• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Mẹ ơi!” Diệp Nghi vừa mới bước xuống xe, cô bé bụ bẫm liền chạy đến, “Ôm một cái, ôm một cái nào!”

Diệp Nghi ôm chặt con gái vào lòng, cô lại nuốt lời, rõ ràng đã hứa không bao giờ xa nhau nữa, nhưng mà lần này Diệp Tông thân giam trong ngục, mỗi một bước đều đi ở ranh giới của sự hủy diệt, cô phải trở về một mình. Cô thầm hạ quyết tâm, một khi Diệp Tông thoát tội, lập tức sẽ đón con gái về. Nhưng mặc dù như vậy, cô vẫn rơi vào bẫy của Quý Thừa.

“Mẹ, mẹ đi lâu lắm rồi nhưng ba vẫn chưa tỉnh lại.” Mạch Miêu tủi thân than thở, “Chúng ta đưa ba vào bệnh viện, con thấy chú bác sĩ cứ lắc đầu với ba… Mẹ à, có phải suốt đời ba cũng không tỉnh lại không?”

“Sẽ không đâu.” Diệp Nghi khẽ nói, “Chỉ là ba mệt quá thôi, nghỉ ngơi một thời gian sẽ tỉnh lại ngay.”

“Cậu cũng nói như vậy đó.” Mạch Miêu nửa tin nửa ngờ, “Đúng rồi mẹ, cậu… là cái gì vậy mẹ?”

Diệp Nghi bị chọc cho buồn cười, “Cậu là anh trai của mẹ, là người thân rất thương Mạch Miêu, không phải là cái gì đâu…”

Cách đó không xa, có tiếng bước chân dồn dập, Diệp Nghi trả lời xong thì ngẩng lên, đối diện với vẻ mặt bình tĩnh nhất quán của Diệp Tông: “Không phải là đồ vật? Dĩ hạ phạm thượng hả, chắc phải dùng gia pháp phục vụ rồi.”

Vui sướng, khổ sở, áy náy, ấm ức, đủ mọi cảm xúc nháy mắt đọng lại, cuối cùng hóa thành một tiếng gọi sợ sệt: “Anh hai.”

Đây là lần thứ hai sau khi quay về Macao, Diệp Nghi gặp Diệp Tông, lần trước là lúc ở trên tòa làm chứng. Sáng nay Diệp Tông mới chính thức được thả, lúc trước bất luận cô thỉnh cầu thế nào, anh cũng từ chối gặp mặt. Cô hiểu Diệp Tông không muốn để cô khổ sở, nhưng cô cũng lo lắng, lần này cố tình về nước thực sự đã chọc giận anh.

Song, trong tích tắc gặp mặt này, tất cả lo lắng nghi ngại hoàn toàn hóa thành hư ảo. Họ đều bình an, có điều gì quan trọng hơn thế chứ? Cách vài bước chân, mặc dù Diệp Tông lạnh lùng, nhưng vẫn ngạo nghễ vươn tay về phía cô.

Diệp Nghi vội vàng đi qua đó, được bao bọc trong thứ mùi chỉ thuộc về riêng Diệp Tông, cô từ sụt sùi dần dần gào khóc: “Anh, anh hai, anh đừng trách em, em, rất sợ hãi… Có phải anh vẫn còn giận, giận em…”

Diệp Tông hừ một tiếng, ôm chầm lấy cô: “Khá đấy.”

“Hu hu! Mạch Miêu cũng bị cậu giận rồi! Ba Kỳ Yên cứu mạng!”

Kỳ Yên? Diệp Nghi ngạc nhiên, ngẩng đầu liền thấy anh ta: “Anh cũng đến à?”

“Mạch Miêu chưa từng gặp Diệp Tông, chỉ biết mỗi tôi. Diệp Tông sợ con bé sợ người lạ nên gọi cả tôi đến.” Kỳ Yên nhàn nhã bước đến, giang hai tay ra, không đứng đắn nói, “Gặp gỡ nhau rồi, không phải nên nhận được một cái ôm của ‘vợ trước’ à?”

Khuôn mặt của anh ta vẫn đẹp đến không hợp lẽ thường, Diệp Nghi cười cười ôm lấy anh: “Mấy ngày không gặp, càng ngày càng đẹp nha.”

“Bởi vì hiện giờ ba Kỳ Yên và dì Mật Mật đang ở bên nhau!” Cô gián điệp bé nhỏ nào đó mật báo, “Dì Mật Mật có nói, cô nam… cái gì nữ ở gần bên nhau, thì có thể biến thành đẹp hơn! Bởi vì có thể nảy… nảy sinh cái gì ấy nhỉ? Đúng rồi, ‘tiêm tình’[1]! Mẹ, dì Mật Mật không nói cho con biết cái gì là ‘tiêm tình’! Ngoại trừ ‘tiêm tình’, còn có ‘viên tình’ nữa hả mẹ?”

Đứng hình mất hai giây, Diệp Nghi cong môi ngẩng đầu: “Anh với… Đường Mật?” Mắt thấy khuôn mặt điển trai của Kỳ Yên hơi ửng đỏ, Diệp Nghi kinh ngạc hét lên, “Anh với Đường Mật?!”

Kỳ Yên ấn đầu cô trở lại ngực mình: “Vợ trước à, tôi rất nhớ em!”

Ba người đứng dồn thành một cục, mà cách đó vài bước chân, Quý Thừa đứng cô đơn lẻ bóng, lạnh lùng xem cảnh náo nhiệt. Anh thật muốn cười tự giễu, lại không góp nổi sức lực, chỉ có thể im lặng đứng bất động tại đó.

Đó rõ ràng là gia đình của anh, sân nhà anh, kia rõ ràng là người phụ nữ của anh, con gái của anh, nhưng không có san sẻ chút dịu dàng, chút nhớ nhung chỉ thuộc về riêng anh. Ván này anh thắng vô cùng đẹp mắt, nhưng khoảnh khắc này, anh lại thất bại thảm hại. Hai người đã trở về, nhưng đồng thời lại cách anh ngày càng xa. Hóa ra, gặp lại không thấy còn không bằng đừng gặp. Trên đời này, không có câu nào tàn khốc hơn câu ‘gần trong gang tấc mà biển trời cách mặt’.

Cuối cùng, vẫn là Mạch Miêu phát hiện ra anh: “A, mẹ, kia không phải là chú đẹp trai hồi trước sao?”

Tiếng nói trẻ thơ trong trẻo vang lên, mọi âm thanh xung quanh thoáng vắng lặng. Vài ánh mắt đồng thời chuyển sang Quý Thừa, càng có vẻ như anh là người ngoài dư thừa duy nhất ở đây. Không sao cả, người khác thấy thế nào anh đều không quan tâm, con gái anh đã về, hiện giờ anh chỉ thầm muốn bước đến đó, ngắm nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn đáng yêu của nó.

Nhưng mà mới bước được nửa bước, Mạch Miêu liền xoay lưng đi, không ngừng vùi mặt vào cổ Diệp Nghi: “Mẹ, vẻ mặt chú đẹp trai đáng sợ quá, sợ lắm sợ lắm!”

Diệp Nghi lui về sau từng bước, nhìn Quý Thừa đầy cảnh cáo, miệng trấn an: “Chú đẹp trai đùa với con đó, Mạch Miêu đừng sợ, đừng sợ nhé.”

Quý Thừa rốt cục không cách nào di chuyển nữa. Đó là người anh yêu, cũng vốn nên là người yêu thương anh, nhưng cô bé lại xem anh thành quái vật. Nếu con bé biết anh đã từng làm gì… Quý Thừa không dám nghĩ tiếp nữa. Liều lĩnh lâu như vậy, rốt cục anh cũng hối hận. Anh nghĩ chính mình đoạt lại hết thảy, mà trên thực tế, anh có thể đã đánh mất tất cả.

“Các người vào nhà trước đi.” Trong bầu không khí cực kỳ gượng gạo, Diệp Tông lên tiếng trước, “Tôi có lời muốn nói với Quý Thừa.”

***

Bầu trời sau trưa dần có mây đen tụ lại, biến ánh nắng trong trẻo thành màu lạnh lẽo, Diệp Tông nhìn Quý Thừa hồi lâu, thản nhiên nói: “Lần trước gặp mặt, anh nói anh sẽ thắng. Chuyện đến hiện giờ, anh cảm thấy anh thắng sao?”

Khóe môi Quý Thừa hơi cong lên, Diệp Tông nhẹ thở dài: “Em tôi bị anh ép quay về, mạng sống của Nghiêm Hàn như chỉ mành treo chuông, nhà họ Diệp xào xáo, quyền nuôi dưỡng cũng là anh chiếm thế thượng phong. Thế nhưng, anh thực sự thắng sao?”

Dừng một chút, tiếng của Diệp Tông ngày càng thấp: “Con bé nói ‘cậu không phải đồ vật’, lời này tuy rằng rất buồn cười, lại ẩn giấu một chân lý: con người không phải đồ vật, cũng không phải cướp được về tay liền thực sự thuộc về anh. Anh có thể cướp được, người khác cũng có thể giật lại, cuối cùng là của ai, phải xem trái tim hướng về đâu.”

“Ha…” Quý Thừa thấp giọng chế giễu, “Anh hai, mấy lời anh nói quá xa xỉ, cho tới bây giờ tôi không dám nghĩ tới. Lòng người không thể khống chế, cho nên không chiếm được trái tim, tôi cũng chỉ đành chiếm lấy con người. Chỉ đơn giản thế thôi.”

“Nếu anh đã nghĩ như vậy, tôi chẳng thể nói gì hơn.” Diệp Tông lắc đầu, “Tôi chỉ muốn nói với anh một chuyện, tôi đã gạch bỏ giấy phép bác sĩ của mình.”

Quý Thừa ngạc nhiên, còn Diệp Tông thì cười nói: “Cám ơn, là anh giúp tôi đưa ra quyết định này. Từ trước tôi vẫn luôn trốn tránh, luôn nghĩ một ngày nào đó còn có thể quay lại, tiếp tục nghề bác sĩ của tôi. Anh khiến tôi nhận ra suy nghĩ này thật vớ vẩn. Sự tình sở dĩ đến nông nỗi hôm nay, nói cho cùng là vì họ Diệp quá yếu. Nếu không phải tôi không có năng lực, em gái tôi không cần phải chịu anh hiếp đáp. Cho nên Quý Thừa, từ giờ trở đi, họ Diệp, họ Quý, anh chết, tôi sống. Tôi không phải nhắm vào anh, tôi làm hết thảy mọi chuyện, chỉ vì để lần sau khi em tôi bỏ đi sẽ không có gì vướng bận nữa, chỉ cần hỏi lòng nó muốn hướng về đâu thôi.”

***

Đứng ở phòng khách trống trải, Quý Thừa tin tường nghe tất cả mọi động tĩnh trên lầu. A Phỉ dẫn một lớn một nhỏ vào phòng, tiếng cô bé mềm mại trong veo: “Mẹ, căn phòng màu hồng này đẹp quá!”

“Đây là phòng của cô chủ nhỏ.” A Phỉ vui vẻ nói, “Sát bên là thư phòng của cậu chủ, bên kia là phòng ngủ của cô chủ, vô cùng tiện lợi! Cậu nghe nói cô chủ nhỏ thích màu hồng phấn, cho nên đặc biệt dặn dò…”

“A Phỉ.” Diệp Nghi ngắt lời bà, “Tôi là khách, sống trong phòng chủ nhân không thích hợp lắm, đổi phòng khác cho tôi.”

“Cô chủ!” A Phỉ khẩn trương ngăn cản, “Lời này nếu để cậu nghe thấy thì sẽ thế nào! Cô chính là cô chủ, nào có đạo lý ngủ ở phòng dành cho khách chứ? Huống hồ mấy năm nay cậu chỉ ngủ ở thư phòng, cô không cần lo lắng…”

“Hà tất phải phiền phức như vậy?” Không đợi A Phỉ nói xong, một giọng nam ảm đảm lạnh lùng cắt ngang.

Quý Thừa bước vào, tùy tiện xé tờ giấy, viết xoạt xoạt mấy chữ, sau đó đập bộp vào ngực của Diệp Nghi, “Đó, hai chữ ‘phòng khách’, em dán trước cửa phòng ngủ của em, mọi người liền biết em muốn ly hôn rồi. Như vậy đủ chưa? Hay là muốn tôi bố cáo thiên hạ em mới hài lòng?”

“Quý Thừa!” Diệp Nghi hạ giọng liếc anh, “Con gái ở đây, anh phát bệnh thần kinh gì chứ!”

Quý Thừa ngẩn ngơ, vô thức cụp mắt, chỉ thấy Mạch Miêu nép sau chân của Diệp Nghi, hoảng sợ nhìn anh: “Chú đẹp trai ơi, mẹ con chọc giận chú à? Xin lỗi chú, chú đừng giận nữa được không?”

Trong lòng Quý Thừa hơi nhói lên, anh không muốn dọa đến con bé, anh chỉ là không chịu nổi. Diệp Tông vừa mới nói sớm muộn gì Diệp Nghi cũng đi nữa, cô liền xưng bản thân là ‘khách’, chữ ‘khách’ này để cho tất cả lý trí của anh thoáng chốc bị diệt sạch sẽ. Anh chỉ muốn tìm một cái cớ để nói chuyện với cô, dù cãi nhau cũng được, còn hơn cứ sống mà im lặng thế này. Nhưng anh quên mất con bé ở đây, anh quả nhiên không có bản năng làm cha.

Quý Thừa ảo não siết nắm tay, anh vươn tay ra, muốn xoa đầu Mạch Miêu để trấn an. Nhưng anh không biết, dưới cặp mắt trẻ thơ, hành động này đến từ một người xa lạ càng giống như uy hiếp. Trong lúc bối rối, Mạch Miêu lảo đảo lùi về sau, sau đó hụt chân, ngã ngồi trên sàn. Con bé lại hoảng sợ mở to mắt nhìn Quý Thừa, chu môi, muốn khóc lại không dám khóc ra tiếng.

Diệp Nghi vội vàng bế con bé lên: “Mạch Miêu ngoan, chúng ta đi ngủ trưa được không?” Vừa nói, cô vừa lạnh lùng nhìn về phía cửa.

Quý Thừa ý thức được, nơi này căn bản không có vị trí dành cho anh. Lặng lẽ rút tay về, anh cứng ngắc xoay người, bước nhanh khỏi phòng như chạy trốn.

***

Dỗ Mạch Miêu ngủ xong, Diệp Nghi trở về phòng ngủ của mình, không tập trung mà thu dọn đồ đạc. Nghĩ lại tình hình vừa nãy, cô càng lúc càng thấy kỳ lạ. Lúc Quý Thừa rời đi, trên mặt rõ ràng biểu hiện bị tổn thương.

Chẳng lẽ cảm giác xa lạ của Mạch Miêu khiến anh cảm thấy thất vọng? Nhưng đứa bé ba tuổi, sợ người lạ là bình thường, anh thất vọng cái gì chứ? Vả lại, tại sao anh lại để ý? Lúc Mạch Miêu còn trong bụng cô, anh hoàn toàn tỏ vẻ không muốn bị đứa con này quấy rầy. Hiện tại lại hồi tâm chuyển ý? Hay là đang đóng kịch?

Đủ loại phỏng đoán rối rắm, Diệp Nghi ngồi không yên, dứt khoát đứng lên đi xem tình hình của Mạch Miêu. Kết quả vừa đẩy cửa ra, cô liền giật mình. Quý Thừa ngồi bên chiếc giường nhỏ màu hồng nhạt, đang… sờ mặt của Mạch Miêu? Cô nhẹ nhàng bước đến gần, kéo anh đứng dậy: “Anh đang làm gì?”

Cô thật sự cảm thấy hiếu kỳ mới hỏi, nhưng lời này chui vào tai người khác, lại tràn ngập ý tứ phòng bị và căm thù. Nhớ lại ngày hôm qua cô chỉ trích anh sẽ ngược đãi con, Quý Thừa bỗng nhiên xụ mặt: “Em cảm thấy tôi đang làm gì? Ngược đãi con à?”

Diệp Nghi xoay đi: “Con đang ngủ, tôi không muốn cãi nhau với anh.”

Quý Thừa lại theo ra ngoài: “Em vẫn chưa trả lời câu hỏi của tôi.”

“Thuận miệng thì hỏi thôi, anh so đo làm gì?” Đi xuống cầu thang được một nửa, Diệp Nghi dừng lại xoay người, “Tôi muốn đi thăm Nghiêm Hàn, anh có đi cùng không?”

Cái tên Nghiêm Hàn giống như một mồi lửa, nhén nhóm lên mọi hậm hực của Quý Thừa, anh quắc mắt kéo tay Diệp Nghi: “Nghiêm Hàn, Nghiêm Hàn, em chỉ nhìn thấy mỗi mình hắn thôi sao? Muốn gặp hắn, được thôi, nhưng trước tiên em phải giải quyết một chuyện đã. Diệp Nghi, em tìm cho con nhiều cha như vậy, vậy chuẩn bị khi nào thì nói cho con biết thân phận của tôi?”

“Anh muốn khi nào? Bây giờ ư?” Diệp Nghi ngửa đầu hỏi ngược lại, “Anh muốn tôi nói với con thế nào? Nói với con, cưng à, đây là cha ruột của con, cha con mới vừa hãm hại cậu con, mưu sát ông ngoại con, còn khiến cho ba Nghiêm Hàn mà con thương nhất sống chết chưa rõ?”

“Em!… …”

“Mẹ, mẹ nói gì?” Đột nhiên, tiếng nói của Mạch Miêu truyền đến, “Ba Nghiêm Hàn… sống chết chưa gì hả mẹ? Ba Nghiêm Hàn chết rồi sao?”

Hai người lớn nghe xong đồng loạt ngẩng đầu, Mạch Miêu không biết chạy ra từ lúc nào, luống cuống đứng ở đầu cầu thang, trong mắt ngập nước: “Ba chết rồi! Hu hu hu, ba ơi! Con muốn đi tìm ba!” Nói xong, nó nhấc chân, đột nhiên chạy xuống lầu.

Trong đầu Diệp Nghi như nổ tung, Mạch Miêu còn nhỏ, xuống cầu thang hoàn toàn không vững! Bậc thang trước mặt là đá cẩm thạch cứng, mỗi bậc đều cao như vậy! Cô muốn chạy lên đón lấy con bé, nhưng khoảng cách thực sự quá xa, hoàn toàn không kịp rồi!

Cô trơ mắt nhìn cơ thể nhỏ bé của Mạch Miêu ngã chúi về trước, sắp đụng mạnh xuống mặt đá lạnh băng. Đang muốn hét lên, một bóng đen đột nhiên xẹt ngang qua bên cạnh, bất luận là phản ứng hay tốc độ, Quý Thừa đều nhanh hơn cô rất nhiều, nhưng cái này vẫn không đủ để bù lại khoảng cách quá xa. Ngay tại khoảnh khắc cuối cùng, Quý Thừa bật mạnh, vươn cánh tay đón được Mạch Miêu, ôm chặt con bé vào lòng.

Nhưng cú nhảy này làm anh không cách nào lấy lại thăng bằng, chỉ có thể để mặc trọng lực lôi kéo, té mạnh xuống thềm đá, còn lăn xa mất mấy vòng. Diệp Nghi hoàn toàn choáng váng. Cho đến khi Quý Thừa đứng lên, kéo quả cầu thịt trong lòng ra, cô mới giật mình nhào đến: “Mạch Miêu… Mạch Miêu!”

Quả cầu thịt kia nhúc nhích mấy cái, từ từ đứng lên: “Chơi vui quá, làm lại một lần đi!”

“Mạch Miêu?! Đau không con? Có bị thương không?”

“Không đau!” Mạch Miêu dừng một chút, đột nhiên nhớ tới gì đó, lại bắt đầu khóc lớn, “Không đúng, ba chết rồi! Hu hu hu, òa òa òa!”

Xác định con bé không bị gì, Diệp Nghi rốt cuộc mới chú ý đến người đàn ông đang ấn cánh tay bên cạnh: “Quý Thừa anh… đừng nhúc nhích! Tuyệt đối đừng nhúc nhích! Tôi lập tức gọi bác sĩ!”

“Quên đi, đến bệnh viện thôi.” Quý Thừa cắn răng đành nói, “Dù sao cũng phải dẫn con đi gặp Nghiêm Hàn, không lẽ để cho con khóc mãi như thế à?”

***

Sau khi giải thích cạn cả nước bọt, Mạch Miêu cuối cùng mới tin Nghiêm Hàn không chết. Diệp Nghi nhẹ nhàng thở phào, lặng lẽ đến khoa chỉnh hình tìm Quý Thừa. Mạch Miêu làm loạn, nửa thành phố Macao đều bị kinh động, không chỉ có bác sĩ y tá, ngay cả Diệp Tông và Kỳ Yên cũng chạy đến, vây quanh con bé không ngừng trấn an. Trái lại bên chỗ Quý Thừa, lại quạnh quẽ đến thê lương. Băng bó xong xuôi, tất cả mọi người đều ra ngoài hết, chỉ còn anh cô đơn một mình, phẫn nộ hét vào điện thoại.

“Anh có biết thường thức hay không hả? Biết cô chủ nhỏ trở về, còn không làm tốt phương pháp phòng hộ? Đổi toàn bộ đá cẩm thạch cho tôi! Không được, đổi quá chậm, còn ô nhiễm nữa… Thảm, toàn bộ trải thảm, một góc cứng cũng không chừa lại! Nghe không hiểu tiếng Trung Quốc à, sàn gỗ không cứng hay sao? Còn có, toàn bộ vật dụng trong nhà làm bằng đá đều ném hết! Một mảnh gỗ cũng phải bọc lại hết cho tôi! Đệm phòng hộ trẻ em gì chứ? Ai biết có phải chất liệu có hại hay không! Dùng cao su xốp! Khó coi như thế nào, ai bảo anh xem? Nhớ kỹ, nếu muốn dễ coi thì các người nghỉ việc hết cho tôi!”

Cha cô và Nghiêm Hàn vẫn còn đang hôn mê, Diệp Nghi cực kỳ hận người đàn ông trước mắt này. Nhưng trong hoàn cảnh này, cô lại có thể không kiềm chế được mà bật cười. Bóng lưng Quý Thừa bỗng dưng cứng đờ, cúp máy, anh chậm rãi xoay người, nhìn chằm chằm Diệp Nghi không hề chớp mắt. Diệp Nghi quan sát cánh tay phải đeo thanh nẹp của anh, thôi cười, hỏi: “Anh… có ổn không?”

“Nứt xương.” Màu mắt Quý Thừa nặng trĩu, lời ít ý nhiều.

“Ờ…” Bầu không khí có chút ngượng ngập, Diệp Nghi nhìn lên trần nhà, “Sàn gỗ thực sự không sao cả. Đệm phòng hộ trẻ em cũng chuyên nghiệp, hiện giờ không ai dùng cao su xốp nữa.”

“Thật à.”

Sau khi im lặng thật lâu, Diệp Nghi dừng đấu tranh, thỏa hiệp nói: “Cám ơn anh.”

“Cám ơn?” Quý Thừa đột nhiên đứng lên, từng bước một đi đến trước mặt Diệp Nghi. Anh đứng ngược sáng, khuôn mặt mơ hồ thâm thúy, giọng nói trầm ổn khó hiểu, “Diệp Nghi, em cám ơn tôi cái gì?”

“Cám ơn anh đã bảo vệ con.”

“Diệp Nghi, em luôn cố tình xem nhẹ một sự thật.” Quý Thừa cúi đầu nắm lấy cằm cô, nhìn thẳng vào đáy mắt cô, “Kia cũng là con tôi, tôi bảo vệ con mình, cần người khác nói cám ơn ư?”

Đối mặt trong chốc lát, anh đột nhiên buông tay, đi thẳng không quay đầu lại.

***

Không khí quái lạ trong bệnh viện vẫn kéo dài đến tận bữa cơm chiều. Diệp Nghi lờ mờ cảm thấy hình như Quý Thừa đang giận dỗi cô, nhưng tại sao lại giận thì cô cũng không hiểu. Khi anh không ngừng gắp thịt mỡ bỏ đầy trong chén mình, rồi khó nhọc nuốt xuống, cảm giác kỳ quái rốt cục cũng đạt tới cực hạn. Anh ghét ăn những thứ nhiều mỡ nhất, đây là đang tự ngược đãi bản thân?

Ngay cả Mạch Miêu cũng than vãn: “Oa, chú đẹp trai, chú thật sự rất thích ăn thịt mỡ! Khẩu vị thật đặc biệt nha!”

Quý Thừa đen nửa mặt: “Chú không thích.”

“Không thích tại sao chú còn ăn? Chẳng lẽ thịt mỡ cũng giống như cà rốt? Tuy không thích nhưng vẫn phải ăn à?” Mạch Miêu gãi đầu, “Mẹ, con có thể không ăn cà rốt, chuyển sang ăn thịt mỡ được không vậy?”

“Không được.” Nửa mặt còn lại của Quý Thừa cũng đen luôn, “Phải ăn cà rốt. Chú ăn thịt mỡ, còn không phải bởi vì con nói thích mềm sao?”

“Phụt!” Một miệng đầy cơm của Diệp Nghi đều văng hết ra ngoài. Mềm, mềm à?

Câu chuyện là thế này đây. Lúc từ bệnh viện trở về, trong xe đã xảy ra đoạn đối thoại sau:

“Chú đẹp trai ơi, con hại chú bị thương, xin lỗi chú. Còn nữa, cám ơn chú.”

“Không được cám ơn.”

“Hả… Nhưng mẹ nói làm sai chuyện phải xin lỗi, nhận giúp đỡ phải cám ơn. Nhưng mà không sao, thực sự thì con cũng không phải đặc biệt muốn cám ơn chú.”

“… Tại sao?”

“Bởi vì trên người chú cứng quá à! Đụng vào con có hơi đau. Chú đẹp trai, chú xinh đẹp như vậy, nếu mềm hơn một chút thì sẽ rất tốt!”

Cho nên, liền bởi vì một câu thuận miệng của Mạch Miêu, Quý Thừa liền quyết định thông qua việc ăn thịt mỡ để biến thành mềm hơn?! Tam quan[2] của Diệp Nghi đột nhiên sụp đổ. Quý Thừa lại chẳng hiểu ra sao, nhìn cô: “Em làm sao vậy?”

“Tôi làm sao vậy à?” Diệp Nghi không còn gì để nói, “Là anh làm sao vậy đó? Anh cũng thật là…”

“Cậu chủ, cô chủ.” Mới nói được một nửa, A Phỉ đột nhiên ảo não chạy vào, “Chuyện là… cô Thượng đến.”

Hết chương 31

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK