Thế là mấy ngày này Tiêu Dư An hết ăn uống thì lại nằm đờ ra.
Chịu đựng đến ngày thứ ba, Vĩnh Ninh công chúa tới thăm bệnh, sau lưng còn có nha hoàn Thúy Nhi trông hệt như Lỗ Trí Thâm đi theo. Thúy Nhi xấu hổ ngượng ngùng, uốn éo cúi đầu không chịu nhìn đường, loạng choạng bước đi, không cẩn thận đụng phải thị vệ ở cửa tẩm cung. Thúy Nhi kêu “á” một tiếng, thẹn thùng chạy vào trong tẩm cung, tên thị vệ kia ngồi ngốc trên mặt đất, cảm thấy xương sườn mình hình như gãy mất hai cái rồi.
“Hoàng thượng ca ca, ngươi gần đây sao lại hay sinh bệnh với bị thương như vậy?” – Hai mắt Vĩnh Ninh công chúa tràn đầy lo lắng, ngồi xuống bên cạnh giường.
Tiêu Dư An an ủi nàng: “Chỉ là không cẩn thận bị trẹo chân thôi, đừng lo lắng.”
“Ừm, hoàng thượng ca ca, Vĩnh Ninh nấu cháo cho ngài.” – Nói xong, Vĩnh Ninh công chúa vẫy tay gọi Thúy Nhi, Thúy Nhi vội vàng bưng một thực hạp tinh xảo lên.
Hồng Tụ thấy vậy muốn nhận, Vĩnh Ninh công chúa lại tự mình nhận lấy, cười nói: “Không sao đâu, để ta, bên trong còn chưa có thêm đường.”
Hồng Tụ gật đầu thưa dạ, lui sang một bên.
Mùi thơm ngọt ngào từ trong thực hạp truyền đến, Tiêu Dư An chuyển đến cạnh giường, nhô người ra: “Là cháo gì thế?”
Vĩnh Ninh công chúa cười dịu dàng: “Cháo tuyết lê bách hợp.”
Tiêu Dư An ngã thẳng từ trên giường xuống.
Cả tẩm cung đều kinh sợ hô lên, Vĩnh Ninh công chúa bị dọa sợ, nhanh chóng đỡ Tiêu Dư An dậy: “Hoàng thượng ca ca, ngài cẩn thận một chút.”
Tiêu Dư An run rẩy hỏi: “Ngươi, ngươi lặp lại lần nữa, là cháo gì?”
Vĩnh Ninh công chúa khó hiểu nghi hoặc: “Là cháo tuyết lê bách hợp á.”
“Chế biến từ nụ hoa phơi khô từ tháng tám năm ngoái?”
“A?” – Vĩnh Ninh công chúa kinh ngạc: “Hoàng thượng ca ca vậy mà cũng biết cái này. Hoàng thượng ca ca, ngài làm sao vậy? Sao lại hoảng sợ như thế?”
Tiêu Dư An có thể không sợ hãi sao!!!
Cháo tuyết lê bách hợp???
Ở trong nguyên tác, đây là chính là vật phẩm trợ công cho Yến Hà Thanh và Vĩnh Ninh công chúa hồi mới bắt đầu có tình ý, giúp bọn họ ngầm nảy sinh tình cảm với nhau.
Theo kịch bản trong nguyên tác thì, sau khi Yến Hà Thanh thân là thị vệ lại được ăn bát cháo tuyết lê bách hợp do tự tay Vĩnh Ninh công chúa nấu thì tán thưởng không thôi, Vĩnh Ninh công chúa còn cong mắt cười, sáng rực như hoa, nói: “Ngươi nói thích, vậy thì ta thường xuyên nấu cho ngươi, được không?”
Trong lòng Yến Hà Thanh ấm áp, nhớ tới những ngày này Vĩnh Ninh công chúa đối tốt với mình, hơn nữa tính tình nàng thiện lương, đột nhiên trong lòng dâng lên suy nghĩ ái mộ.
Mà tác giả còn cường điệu một câu, hoa bách hợp này chỉ tồn lại có ba lạng, đủ nấu một nồi cháo, mà trong nguyên tác thì cũng chỉ có nam chính Yến Hà Thanh là được ăn loại cháo tuyết lê bách hợp này.
Nội tâm Tiêu Dư An lại kêu gào: Thế nên vì sao ngươi lại đem nó đi nấu! Ngươi nấu xong lại còn đem tới cho ta ăn!!! Tổn thọ mất!! Đã đến tận phần kịch bản của cháo tuyết lê bách hợp rồi mà nam nữ chính còn chưa chịu chạm mặt nhau! Còn! Chưa! Chịu! Chạm! Mặt! Nhau!
Tiêu Dư An cảm thấy bản thân hơi bị khó thở.
Vĩnh Ninh công chúa mở thực hạp ra, lấy cái kẹp gỗ bên trong kẹp mấy khối đường phèn, bỏ vào bên trong bát cháo thơm ngọt kia: “Hoàng thượng ca ca thích ngọt, cho nhiều thêm hai khối đường mới được.”
Ngươi không cần phải quan tâm người khác có thích hay không! Ngươi chỉ cần quan tâm Yến Hà Thanh có thích hay không là được rồi!
Vĩnh Ninh công chúa cầm lấy thìa gỗ, múc ra một bát nhỏ, đưa tới bên miệng Tiêu Dư An: “Hoàng thượng ca ca mau nếm thử.”
Không thể từ chối thịnh tình, Tiêu Dư An nhận lấy chén nhỏ, cháo đưa vào trong miệng, nhất thời nhãn tình sáng lên.
Ăn ngon! Không hổ là cháo chỉ có nam chính mới được ăn!
Tiêu Dư An mang theo tâm tình cực kỳ phức tạp mà ăn hết cháo, tán dương: “Môi răng lưu hương, dự vị kéo dài, ngon lắm.”
Vĩnh Ninh công chúa thu bát, hớn hở ra mặt: “Hoàng thượng ca ca thích thực sự là quá tốt, về sau Vĩnh Ninh thường xuyên nấu cháo cho hoàng thượng ca ca ăn được không?”
Tiêu Dư An tan vỡ che mặt.
Có thể đừng có cắt phần diễn của nam nữ chính thêm lên trên người ta không! Ta chịu không có nổi!
“Nhưng mà còn lại nhiều lắm, hoàng thượng ca ca ăn nữa không?” – Vĩnh Ninh công chúa nhìn thực hạp hỏi.
“Ăn!” – Tiêu Dư An đột nhiên hô lên: “Ngươi để đó đi, lát nữa chúng ta ăn.”
“Được.” – Vĩnh Ninh công chúa cười tươi rói đáp ứng.
Vĩnh Ninh công chúa ở lại nói chuyện với Tiêu Dư An một hồi nữa rồi mới đứng dậy rời đi.
Thấy Vĩnh Ninh công chúa đi rồi, Tiêu Dư An nhanh chóng cất kỹ thực hạp, không để ý đến vết thương ở chân, kiên trì đi đến Cảnh Dương cung.
Đột nhiên thấy Tiêu Dư An xuất hiện, Yến Hà Thanh cảm thấy hết sức kỳ quái, lại thấy hắn “cộp” một tiếng để một cái thực hạp lên bàn, mở nắp ra, lấy ra một cái bát, cứ như sợ mình không chịu ăn, đưa tới: “Ăn ăn ăn.”
Mặc dù Yến Hà Thanh không hiểu chuyện gì đang xảy ra, nhưng vẫn nhận lấy từ tay Tiêu Dư An, ăn một miếng cháo.
“Thế nào?” – Tiêu Dư An vội vàng hỏi.
Yến Hà Thanh nhíu mày: “Quá ngọt.”
Tay Tiêu Dư An run lên một cái, suýt chút nữa là cầm chén ném luôn.
Quá ngọt?
Ngọt?
Chẳng lẽ ngươi không nên dùng hết từ ngữ đẹp đẽ nhất thế gian để khen bát cháo này hay sao hả?
Ai cho ngươi cái can đảm đi ghét bỏ nó vậy!
Ngươi đây là không cần lão bà nữa sao!!!
Tiêu Dư An hỏi: “Ngươi không có cảm giác gì sao?”
“Cảm giác gì?”
Đương nhiên là cảm giác tim đập nhanh rồi! Cảm giác mối tình đầu! Như kiểu thiếu nữ hoài xuân… khụ, cảm giác tim đập thình thịch ấy!
“Ngươi ăn hết chỗ này đi.” – Tiêu Dư An đem thực hạp đẩy đến trước mặt Yến Hà Thanh.
Yến Hà Thanh trừng hắn một cái, chậm rãi đem cháo từng ngụm từng ngụm nuốt hết xuống bụng.
Tiêu Dư An khẩn trương hỏi: “Thấy thế nào?”
Yến Hà Thanh rót chén nước, đặt đến bên môi: “Hơi ngán.”
“…” – Tiêu Dư An đứng bật dậy: “Sáng mai ta lại tới tìm ngươi, nhất định phải dẫn ngươi đi gặp một người, nhất định phải vậy!”
Yến Hà Thanh ngồi bên cạnh vừa uống nước cho đỡ ngán vừa nghe Tiêu Dư An luôn miệng lải nhải về cái kịch bản gì đó, nam nữ chính gì đó y như bị mê sảng. Cuối cùng Tiêu Dư An lại cường điệu thêm một lần sáng mai nữa, lúc này mới thở dài rời đi.
Yến Hà Thanh mờ mịt, chẳng hiểu gì, còn nghĩ mình đã ăn hết toàn bộ chỗ cháo đó rồi, vì sao Tiêu Dư An vẫn mặt mày ủ rũ như vậy.
Hắn dùng tay chống cằm, cúi đầu suy đoán, chợt thấy dị thường, đứng dậy đi đến bên cửa sổ mở ra, gió rét lành lạnh, băng tuyết thi nhau rơi xuống, hai mắt Yến Hà Thanh nhắm lại, thấy bốn phía không có gì khác thường, cảm thấy hẳn là mình suy nghĩ nhiều, đưa tay đóng cửa sổ lại.
Cùng lúc đó, phía sau cây đại thụ trong viện, đang có một người ngồi xổm ở đó.
Người kia dáng người nhỏ gầy, hành động nhanh nhẹn, lúc thấy Yến Hà Thanh đóng cửa sổ lại thì lập tức thở dài một hơi, lau lau mồ hôi lạnh, lặng lẽ chạy tới một chỗ khác trong Cảnh Dương cung.
Chỗ kia, chính là sương phòng của Tần Ngọc.
Tần Ngọc ở trong sương phòng lo lắng đi qua đi lại, sợ rằng có chỗ nào đó xảy ra sai sót khiến sự tình bại lộ.
Tần Ngọc sợ chết, chính bởi vì sợ chết, hắn mới không dám vi phạm quân mệnh, trở thành một trong số cấm luyến hậu cung. Chính vì sợ chết, tại thời điểm quân vương thiếu niên biểu đạt sự ái mộ với hắn, hắn không thể không đè sự chán ghét xuống đáy lòng, giả như tình đầu ý hợp mà quyến rũ. Cũng chính bởi vì sợ chết, tại cái hoàng cung này, tính cách vốn ngay thẳng của hắn cũng dần thay đổi thành mẫn cảm, thường hay ngờ vực vô căn cứ. Hắn đã từng là một người không có âm mưu quỷ kế gì, bất đắc dĩ phải đi bày biện cơ quan, tính toán cẩn thận, dù sao ở một nơi nhân tâm khó lường như hoàng cung này, một chút thật tâm cũng không thể giữ được.
Đột nhiên bên ngoài truyền đến tiếng gõ cửa, Tần Ngọc cả kinh, toàn thân sợ hãi, sau đó nhanh chóng đi mở cửa.
Người thấp bé kia vội vàng vào nhà, cấp tốc đóng cửa lại: “Tần công tử, sáng mai hoàng thượng sẽ đi tìm Yến Hà Thanh.”
Nghe được tin tức, Tần Ngọc gật gật đầu, đứng dậy lấy từ trong tủ gỗ đặt trong sương phòng ra mọt túi bạc giao cho tên nhỏ gầy kia, người kia nói cám ơn liên tục, lại nghe thấy Tần Ngọc nói: “Ngươi đi hỏi Hiểu Phong Nguyệt một chút xem y đã suy nghĩ kỹ chưa.”