Vũ Ninh vương gia quỳ lạy hành lễ: “Hoàng thượng, sao hôm nay lại đột nhiên đại giá quang lâm hàn xá?”
Hàn, hàn xá?
Tiêu dư An ngắm nhìn bốn phía.
Được rồi, ngươi vui vẻ là được.
Tiêu dư An cũng lười vòng vo: “Muốn mượn tiền.”
Vũ Ninh vương gia cảm thấy hình như mình nghe lầm rồi: “Mượn… cái gì?”
“Tiền.”
Đầu óc Vũ Ninh vương gia bắt đầu tốc hành suy nghĩ.
Ý của hoàng thượng là gì đây? Là cố ý tới dò xét mình sao? Hay là đến mỉa mai mình? Hơn nữa mượn tiền? Mượn? Đương triều hoàng thượng cần gì phải nói đến chữ mượn này? Đây là muốn mượn nhiều hay ít? Chẳng lẽ là vạn lượng hoàng kim? Mặc dù mình cũng lấy ra được, nhưng mà vẫn sẽ cảm thấy đau thịt lắm.
“Hoàng thượng nói gì vậy, không cần phải nói mượn, không biết hoàng thượng muốn bao nhiêu?” – Vũ Ninh vương gia cẩn thận từng li từng tí hỏi.
“Rất nhiều.”
Trong nội tâm Vũ Ninh vương gia bắt đầu nhỏ máu, chẳng lẽ vạn lượng cũng không đủ?
“Một trăm lượng.”
“…Bao, bao nhiêu? Một trăm lượng?”
“Đúng, một trăm lượng vàng, nhiều quá hả?”
“Không có không có, thần cho người đi chuẩn bị ngay.” – Vũ Ninh vương gia chẳng hiểu ra làm sao đi ra chính sảnh, gọi phụ tá tới, đem tình huống cổ quái này nói ra, hai người thầm thì to nhỏ thương lượng với nhau hồi lâu, cuối cùng đạt thành nhất trí.
Hoàng thượng ngài ấy…
Nhất định là đã cấm dục quá lâu!!
Hoàng thượng vì giữ đạo hiếu cho tiên đế, không thể không để lục căn thanh tịnh, hôm nay lại là thọ thần, khó tránh khỏi có chút ý nghĩ kia, lại lo lắng trong cung không ổn, thế là trộm ra đây cho mình một cái ám chỉ!
Đúng, chính là như vậy!
Vũ Ninh vương gia vì sự cơ trí của mình mà cảm thấy vô cùng vui mừng, niềm tin tràn đầy sai phụ tá nhanh chóng đi chuẩn bị, sau đó lại lần nữa đi vào chính điện nói với Tiêu dư An: “Hoàng thượng, thần đã sai người đi chuẩn bị hoàng kim trăm lượng rồi, còn có một chuyện muốn nói với hoàng thượng.”
Tiêu dư An không hiểu hỏi: “A? Có chuyện gì?”
Vũ Ninh vương gia thở dài: “Hôm nay là thọ thần của hoàng thượng, thần có chuẩn bị lễ mọn, vốn định chờ kết thúc yến hội thì hiến cho hoàng thượng, nhưng bởi vì có biến cố phát sinh cho nên yến hội qua loa kết thúc, chưa thể toại nguyện. Hiện tại hoàng thượng lâm hạnh bản phủ, không bằng thuận tiện lấy phần lễ mọn ấy đi.”
Tiêu dư An thấy vậy cũng thuận nước đẩy thuyền: “Được.”
“Vậy làm phiền hoàng thượng, mời tới bên này.”
Tiêu dư An cùng Yến Hà Thanh liếc nhau, đuổi theo bước chân của Vũ Ninh vương gia.
Vũ Ninh vương phủ sa hoa lộng lẫy, điêu lan họa đống*, giả sơn ao sen, Tiêu dư An nhìn xung quanh, trong lòng chỉ toàn là suy nghĩ Vũ Ninh vương gia nhất định nhận không ít hối lộ.
(*Điêu lan họa đống: lan can, nóc nhà điêu khắc chạm trổ:v chả biết đểu sao cho nó xuôi nên để luôn hán việt cho có vẻ nguy hiểm.)
Ba người xuyên qua hành lang lầu các, dừng ở trước cửa sương phòng phía Đông. Vũ Ninh vương gia dùng tay làm dấu mời, Tiêu dư An nghi hoặc đẩy cửa ra, Yến Hà Thanh cũng đi ngay theo phía sau hắn, vốn định cùng nhau đi vào thì lại bị Vũ Ninh vương gia ngăn lại: “Vị thị vệ này, vẫn là chờ ở bên ngoài thì hơn.”
Tiêu dư An hỏi: “Hắn không thể vào?”
Yến Hà Thanh nhíu lại lông mày, sắc mặt phát lạnh.
Vũ Ninh vương gia không trả lời, chỉ cười sâu xa.
Tiêu dư An bị hắn cười khiến cho cả người nổi da gà, mơ hồ đoán được bên trong này là cái gì.
“Vậy ngươi cứ ở bên ngoài chờ chút đi.” – Tiêu dư An vỗ vỗ Yến Hà Thanh.
“Ừm.” – Yến Hà Thanh gật gật đầu, đưa mắt nhìn Tiêu dư An đi vào sương phòng.
Sương phòng cực lớn, hương khói lượn lờ, bên ngoài sảnh trưng bày đủ loại tranh chữ hiếm lạ cùng với trân bảo, Tiêu dư An xuyên qua ngoại sảnh, đi vào nội thất, thoáng cái dừng chân lại.
Giường gỗ rộng lớn, sa đỏ quấn quanh, đệm chặn lộn xộn, có hai mỹ nhân áo đỏ quần áo xốc xếch thân thể đang quấn với nhau, da thị cọ xát, kiều mị thở dốc liên tục, mị nhãn như tơ nhìn thẳng vào Tiêu dư An.
Tiêu dư An nhếch nhếch miệng, xoa xoa thận quay người rời đi khiến hai mĩ nhân ở trên giường dại cả ra.
Mà ở bên ngoài sương phòng, Tiêu dư An vừa đóng lại cửa sương phòng phía đông, Vũ Ninh vương gia đã bước đến gần Yến Hà Thanh, đè thấp thanh âm thì thầm: “Nam Yến quốc hoàng tử, Yến Hà Thanh.” – Yến Hà Thanh giật mình.
“Yến hoàng tử, ở bên người hoàng thượng, hẳn là vất vả lắm.” – Vũ Ninh vương gia híp mắt, ngữ điệu mang ý tứ hàm xúc.
Hai mắt Yến Hà Thanh hơi mở lớn, trong mắt lóe ra vẻ không tưởng tượng nổi, hắn đột ngột nắm chặt lấy chuôi kiếm đeo bên hông, môi mỏng khẽ mím, đem cảm xúc trong mắt đè xuống, đôi mắt bỗng chốc trở nên cực sâu cực trầm.
Vũ Ninh vương gia lại tiến đến một bước, thân thể hai người cơ hồ dính lại với nhau, Vũ Ninh vương gia cong miệng cười, đưa tay đè lên tay cầm kiếm của Yến Hà Thanh, tư thế cùng với động tác đều cực kỳ ám muội thế nhưng Yến Hà Thanh lại không giận cũng không phản ứng lại.
Bởi vì trong tay hắn, bị nhét vào một vật.