–
Kể từ khi phán quyết này được đưa ra, Thẩm Mặc không còn liên lạc nhiều với cha mẹ Lục Thừa Vũ nữa.
Suy cho cùng Lục Thừa Vũ là bởi vì cậu và Thẩm Trạch Hiên mới phải mạo hiểm đến như vậy, cho dù trước kia hai người họ làm thế nào để chấp nhận việc con trai họ là người đồng tính thì cũng khó có thể bình thản đối mặt với kẻ đã gây ra mọi chuyện tồi tệ này cho con họ. Nhưng cuối cùng họ cũng không làm khó gì Thẩm Mặc và Thẩm Trạch Hiên cả, chỉ là nước sông không phạm nước giếng mà thôi.
Nhưng tới ngày ghé thăm hàng tháng, Thẩm Mặc nhất định sẽ tìm tới.
《 Nội quy nhà giam》quy định rằng chỉ những người thân có cùng huyết thống mới được phép đến thăm hỏi, vì vậy dù Thẩm Mặc có mong muốn gặp mặt đối phương đến mức nào thì cậu vẫn bị chặn ở ngoài cửa. Khi nhận ra được việc mình sẽ không thể nhìn thấy Lục Thừa Vũ trong vòng bốn năm tới, cậu thường hay giật mình trong đêm, không hề rơi lệ, cũng không hề kêu rên, chỉ lẳng lặng ôm quần áo của người nọ, giống như trở lại thời gian cả hai còn bên nhau. Nơi ngực trái thật sự đau đớn đến chết lặng, rõ ràng là cả đêm không hề nghỉ ngơi, nhưng hôm sau cậu lại thức dậy rất sớm, từ trong nhà soạn ra mỗi thứ một chút quần áo, chăn và đồ dùng sinh hoạt.
Trước mặt cậu chính là biệt thự nơi cha mẹ Lục Thừa Vũ ở, trong tay xách những chiếc túi còn lớn hơn thân hình cậu một chút.
Thời điểm hai vợ chồng nhìn thấy cậu khó tránh có hơi không vui, nhưng vẫn cho cậu vào cửa, bảo mẫu đem những chiếc túi đi vào. Thẩm Mặc thở dốc một lát, sau đó chào hỏi hai vị trưởng bối rồi nói rõ lý do mà mình đến.
Cậu hy vọng cha mẹ Lục Thừa Vũ có thể mang những thứ này vào trong.
Cái túi kia thật sự rất lớn, khiến người ta không khỏi nhíu mày, vợ chồng hai người cũng có chuẩn bị đồ, nhưng vẫn không bằng cái túi Thẩm Mặc mang tới. Cậu biết yêu cầu của mình có chút quá đáng, nháy mắt trong lòng có hơi hốt hoảng, nhưng vẫn đè xuống những cảm xúc căng thẳng đó rồi mở khóa kéo trong túi ra.
Bên trong ngược lại được sắp xếp rất gọn gàng, không hề lộn xộn chút nào.
Quần áo tất nhiên là phải mang, huống chi mùa đông cũng sắp tới. Thẩm Mặc lấy toàn là quần áo mà trước kia Lục Thừa Vũ thích mặc, từ đồ lót đến áo khoác, sắp xếp ngăn nắp gọn gàng. Nhưng cậu vẫn sợ trong ngục giam Lục Thừa Vũ sẽ lạnh, vì thế lại cố ý mua thêm chiếc áo dày cộp mà hắn chưa từng mặc qua, giống như loại áo dành cho các vận động viên, dài đến mắt cá chân. Đến cả chăn bông trong nhà cũng bị mang tới, cậu lo rằng hắn không thích cái chăn thô ráp trong ngục giam nên cố tình mang hai cái chăn nhung nhét đầy tơ ngỗng ở bên trong, còn dùng máy bơm hơi hút hết không khí để tránh chiếm nhiều vị trí trong túi. Các vật dụng vụn vặt hàng ngày không cần nói tỉ mỉ, Thẩm Mặc còn sợ hắn ở trong ngục giam quá mức cô đơn, lại nghĩ cách tìm những món đồ có thể giết thời gian một chút. Cuối cùng, cậu còn để vào bên trong năm vạn tệ, biết rõ Lục gia không thiếu, lại vẫn khăng khăng đặt vào bên trong.
Chuẩn bị cẩn thận như cậu thật sự là việc khó ai làm được.
Cha mẹ Lục Thừa Vũ đã lâu lắm không ở cùng con trai mình, rất nhiều việc tự nhiên không thể suy xét chu đáo như Thẩm Mặc. Tâm tình vốn còn mơ hồ oán trách cũng bị cảm động thay thế, bọn họ cũng không phải không biết lúc trước Thẩm Mặc và con trai mình có vài vướng mắc, nhưng quan sát đối phương hồi lâu vẫn để bảo mẫu bưng trà ra tiếp.
Đương nhiên cũng đồng ý với lời thỉnh cầu của cậu.
Quan hệ giữa bọn họ dường như nhờ vậy mà hòa hoãn đi không ít, vẫn có thể ngồi xuống cùng nhau nói mấy chuyện liên quan tới Lục Thừa Vũ. Thẩm Mặc luôn cảm thấy hổ thẹn, bị hỏi chuyện cũng đáp rất nghiêm túc. Cậu vốn có tính cách mà trưởng bối thích, lại thêm việc siêng năng cần mẫn, thật sự là không tìm thấy chỗ nào khiến người ta chán ghét. Chờ đến lúc phải rời đi, khi được tiễn đến tận cửa cậu còn nhận được câu nói khách khí lần sau lại đến. Cậu nghiêm túc cảm tạ đối phương rồi lại cúi đầu chào thật sâu xong mới xoay người rời đi.
Không còn cái túi lớn trong tay khi mang tới, trong lòng lại thấy kiên định không ít.
Cha mẹ Lục Thừa Vũ đi thăm cũng không thể chỉ mang theo đồ mà Thẩm Mặc mang đến. Thuê tài xế đối với vợ chồng hai người là một việc vô cùng đơn giản, sau khi chuyển hết đồ vật vào thùng xe thì lập tức tiến đến nhà tù ở ngoại ô. Dĩ nhiên cũng không phải chỉ có bọn họ tới thăm người thân, khi xử lý thủ tục, số người trong phòng đón tiếp thật sự là không ít, không chỉ có người lớn, còn có mấy đứa bé được ôm theo vào thăm. Chờ làm xong thủ tục, lấy được 《 thẻ vào gặp gỡ》 thì thời gian cũng đã qua không ít.
Lục Thừa Vũ biết hôm nay là ngày thăm tù.
Hầu như các tù nhân bị giam giữ đều rất mong chờ một giờ gặp mặt ngắn ngủi hôm nay, nói chuyện phiếm với nhau cũng đều xoay quanh sự tình trong nhà. Ai có người nhà tới thăm đều bày ra vẻ đắc chí, mà không có người tới thăm thì ngồi ở một bên rất xa, không chịu tham gia nói về chủ đề này chút nào. Cuộc sống ngục giam thống khổ, áp lực dường như cũng nhờ ngày này mà sáng sủa đi không ít, vào đêm hôm trước, ngay cả Lục Thừa Vũ cũng khó ngủ, cứ miên man nghĩ tới cha mẹ và người yêu.
Hắn còn không biết Thẩm Mặc không được phép tới thăm hắn.
Cuối tuần không cần làm việc, hiếm có hôm được tự do hoạt động. Hắn cũng không đi tới thư viện giống thường ngày mà ngược lại vẫn luôn ngồi trong phòng chờ cai ngục tới kêu tên. Bạn tù cùng phòng đã được gọi đi, hắn không thể không thừa nhận bản thân đang rất căng thẳng, làm bất cứ việc gì cũng không xong.
Đến lúc tên mình được gọi, hắn đột ngột đứng bật dậy.
Đây là lần đầu tiên hắn gặp mặt người thân kể từ lúc vào tù, trong niềm vui cũng mang theo chút lo lắng. Hắn cho rằng việc vào thăm giống như trong phim truyền hình —— ngồi mặt đối mặt nhau; nhưng thật sự khi bị dẫn tới phòng gặp mặt thì lại cách nhau đến gần 10 mét.
Nhìn nhau từ xa qua một tấm kính thủy tinh, âm thanh truyền qua từ chiếc micro, vốn chẳng có cơ hội tiếp xúc trực tiếp.
Lục Thừa Vũ ngồi xuống dưới sự canh giữ của cai ngục, hắn thoáng kinh ngạc nhìn khoảng cách giữa bọn họ với nhau. Ánh mắt cố gắng nhìn qua kính, hắn cho rằng Thẩm Mặc cũng tới, nhưng phát hiện thật sự chỉ có hai người là cha mẹ mình.
“Ba… Mẹ…”
“Thẩm Mặc… Sao lại không đến vậy?”
Vẻ mặt hắn khó nén kinh ngạc, cho dù cách xa 10 mét, cũng có thể nhìn ra hắn không thể tin được. Cha mẹ đương nhiên là đang đau lòng nên cũng không giấu giếm gì,mà vội vàng giải thích.
“Thằng bé không phải không muốn tới, mà thăm tù chỉ cho phép người thân, nó vào không được.”
“Nó ở bên ngoài cũng rất nhớ con, lần này mang rất nhiều đồ tới, cái túi lớn màu xám xanh đều là đồ thằng bé chuẩn bị cho con.”
Nói được mấy câu như vậy, mẹ Lục Thừa Vũ đã nhịn không được mà lau nước nơi khóe mắt. Mặc dù nhìn không rõ lắm, nhưng trông động tác vẫn có thể nhận ra. Trong lòng hắn dâng lên cảm xúc đau đớn, nhưng chưa từng rơi nước mắt mà chỉ dùng sức nắm chặt tay thành quyền.
Một giờ thật sự là quá ngắn.
Mặc dù hắn không nói nhiều về việc mình chịu khổ bên trong để cho bọn họ yên tâm, nhưng làm cha mẹ sao có thể thật sự yên tâm cho được? Lúc đầu mẹ hắn chỉ là nhẹ nhàng lau nước mắt nhưng đến cuối cùng lại khóc đến mức hai mắt đều sưng đỏ lên, cha hắn cũng hơi nghẹn ngào, nhiều lần dặn dò hắn sống cho tốt, thiếu cái gì thì nói. Lục Thừa cũng không thất thố, ngược lại từ đầu tới cuối đều trấn an cha mẹ, rằng bốn năm chỉ giống như cái nháy mắt mà thôi.
Tới lúc cai ngục thúc giục hắn mới nhờ cha mẹ chuyển cho Thẩm Mặc vài câu.
Đơn giản là sống thật tốt, chăm sóc tốt cho Thẩm Trạch Hiên, không cần quá mức thương tâm lo lắng. Hắn thậm chí còn suy nghĩ đến cơ thể của Thẩm Mặc —— Dù sao lúc trẻ sinh bệnh như vậy, thật sự là nên chú ý hơn mới được. Cha mẹ hắn cũng đều đồng ý, cuối cùng đến lúc Lục Thừa Vũ phải bị mang đi, cảm thấy không nỡ, lúc ấy mới thật đau đớn mà khóc một phen.
Hắn cứ như vậy mà bị giải về phòng ngủ.
Suy nghĩ dường như còn dừng ở chuyện lúc trước, nói không đau lòng cha mẹ là không thể. Hắn cứ ngồi ngây ra đó, không có vui sướng, cũng không có đau lòng, mãi cho đến khi cai ngục kêu hắn lãnh đồ người nhà đưa tới hắn mới phát giác lòng bàn tay của mình đã hiện ra vết bầm đỏ thẫm.
Hắn cho rằng đồ của mình sẽ giống với bạn tù khác, một cái túi không quá lớn cũng không quá nhỏ, bên trong có chút quần áo và đồ ăn; nhưng khi nhìn thấy hai cái túi thật lớn, còn lớn hơn cả người mình, lúc đó mới sửng sốt. Đãi ngộ như vậy khó tránh sẽ bị người khác ghen tị, Lục Thừa Vũ lúc này mới lộ ra chút ý cười, dưới sự giúp đỡ của bạn tù thì hai túi đồ cũng được kéo về phòng ngủ.
Hai cái túi, một cái là của Thẩm Mặc, một cái là của cha mẹ hắn.
Hắn trước giờ không thích mua đồ trên mạng, không thể hiểu cái sở thích khui mấy món hàng chuyển phát nhanh của các cô gái trong công ty. Nhưng hiện giờ hắn thật sự cảm nhận được sự vui sướng đó, vừa đến phòng ngủ hắn đã nhịn không được mà lấy cái túi Thẩm Mặc mang đến ra, từng bước kiểm tra những đồ mà cậu mang tới cho mình.
Cái gì cũng có hết.
Mỗi lần mở ra một cái bọc nhỏ, hắn đều cảm thấy như có một dòng nước ấm áp mạnh mẽ chảy vào ngực. Hắn thậm chí từng một mình tưởng tượng vào ban đêm rằng Thẩm Mặc sẽ rời bỏ mình mà đi, nói gì thì từ trước đến nay giữa bọn họ không phải là tình yêu. Nhưng nhìn những món đồ được chuẩn bị cẩn thận như thế này, hơn nữa còn viết tên lên từng món để phân loại kỹ lưỡng, hắn lại che kín đôi mắt, che lại giọt nước mặt nhịn không được mà rơi xuống kia.
Thẩm Mặc chuẩn bị nhiều đồ như vậy, cha mẹ hắn đương nhiên cũng chuẩn bị không ít. Từ quần áo đến đồ ăn, thật sự là cái gì cần có thì đều có. Nếu là phạm nhân bình thường chỉ sợ không được phép mang nhiều đồ như vậy vào đây đâu, nhưng hai vợ chồng dù gì cũng đã thu xếp quá tốt, ra tay rất rộng rãi, vì vậy nên không bị ngăn lại bất cứ khâu nào. Hắn mang tâm trạng không tệ mà sắp xếp lại mọi thứ thật tốt, lại chia một chút cho bạn cùng phòng giam rồi chuẩn bị cùng nhau đến sân thể dục tản bộ.
Nhưng vào lúc này, một gã đàn ông hốc mắt đỏ bừng chạy tới đấm một quyền vào mặt Lục Thừa Vũ.
Thật ra Lục Thừa Vũ không biết gã ta là ai, nhưng hắn rất được cai ngục ưu ái, dường như vào ngày đầu tiên tới đây mọi người đều biết. Gã đàn ông kia nhìn qua khoảng chừng hơn bốn mươi tuổi, có lẽ vừa mới cạo đầu, nhìn cái đầu tròn tròn giống hệt như hòa thượng. Hốc mắt gã đỏ bừng, có lẽ vì khóc mà thành, gã lại muốn đưa chân lên đá Lục Thừa Vũ một cái, nhưng lại bị những tù nhân khác hung hăng túm lấy.
Ở trong ngục giam, ẩu đả đánh nhau tuyệt đối không được phép. Bọn họ có thể cãi nhau, thậm chí có thể làm nhục đối phương, nhưng chỉ cần còn lại một tia lý trí thì tuyệt đối sẽ không động tay.
Một khi bị phát hiện có nghĩa là sẽ bị tăng thêm hình phạt.
Gã đàn ông kia chắc đã chịu phải kích động gì rất lớn, cả người tràn đầy sức lực, người khác muốn ngăn cản cũng không được, vừa mới tránh thoát được là lập tức nhào đến cho Lục Thừa Vũ một đá. Lục Thừa Vũ vô thức muốn đánh trả, nhưng nghe thấy khuyên giải của bạn tù bên cạnh đã ngăn cản hắn lại. Trong lòng không có tức tối gì, ngược lại chỉ cảm thấy không thể hiểu được, những vị trí bị đánh tới cũng không ngừng lan ra đau đớn, làm sắc mặt hắn có hơi trắng bệch.
“Mẹ nó đám người có tiền chúng mày! Mẹ nó cái đám nhà giàu! Nhà tao thì đéo có cơm ăn! Vợ con tao sắp phải chết đói đến nơi! Mày mẹ nó còn ở trong ngục giam này ăn sung mặc sướng… Tao đánh chết mày! Hôm nay tao phải đánh chết mày!”
Gã gầm lên rồi lại muốn nhào tới lần nữa, nhìn dáng vẻ rất muốn bóp chết cái kẻ có tiền vẫn đang làm mưa làm gió trong cái ngục giam này.
Từng nơi trong ngục giam đều có giám sát, cai ngục cũng ở cách đó không xa. Gã đàn ông kia còn chưa kịp nhào lên thì một cái dùi cui đã đập vào trên lưng gã. Dùi cui bật điện, gã ta trước kia còn tràn đầy sức lực bây giờ tay chân lập tức mềm nhũn, ngã thẳng đơ ra trên mặt đất. Gã vẫn không chịu từ bỏ, mặt đầy tức giận chửi mắng, nhưng thứ gã nhận lại là một cái dùi cui tàn nhẫn hơn lúc nãy một chút.
Cuối cùng gã vẫn bị kéo đi, nhìn giống như đã chết rồi vậy.
Không có người nào sẽ ra mặt vì gã, cũng không có người nào sẽ vì gã mà cầu tình. Cảnh ngục hận nhất là những kẻ đầu sỏ gây sự như thế, dù sao sự hài hòa trong ngục giam có liên quan mật thiết đến kỳ sát hạch thành tích của bọn họ. Lục Thừa Vũ tuy rằng có mối quan hệ nhưng cũng không vì vậy mà được bất kỳ ưu đãi gì trong chuyện nãy, ngược lại vẫn bị trừ điểm. Khó khăn lắm tâm trạng hắn mới vui lên lại một lần giờ lại cảm thấy nặng nề, cũng bởi vì một quyền kia mà gương mặt sưng to hết lên. Hắn từ chối bạn tù dìu mình, một mình đi đến phòng y tế lấy thuốc.
Tìm được một nơi thanh tĩnh địa ở chốn này thật chẳng dễ, hắn không có đi vội, ngược lại ngồi nghỉ ngơi ở phòng y tế trong chốc lát. Nhưng mà vào lúc này, gã đàn ông vừa đánh hắn cũng bị đưa tới đây.
Khắp người gã đều là vết thương do bị dùi cui đánh.
Gã hình như cũng không còn nổi điên như trước, thấy Lục Thừa Vũ cũng không nói gì mà chỉ nhắm hai mắt lại, điệu bộ không muốn hé răng nửa lời. Lục Thừa Vũ nhìn dáng vẻ gã như vậy cũng không cảm thấy oán giận gì.
“Anh… Trong nhà có chuyện gì à? Tôi xem có thể giúp đỡ được hay không.”
Hắn trước nay cũng không phải người tốt gì cho cam, nhưng cũng vì vào tù nên tâm tính dần thay đổi, luôn cảm thấy gã đàn ông trước mặt đáng thương. Mà gã ta lúc bị cai ngục giáo huấn không hề phát ra một tiếng kêu rên lúc này lại mở mắt, thấy người trước mặt không phải đang lừa mình, thế là gào khóc thảm thiết.
– Hết chương 70 –