–
Giáo viên Trường THPT đứng đầu Thành phố nên rất có trách nhiệm, không chỉ nói về tình hình lớp mình mà họ còn dành hơn nửa tiếng đồng hồ để nói về tình hình các lớp khác. Vì vậy khi buổi họp phụ huynh kết thúc, kim đồng hồ điểm mười giờ. Một số phụ huynh và học sinh mệt mỏi rã rời, nóng lòng muốn trở về nghỉ ngơi. Còn một số khác vẫn muốn nán lại thêm chút nữa để trò chuyện với giáo viên chủ nhiệm, có lẽ vì kỳ thi này thành tích của con họ hơi thụt lùi. Người ngày càng ít đi, ánh đèn từ các phòng học cũng bắt đầu mất dần.
Mãi đến lúc này Thẩm Mặc mới miễn cưỡng rút tay ra.
Dựa theo thói quen thường ngày của ba người họ, lúc này đã tắm rửa xong xuôi. Cùng lắm là bên nhau ngồi sô pha xem TV một chút. Lục Thừa Vũ và Thẩm Mặc thì không sao. Nhưng Thẩm Trạch Hiên vẫn còn nhỏ, không kiềm chế được ngáp mấy cái. Nếu không về nhà ngay thì có lẽ sẽ ngủ gục luôn trên bàn. Cậu bé thi rất tốt, không ít lần được giáo viên tuyên dương khen ngợi trước lớp. Thấy đã không còn chuyện gì cần trao đổi với giáo viên nữa, Thẩm Mặc thảo luận với Lục Thừa Vũ. Cuối cùng quyết định chào hỏi giáo viên chủ nhiệm để rời đi.
Mãi đến lúc này, vẫn chưa có sự cố nào xảy ra.
Tuy việc Lục Thừa Vũ lén nắm tay Thẩm Mặc khiến cậu không quá thoải mái, nhưng những việc này vẫn nằm trong phạm vi có thể chấp nhận được. Nó không đến mức làm tâm trạng cậu thay đổi. Một vị phụ huynh đang nói chuyện cùng giáo viên chủ nhiệm với vẻ mặt đầy lo lắng. Thẩm Mặc đứng bên cạnh nhẹ giọng cúi chào, cô cũng đành gật đầu một cái, tiện thể nói thêm một câu “Đi thong thả”.
Bên ngoài lớp học có một vài phụ huynh đang tụ họp lại.
Có lẽ là bọn họ muốn trao đổi với nhau, hoặc có lẽ là đang chờ để trao đổi với giáo viên chủ nhiệm. Phòng học oi bức, một nhóm người ngồi chung lâu không tránh khỏi có chút bức bối. Lục Thừa Vũ và Thẩm Mặc đều cởi bỏ cúc áo trước ngực, áo khoác đồng phục của Thẩm Trạch Hiên được Thẩm Mặc cầm trong tay. Ba người cùng nhau bước ra khỏi lớp học, nhưng khi vừa định bước ra khỏi cửa thì họ loáng thoáng nghe thấy tiếng nói bên ngoài của các bậc phụ huynh.
“Cha của Thẩm Trạch Hiên trẻ thật.”
“Cả cậu của cậu bé nữa, mà sao trông hai người không giống nhau chút nào.”
“Tuổi tác không giống, vẻ ngoài cũng khác.”
“Không biết do chăm sóc da tốt hay là còn lý do nào khác…”
“Em thấy cha của Thẩm Trạch Hiên trông quen quen, không biết chị còn nhớ không…” Cô hơi dừng lại, “Cũng họ Thẩm, có lẽ đúng là vậy. Còn nhớ chuyện lùm xùm lúc trước của vị bác sĩ kia không? Em nghĩ là cùng một người…”
Giọng nói không lớn, nhưng Thẩm Mặc vẫn có thể nghe rõ. Tâm trạng vui vẻ, sung sướng, tự hào ban đầu phút chốc đã biến mất không còn dấu vết, ngay cả tay chân cũng trở nên lạnh ngắt.
“Sao có thể? Cái tên bác sĩ đó vô lương tâm như vậy, hơn nữa hình như còn có một người mẹ đã chết? Chị thấy cha của Thẩm Trạch Hiên không giống vậy đâu, thoạt nhìn có vẻ là người tốt mà.”
“Nhưng con trai em nói với em, người đó tên là Thẩm Mặc…”
Lời bàn tán bỗng nhiên dừng lại ngay khi thấy ba người họ bước ra, im lặng hồi lâu thì bọn họ tìm cách chuyển chủ đề khác. Ban đầu Lục Thừa Vũ không nghe rõ, nhưng khi họ nói đến “người mẹ đã chết”, cơ thể hắn vô thức sững lại. Lúc này hắn mới nhận ra chuyện mà các vị phụ huynh kia đang nói đến là gì. Cho nên lông mày hắn gắt gao nhíu chặt, hận không thể quay ngay sang bên kia trừng họ một cái. Thế nhưng Thẩm Mặc đứng bên cạnh đã nhẹ nhàng kéo vạt áo hắn, cậu nói:
“Lục Thừa Vũ, đi thôi.”
Cậu không biết tâm trạng mình lúc đó như thế nào mới nói ra được câu đó.
Hai chân nặng như chì, những lời đàm tiếu kia cứ quẩn quanh trong đầu cậu. Cậu vốn cho rằng mình đã thoát khỏi quá khứ, cách xa những kí ức đau buồn. Nhưng cho đến bây giờ cậu mới nhận ra, tất cả chỉ là đang tự lừa mình dối người mà thôi.
Chuyện kia cho đến bây giờ vẫn chưa kết thúc.
Dù cậu học đà điểu cách vùi đầu vào cát để không nghe thấy bất cứ điều gì, song vẫn sẽ lại có vô số người giúp cậu nhớ lại. Sau đó bóp méo, mang theo chút ác ý, rồi bị xem như một chuyện tán gẫu thông thường. Giống như lúc trước, bị Lục Thừa Vũ đánh ở cửa phòng phẫu thuật, không thể phản kháng, chỉ có thể đứng yên chấp nhận.
Thẩm Mặc gần như vô thức bước xuống cầu thang tòa nhà dạy học.
Còn Lục Thừa Vũ thì lại trở nên căng thẳng lần nữa, hắn sợ đối phương nghĩ đến chuyện gì không vui nên suốt đoạn đường luôn nắm chặt tay Thẩm Mặc. Thẩm Trạch Hiên có lẽ cũng nhận ra điều gì đó, dọc đường đi cậu ngoan ngoãn không lên tiếng. Khi tới trước cửa xe liền tự mở cửa bước lên, không làm phiền ai phải lo lắng cho mình.
Lục Thừa Vũ lo lắng nhìn Thẩm Mặc, đưa tay mở cửa ghế trước cho cậu.
Lúc này, cậu dường như đã phục hồi tinh thần, trong nháy mắt trở nên bối rối, tim đập loạn xạ, miệng nói thầm một tiếng “cảm ơn”. Sau đó cứng nhắc bước vào xe, cài dây an toàn lên như một con rô-bốt. Rồi lại vô thức nhìn ra cửa sổ. Lục Thừa Vũ thỉnh thoảng sẽ quay đầu sang nhìn cậu, nhưng khi nhìn thấy vẻ mặt đau khổ, chật vật quen thuộc trên gương mặt cậu, hắn lại không thể nói ra một câu an ủi.
Tất cả đều là lỗi của hắn.
Về đến nhà, Thẩm Trạch Hiên cầm quần áo của mình chạy vào phòng tắm. Còn Thẩm Mặc thì ngồi trên sô pha thơ thẩn một lúc. Mặc cho Lục Thừa Vũ rót cốc nước nóng đưa trước mặt cậu, cậu cũng không động đậy, giống như không nhìn thấy. Mãi đến khi Thẩm Trạch Hiên ra khỏi phòng tắm. Cậu như nhớ ra điều gì nên mới chậm rãi đứng dậy, đi đến tủ lạnh trong bếp lấy một hộp sữa rót vào cốc, sau đó đổ nước nóng rồi bưng lên phòng ngủ cho con.
Đây là việc mà cậu làm mỗi tối.
Nhìn đối phương uống sữa, chúc nhau ngủ ngon, cậu tắt đèn rồi nhẹ nhàng đóng cửa lại. Lục Thừa Vũ đã tắm xong mặc áo choàng tắm đứng phía sau cậu, thấy Thẩm Mặc bước ra, liền nhẹ nhàng ôm lấy eo cậu từ phía sau.
“Thẩm Mặc… Anh chuẩn bị xong nước cho em rồi đó.”
Hắn tựa cằm lên vai cậu, hơi ẩm từ da thịt phả vào cổ cậu. Người bị hắn ôm trong lòng đột nhiên run lên một cái, giống như đột nhiên trở nên bài xích với sự đụng chạm này. Cậu từ từ quay đầu lại, mở to hai mắt, không biểu hiện gì, nhưng lại giống như đang lên án, nhìn hắn thất vọng mà buông tay ra.
“Em… mau đi đi, nước sắp nguội rồi.” Lục Thừa Vũ gượng cười, xấu hổ lùi lại mấy bước.
Rõ ràng lúc đầu đi cùng nhau không khí vẫn rất hài hòa, hắn còn có thể cùng Thẩm Mặc đùa giỡn mấy chuyện lặt vặt.Nhưng lúc trở về lại bị mấy phụ huynh lắm chuyện kia phá tan sự hòa hợp ấy. Hắn thấy hối hận, tự trách mình tại sao lúc đó không kéo Thẩm Mặc đi sớm hơn, có lẽ như vậy sẽ không phải nghe mấy lời kia. Nhưng hắn biết rất rõ, mọi thứ đều là do một tay mình gây ra, việc trách móc người khác chẳng qua là cái cớ để trốn tránh trách nhiệm mà thôi.
Mâu thuẫn giữa hắn và Thẩm Mặc, vốn chưa bao giờ được giải quyết.
Có lẽ là không có tâm trạng tắm rửa, Thẩm Mặc chỉ làm qua loa rồi bước ra khỏi bồn tắm. Dùng khăn chậm rãi lau sạch từng giọt nước trên người. Cậu chợt nhìn thấy vết thương trên cổ tay mình, vết thương sâu hoắm, đến giờ vẫn để lại một vết sẹo gớm ghiếc.
Giống như tất cả mọi thứ vẫn luôn tồn tại.
Rõ ràng chuyện đó đã qua, đã qua rất lâu, nhưng đến bây giờ vẫn không chịu biến mất. Nhất định phải lưu lại một chút dấu vết nhắc nhở sự có mặt của nó.
Tất cả, mọi thứ đều đã khác.
Cứ nghĩ đến chuyện đó thì niềm hạnh phúc ngắn ngủ sẽ biến mất không còn chút vết tích. Cậu chợt nhận ra mình chưa bao giờ thoát khỏi những nỗi đau đó. Từ đầu tới cuối, cậu luôn bị giam cầm trong băng giá dưới biển sâu, chỉ chờ đến giây phút ngạt thở cuối cùng.
Lồng ngực nhói đau, cứ như thể trái tim bị khoét thủng, ớn lạnh từng hồi. Thẩm Mặc từ từ mặc đồ ngủ vào, lau khô tóc, tắt đèn phòng tắm, chậm rãi bước vào phòng ngủ. Đèn trong phòng ngủ vẫn sáng, Lục Thừa Vũ đang ngồi trên giường đọc sách, thấy cậu bước vào lập tức bỏ sách xuống.
“Mệt à? Mau ngủ đi.”
Hắn không biết phải nói gì, chỉ có thể nói vài lời khô khan để quan tâm cậu. Cố hết sức duy trì mối quan hệ của bọn họ. Thẩm Mặc chợt sững lại, sau đó “ừm” một tiếng trầm thấp. Cậu ngồi xuống mép giường như thường lệ, cởi dép lê rồi nằm xuống.
Đèn phòng ngủ đã tắt, chỉ còn vỏn vẹn một chút ánh trăng xuyên qua rèm cửa chiếu vào. Thẩm Mặc yên lặng nằm trên giường, hai mắt vẫn chưa nhắm lại, ngơ ngác nhìn bóng tối đen kịt trước mặt. Trong đầu hiện lên rất nhiều suy nghĩ, một chốc lại hiện lên hình ảnh mấy vị phụ huynh kia cười nói vui vẻ, một chốc lại là dáng vẻ của người cha quát lớn trong phòng bệnh ngày ấy.
Lục Thừa Vũ quay sang một bên, đưa hai tay cậu vào chăn để ủ ấm.
“Đừng để cảm lạnh… Dự báo thời tiết nói nhiệt độ có thể giảm xuống. Hiện tại là mùa cảm cúm, sức khỏe của em không tốt…”
Hắn thao thao bất tuyệt dặn dò, sự dịu dàng này chính là điều mà Thẩm Mặc đã từng mong chờ. Nhưng bây giờ nghe được rồi thì lại thấy chẳng có gì đặc biệt. Tiếp tục mê man nhìn vào bóng tối đen kịt, mãi cho đến khi bị kéo vào vòng tay của người kia, cậu mới có chút phản ứng, từ từ quay đầu lại.
Lục Thừa Vũ ôm chặt lấy cậu.
“Thẩm Mặc… Ngủ đi, ngày mai còn phải dậy sớm…” Giọng nói nhẹ nhàng khẽ run, hắn cũng sợ, nhưng lại tỏ vẻ như không có chuyện gì. Đôi môi khô khốc khẽ áp lên trán Thẩm Mặc, nụ hôn của hắn gần như là một lời cầu nguyện, “Ngoan, ngủ đi…”
Nhưng Thẩm Mặc lại không như hắn mong muốn.
Đôi mắt cậu trong bóng tối phát ra những tia sáng lạnh lẽo, chỉ cần liếc nhìn một chút thôi cũng khiến trái tim hắn run lên. Môi hắn mấp máy, khi miệng mở ra lần nữa thì giọng nói đã khàn khàn, cậu lẩm bẩm:
“Lục Thừa Vũ, có phải anh… là người đã tung tin đó cho giới truyền thông không?”
“Không!” Đối với chuyện mình chưa bao giờ làm, hắn ngay lập tức kiên quyết phủ nhận. Sau đó hắn siết chặt vòng tay mình, hận không thể buộc chặt người này vào ngực mình. Trong mắt có chút bi thương, hắn khổ sở khàn giọng giải thích:
“Sao em lại nghĩ như vậy… Làm sao anh có thể làm chuyện như vậy với em.”
“Thẩm Mặc, anh có thể thề, từ trước đến giờ anh chưa từng làm việc đó… Sau này anh xem tin tức mới biết được…” Cánh môi hắn không ngừng run rẩy, hơi thở nóng hổi không ngừng phả vào trán cậu. Lục Thừa Vũ lại hôn Thẩm Mặc một cái, cố gắng kìm nén sự nghẹn ngào trong cổ họng: “Em tin anh đi…”
“Lần đầu liên hệ với bên truyền thông, nhưng đối phương thật sự rất kiêu ngạo… anh đã dùng hết khả năng của mình, vẫn không ngăn nỗi miệng lưỡi của đám nhà báo. Sau đó thì hết cách, cho đến khi bên trên ra lệnh thì mọi chuyện mới lắng xuống được… cánh nhà báo cũng đã bị thu hồi bằng cấp… ”
“ Em tin anh đi… Thẩm Mặc…” Giọng nói run rẩy lộ ra rõ ràng, có lẽ là bởi vì tầm mắt tràn ngập bóng tối, âm thanh bên tai càng rõ ràng hơn một chút.
Thẩm Mặc cụp mắt xuống.
“Tôi còn tưởng rằng, là do anh cảm thấy thương xót nên mới để tôi đi.” Ý của cậu là gì, không cần phải nói thêm, hai người đều biết chính xác chuyện gì đang xảy ra. Xảy ra chuyện kia, Thẩm Mặc hoài nghi cũng là chuyện dễ hiểu. Vòng tay đang ôm chặt cậu hơi cứng lại một chút, sau đó là những nụ hôn ướt át không ngừng rơi xuống trán cậu.
“Anh xin lỗi… Thẩm Mặc, anh xin lỗi…” hắn khàn giọng thì thào, như thể điều đó có thể làm giảm bớt tội lỗi của mình.
– Hết chương 53 –