Kết quả chưa đến một tuần, quả thực đã xảy ra chuyện.
Lúc ấy Tiêu Dư An đang dùng thiện, nghe thấy Dương Liễu An bẩm báo, để ngay bát xuống vội vàng chạy tới Cảnh Dương cung.
Việc này, nói lớn không lớn, nhưng mà nói nhỏ thì cũng không nhỏ.
Một cấm luyến nổi danh nói trông thấy Yến Hà Thanh ở trong viện luyện kiếm, sau đó chạy tới bẩm báo với người phụ trách Cảnh Dương cung, Hồng Tụ.
Quy củ trong Cảnh Dương cung có rất nhiều, mà tập võ luyện kiếm chính là tối kỵ của tối kỵ. Trước không nói đến chuyện hoàng thượng chỉ thích cấm luyến mềm mị không xương, chỉ nên hiểu cách làm sao thị tẩm, lại nói, đã mang loại thân phận này lại còn vụng trộm luyện kiếm chỉ sợ rằng còn ôm suy nghĩ làm tổn thương đến quân vương.
Lúc này, Yến Hà Thanh cùng với tên cấm luyến đến bẩm báo kia đang quỳ gối trong nội viện quản lý của Cảnh Dương cung, Hồng Tụ nhìn hai người, ánh mắt phức tạp, vẻ mặt do dự.
Mấy tên nô tỳ sai vặt đứng bốn phía vụng trộm trao đổi ánh mắt, tất cả đều là vẻ mặt xem trò vui.
Dựa theo tính cách trước kia của Hồng Tụ, nếu như chuyện này là thật, loại hình phạt đợi Yến Hà Thanh không phải chỉ là nỗi khổ da thịt, mà chính là gãy tay gãy chân.
Thế nhưng mấy ngày trước đây, Tiêu Dư An liên tục căn dặn về vấn đề công tâm kế, cho nên Hồng Tụ thực sự không muốn làm khó Yến Hà Thanh, chỉ định phạt vài roi cho có là được.
Nhưng trong chuyện này, bất lợi ở chỗ cái tên cấm luyến tới mật báo kia lại là kẻ lắm mồm, cực kỳ thích kể chuyện linh tinh.
Trước khi Hồng Tụ biết đến chuyện này thì toàn bộ Cảnh Dương cung đã truyền tai nhau chuyện Yến Hà Thanh vụng trộm luyện kiếm. Nếu như bây giờ chỉ phạt vài roi, uy nghiêm của Hồng Tụ sẽ bị ảnh hưởng, nếu như nghĩ theo hướng nghiêm trọng, thậm chí còn có thể nói là có ý bao che cho ý định hành thích quân vương của Yến Hà Thanh.
Ánh mắt của Hồng Tụ di chuyển trên thân hai người đang quỳ dưới đất, cuối cùng dừng lại trên người tên cấm luyến kia: “Ngươi nói Yến Hà Thanh vụng trộm luyện kiếm, vậy có chứng cứ không?”
Tên cấm luyến kia không kịp chờ đợi, ngẩng đầu lên, không chút nghĩ ngợi nói: “Đêm hôm đó nô tài ngủ không say, sáng sớm dậy thưởng tuyết, tình cờ nhìn thấy hắn đang múa kiếm. Nô tài biết chỉ mình mình nói thì không ai tin, thế là ngày thứ hai đã gọi bọn Tần Ngọc lén đến xem, quả nhiên lại thấy hắn luyện kiếm.”
Hồng Tụ đau đầu không thôi, cho người gọi Tần Ngọc đến, Tần Ngọc vén tóc quỳ xuống, thanh thanh cổ họng cười quyến rũ: “Hồng Tụ tỷ tỷ, thực sự là có chuyện này, hơn nữa ban ngày ban mặt đi luyện kiếm, ngoại trừ muốn hại hoàng thượng thì còn mục đích nào khác nữa?”
Hồng Tụ gật gật đầu, lại gọi mấy tên cấm luyến khác đến, quả thực tất cả đều nói như vậy.
Miệng nhiều người nói xói chảy vàng, tích lại cũng đủ hại chết người, hiện tại Yến Hà Thanh hết đường chối cãi.
Hồng Tụ nhìn về phía Yến Hà Thanh, trông thấy vẻ mặt hắn vẫn lạnh lùng, không hề lo lắng sợ hãi, liền hỏi: “Ngươi không có gì để nói sao?”
Mắt Yến Hà Thanh vẫn nhìn thẳng, dùng trầm mặc đáp lại.
Mấy tên cấm luyến đang quỳ trên đất trao đổi ánh mắt, khóe miệng lộ ra nụ cười đắc ý.
“Vậy tốt.” – Hồng Tụ gật gật đầu: “Người đâu, đem hắn…”
Chưa nói hết câu, một nô tài đã vội vàng hấp tấp chạy vào: “Hoàng thượng tới!”
Tiêu Dư An bước vào quản lý viện, người bên trong nơm nớp lo sợ quỳ xuống, lúc nhìn thấy Yến Hà Thanh thì trợn mắt há mồm.
Ngươi sao lại quỳ! Ngươi quỳ một lần có thể làm ta tổn thọ mười năm đó!!
“Đứng dậy, tất cả đứng lên đi.” – Tiêu Dư An vung tay.
Hồng Tụ đứng dậy, hành lễ với Tiêu Dư An: “Hoàng thượng, việc này…”
“Dương Liễu An đều đã nói hết với ta.” – Tiêu Dư An tỏ vẻ đã sớm biết chuyện, quay người đi đến trước mặt Yến Hà Thanh, cười hỏi: “Ngươi thực sự luyện kiếm rồi à?”
Yến Hà Thanh còn chưa trả lời, tên cấm luyến đến mật báo đứng ở một bên đã ra đ’òn phủ đầu: “Hoàng thượng! Thực sự có chuyện này, không tin ngài có thể h’aỏi…”
Nói chưa hết câu, tên cấm luyến kia đã bị Hồng Tụ hung hăng lườm một cái, vội vàng ngậm miệng lại.
Tiêu Dư An kiên nhẫn chờ đợi câu trả lời của Yến Hà Thanh, Yến Hà Thanh nhìn hắn chăm chú, đôi mắt bình tĩnh như mặt hồ phẳng lặng, chậm rãi gật gật đầu.