi mệt. Trong môi trường vừa tối lại vừa yên tĩnh sẽ đẩy nhanh quá trình tiết melatonin*, cuối cùng cậu vẫn là người chìm vào giấc ngủ trước, vẫn giữ nguyên tư thế ban đầu nằm cuộn người lại, đôi môi hé mở, liên tục phát ra tiếng thở nhẹ nhàng. Cậu ngủ thật an tĩnh, Lục Thừa Vũ cũng không dám có động thái gì, chỉ có thể từng chút từng chút xích gần về phía trước. Cuối cùng, khi đầu ngón tay chạm vào nhiệt độ trên cơ thể của đối phương, mặc dù vẫn còn cách một lớp vải áo ngủ, nhưng vẫn đủ để hắn thở dài mãn nguyện.
(Melatonin ( MEL) là hormone được tổng hợp và bài tiết bởi tuyến tùng nằm sâu trong não nhằm mục đích đáp ứng các tín hiệu ánh sáng. Melatonin có tác dụng chính là điều hoà chu kì thức-ngủ của cơ thể.
Bóng tối làm cho cơ thể sản xuất nhiều melatonin, là tín hiệu cho cơ thể để chuẩn bị cho giấc ngủ. Ánh sáng làm giảm sản xuất melatonin và báo hiệu cơ thể để chuẩn bị thức dậy.
Một số người bệnh mất ngủ có nồng độ melatonin thấp.)
Dù gì thì hắn cũng là người đã ngủ cùng Thẩm Mặc suốt ba năm.
Mặc dù có dùng một chút sức lực, nhưng cuối cùng hắn đã hoàn toàn ôm được người vào lồng ngực. Thẩm Mặc đang ngủ say nên cũng yên lặng vâng lời, có lẽ là bởi vì tay Lục Thừa Vũ ôm quá chặt, cậu đã hai lần cựa quậy muốn thoát ra, nhưng lúc bị ôm chặt một lần nữa thì không hề động đậy, ngoan ngoãn thu tay chân của mình lại, để cho đầu của đối phương vùi vào cổ.
Suốt cả đêm, hắn ngủ cảnh giác đến lạ thường. Hắn đã ham muốn sự ấm áp trên cơ thể của Thẩm Mặc, lại sợ đối phương tỉnh dậy rồi phát hiện. Cơ thể chưa từng được nghỉ ngơi, thậm chí càng thêm mệt mỏi, nhưng tinh thần đã lâu chưa được thả lỏng cuối cùng cũng trút được trút gánh nặng. Lúc kim đồng hồ chỉ đúng sáu giờ, hắn nhẹ nhàng buông lỏng tay mình ra, từ từ chống thân ngồi dậy. Hắn lẳng lặng nhìn đôi gò má hồng hào của Thẩm Mặc, một lát sau mới từ từ bước xuống, thận trọng và nhẹ nhàng thả một nụ hôn thuần khiết đến tột cùng lên đôi môi mềm mại ấy.
Chờ đến khi Thẩm Mặc tỉnh dậy cũng đã tám giờ sáng.
Cậu thay một bộ quần áo tươm tất, lấy đồng hồ đeo vào cổ tay che đi vết sẹo dữ tợn kia. Bữa sáng đã được đặt sẵn trên bàn, Lục Thừa Vũ hẳn là đang đợi cậu, chưa hề động đũa trước mà ngồi ngoài bàn trà tiếp tục xử lý những việc của công ty. Thấy Thẩm Mặc từ phòng ngủ bước ra, hắn đứng bật dậy ngay lập tức.
“Dậy rồi à…? Bữa sáng đã mua rồi, em rửa mặt xong rồi tới ăn đi. Tôi đưa em đi đón đứa nhỏ đó ngay, sau đó tôi sẽ đưa các em quay về. Nhưng mà dạo này việc ở công ty khá nhiều, tôi không thể đi cùng các em được, phải đến công ty. Đồ ăn trưa qua còn thừa nếu không muốn ăn thì có thể đặt cơm, buổi chiều em có thể dắt thằng bé đi dạo mua sắm gì đó cũng được…”
Thẩm Mặc im lặng nghe hắn dặn dò, xong mới gật đầu, nhẹ nhàng nói một câu “Cảm ơn”.
Hai người cùng nhau ăn sáng, rồi đi rửa bát đũa xong cũng đã chín giờ mười phút. Bến xe cách chung cư không xa, nhưng vì vị trí nằm trong thành phố cũ nên đường xá bị tắc nghẽn khá nghiêm trọng. Lục Thừa Vũ lấy áo khoác thêm cho Thẩm Mặc, sau đó mới ngồi xuống thay giày của mình.
Vẫn là chiếc siêu xe dáng thấp đang đỗ ở bãi đậu xe, Thẩm Mặc muốn ngồi ở phía sau, nhưng hắn đã nhanh chóng mở cửa ghế trước
Chiếc xe nhanh chóng chạy êm ru về phía bến xe, đến trước giờ đón khoảng mười phút. Thẩm Mặc không biết là đứa nhỏ đó rốt cuộc ngồi ở chuyến xe nào, nên cũng chỉ có thể cùng Lục Thừa Vũ đứng đợi ở khu khách xuống. Chỉ trong vài phút đã có mấy chiếc xe đỗ bến.Song đến cả Thẩm Mặc diện mạo của đứa nhỏ cậu cũng không biết, chỉ có thể không ngừng đưa mắt nhìn quanh, cố gắng tìm thằng bé nào đang đứng một mình giữa đám đông.
Người đến rồi lại đi, không khí nồng nặc mùi mì gói và thuốc lá, thật sự không hề dễ ngửi. Lúc ánh mắt đảo qua một người phụ nữ đang nôn mửa ở bến xe, Thẩm Mặc cũng cảm thấy không khỏe, hai mắt cậu nhắm chặt lại. Người đàn ông bên cạnh dìu nhẹ một chút, cậu thì thầm cảm ơn rồi lại mở mắt ra tiếp tục tìm kiếm bóng dáng đứa nhỏ.
Cuối cùng, khi tất cả các hành khách đều đã rời đi, thì có một bóng người mặc đồng phục học sinh cũ kỹ từ từ bước xuống xe.
Đồng phục học sinh truyền thống đương nhiên là không quá bắt mắt, sọc màu trắng xanh từ trên xuống dưới, giống như cái bao tải trên người cậu thiếu niên vậy. Đứa nhỏ trông rất cao, ước chừng khoảng một mét bảy mấy, cổ tay và cổ chân đều dài ngoằng bị lộ ra không ít. Chân dường như không có mang vớ, một đôi giày chơi bóng màu trắng trước sau đều bị mòn cả rồi, nhìn không mấy tươm tất cho lắm. Cậu ta hầu như cũng không mang theo thứ gì, chỉ đeo một cái cặp ở sau lưng, bước chầm chậm từ trên xe xuống.
Tóc mái dài che khuất cả đôi mắt, cậu ta cúi đầu bước tới vài bước, đá một hòn sỏi trên mặt đất, nhìn hòn sỏi đó bay vào bụi cỏ rồi mới tiếp tục đi về phía trước. Lúc này chỉ còn vài người đứng đợi ở cửa, cậu ta nhìn quanh một vòng, ánh mắt dường như đã chú ý đến Thẩm Mặc tức thì.
Vô cùng sắc bén.
Thẩm Mặc có vẻ ngơ ngác chớp chớp mắt, lúc đối phương kiểm vé xe xong, cuối cùng cậu mới nhìn rõ được khuôn mặt trẻ tuổi mang nét trưởng thành ấy.
Thật là… Giống như một con sói.
Nhưng mà tuổi tác vẫn còn rất nhỏ, ngay cả khi lông mày của cậu ta tràn đầy sức khí thì cũng chỉ có thể được coi là một con sói con mà thôi.
Từ khi đối phương xuất hiện thì đôi lông mày của Lục Thừa Vũ đã nhíu lại, nhưng mà Thẩm Mặc bên cạnh vẫn cứ ngẩn ngơ, đến lúc đứa nhỏ đó bước đến trước mặt mới có phản ứng.
“Cậu… Là Thẩm Trạch Hiên sao? ”
Giọng cậu nhẹ đi một cách lạ thường, ánh mắt nhìn đối phương đầy ấm áp. Nhưng cậu ta không hề có chút cảm kích nào, ngược lại còn cười nhạo một tiếng, mắt lạnh lùng nhìn Thẩm Mặc.
“Còn anh là Thẩm Mặc à?” Do ở thời kỳ vỡ giọng nên âm thanh có hơi khàn khàn, nhưng vẫn khá là dễ nghe.
Lông mày của Lục Thừa Vũ đã bắt đầu nhíu chặt hơn.
Thẩm Mặc lại chớp chớp mắt, “Ừm” một tiếng nhẹ nhàng. Cậu cho rằng đối phương chẳng qua là đang trong tuổi dậy thì… Nên khó tránh khỏi tính tình không tốt, nhưng điều nằm ngoài dự đoán của cậu là, đứa nhỏ đó cười lạnh một cái, còn nhìn về phía cậu bằng ánh mắt hết sức mỉa mai.
“Một người họ hàng thân thích mới? Ừm? Là bọn họ đẩy tôi cho cậu à? Trước giờ tôi chưa gặp cậu lần nào… chỉ là nếu cậu đã nhận về tay thì hẳn là đã chia tiền với gia đình tôi rồi…”
“Tôi không cần cậu phải giả vờ đưa tôi đi, tôi cũng sẽ không dùng một đồng nào của cậu. Cậu cũng không cần phải quản tôi, nếu bọn họ hỏi, cứ nói tôi chết rồi là được”.
– Hết chương 31 –