Diệp Nghi ngẩng đầu nhìn, quả thực, thuyền của các cô không đi theo tuyến đường bình thường, mà lại rẽ vào một đường kênh có hơi hẻo lánh, rời khỏi tầm mắt của Quý Thừa.
Con kênh này cũng giống như thành phố thật, uốn lượn rẽ nhánh rất nhiều. Nhưng nhánh trước mắt này, lại chỉ có mỗi mình con thuyền của họ. Giương mắt nhìn lên, cửa hàng hai bên bờ gần như được trang hoàng xong, nhưng vẫn chưa chính thức buôn bán.
Mùi vật liệu xây dựng cùng mùi nước sơn tràn ngập, sinh ra cảm giác tối tăm ẩm thấp và lạnh lẽo. Vốn chẳng phải chuyện gì to tát, nhưng chứng ảo tưởng ám hại của Diệp Nghi đột nhiên phát tác. Không xảy ra chuyện gì chứ?
Nắm lấy cổ tay hai đứa bé, cô ra vẻ bình tĩnh hỏi chủ thuyền: “Anh ơi, mùi thi công ở con đường này quá nồng, dẫn theo trẻ con, vẫn nên quay đầu đổi tuyến đi ạ.”
“Được được.” Chủ thuyền lập tức đáp, “Ngại quá, hiện giờ là giờ cao điểm, chúng tôi có quy định, thuyền trên kênh có số lượng nhất định rồi, còn lại thì tự giác phân nhánh. Là tôi chọn không tốt, chị đừng để bụng.”
“Không sao.” Lời này không giống khác thường, Diệp Nghi yên tâm hơn, “Quay đầu đi.”
“Chỗ này khá nhỏ, quay đầu hơi bất tiện, đến khúc ngoặt đằng kia chúng ta sẽ quay đầu.”
Lúc này, trên bờ có vài người đi đường. Thấy thế, Diệp Nghi âm thầm thở phào. Mấy năm nay trải qua nhiều chuyện thái quá, có lẽ cô hơi ám ảnh tinh thần. Đúng rồi, vừa mới nói với Quý Thừa là đứng tại chỗ có thể nhìn thấy các cô, giờ ra khỏi tầm mắt lâu như vậy, anh không sốt ruột chứ?
Nghĩ vậy, Diệp Nghi thả hai đứa nhỏ ra, lấy điện thoại ra: “Hai đứa ngồi yên nha, mẹ gọi nói với chú một tiếng, chúng ta lập tức quay lại…”
“Thịch!”
“Rào!”
Cái lạnh tê người thoáng chốc kéo đến. Chính xác là, ba người chìm vào trong cái lạnh buốt xương. Mắt, tai, mũi, làn da, kênh nước lạnh lẽo bao gồm cả nỗi sợ hãi dọc theo đường đi nãy giờ, phút chốc ập đến.
Lật thuyền! Mấy đứa nhỏ!
Diệp Nghi liều mạng sờ soạng bên hông, tùy tiện bắt được một cái bóng đen nhấc lên! Trong lúc vùng vẫy, hai chân đạp tới đáy. Cô đột nhiên đứng bật lên, phát hiện nước cũng không sâu lắm, ngập xấp xỉ đến vai, mà cái bóng được cô nhấc khỏi mặt nước đúng là Ngạn Ngạn!
Ngạn Ngạn rõ ràng đã bị hoảng sợ quá độ, nhưng trông không có gì đáng ngại. Còn Diệp Nghi thì như phát điên hét vang: “Mạch Miêu!”
“Chị đừng lo lắng, không sao đâu!”
Diệp Nghi ngoảnh lại, chỉ thấy chủ thuyền đang xách Mạch Miêu đang sặc nước đứng cách đó không xa, liên tục cúi người: “Xin lỗi chị, xin lỗi, vừa rồi chèo hơi quá, làm thuyền lật…”
Trên bờ, mấy người đi đường áp sát vào rào chắn: “Sao lại thế, lật thuyền à?”
Có người vượt qua rào chắn, đưa tay xuống dưới: “Mau, đưa mấy đứa bé lên trước đã!”
Hai đứa trẻ bị dọa sợ, khóc lớn: “Òa òa! Mẹ ơi, đau quá, lạnh quá!”
Diệp Nghi vuốt mặt đầy nước, trên bờ cao hơn nhiều so với mặt nước, vách đá lên bờ lại trơn trượt, bên trên tuy có người tiếp cứu, nhưng thật ra chỉ có thể nâng mấy đứa nhỏ lên trước thôi. Còn cô, đi lên e rằng không được. Cũng may, cách đó vài chục thước là bậc thang để đi lên bờ.
Nước rất lạnh, trong lúc hỗn loạn, Diệp Nghi quyết định chịu đưa hai đứa nhỏ lên trước: “Giúp đưa trẻ nhỏ lên trước đi! Mạch Miêu, Ngạn Ngạn, đứng ở đây không được đi đâu, mẹ theo bậc thang bên kia lên bờ, rồi chạy đến ngay!”
Đây là quyết định hối hận cuối cùng trong đời của Diệp Nghi, không có lần thứ hai.
***
Trần của Venetian được thiết kế như bầu trời. Nền trời xanh thẳm, mây trắng bay, cho dù bên ngoài mưa rền gió dữ, bên trong vĩnh viễn cứ yên ả thanh bình.
Quý Thừa nhắm mắt đứng trên bờ, sống lưng cứng còng thẳng tắp. Đầu dây bên kia điện thoại, Lý Hằng hồi lâu không nghe trả lời, chột dạ hỏi thử: “Cậu chủ?”
“Ừm.” Trong sóng điện thoại truyền đến một tiếng nhàn nhạt, chứng tỏ người vẫn còn đó, nhưng lại không nói hết câu.
Lý Hằng đành bất chấp tiếp tục nói: “Cậu chủ, hôm nay là cơ hội cuối cùng, Bị Diệp Tông hãm hại đã thành không thể tránh khỏi, chúng ta phải mau chóng tìm đường lui mới được! Bên cô Thượng vẫn còn giữ ý định cho chúng ta mượn tiền, nếu như mau chóng đi thương lượng, có thể còn cơ hội, cậu xem…”
“Chờ đã.” Chỉ nghe Quý Thừa thấp giọng nói, “Nếu thực sự Diệp Tông muốn hại tôi, sẽ không để Diệp Nghi trở về bên tôi đâu. Nếu anh ta đã để cô ấy trở về, chính là thật lòng muốn hợp tác với chúng ta. Lần này không chừng có ẩn tình gì đó. Hay cứ liên hệ với anh ta trước đã. Chú chờ điện thoại của tôi.”
“… Vâng.”
Cúp máy, Quý Thừa theo bản năng nhìn về con kênh phía xa, sau đó bỗng dừng một chút. Cẩn thận xem xét, quả thực không còn thấy bóng dáng của Diệp Nghi và bọn trẻ đâu. Chạy nhanh đi, điện thoại chợt reo vang.
Anh vừa chạy vừa bắt máy: “Là tôi.”
“Em không có lừa anh, đúng chứ?” Tiếng nói trách hận của Thượng Vi truyền đến, “Quý Thừa, em đúng là lo lắng thay anh! Chỉ còn thời hạn nửa ngảy thôi, anh đã bị Diệp Tông chơi một vố rồi, hai mươi triệu kia phải làm sao đây? Hôm nay không lấp đầy lỗ hổng này, anh sẽ tiêu đời! Lúc trước tiền hứa cho anh mượn em vẫn còn đây, anh…”
“Chuyện này vẫn chưa sáng tỏ.” Quý Thừa đi nhanh về phía con kênh, “Còn chưa phải lúc để kết luận.”
“Anh còn muốn đợi đến bao giờ!” Thượng Vi vội vàng nói, “Quý Thừa, họ Diệp đã hại anh đến nước này rồi, anh còn bào chữa cho họ?”
“Tôi hiểu họ.”
“Họ? Diệp Tông và ai, Diệp Nghi à?” Thượng Vi cười lạnh nói, “Quan hệ giữ cô ta và Diệp Tông tốt như vậy, kế hoạch của Diệp Tông, sao cô ta có thể không có phần? Quý Thừa, em biết anh có lòng trách nhiệm, lại thương con, nhưng họ chính là lợi dụng ý thức trách nhiệm đó của anh! Diệp Nghi trở về bên cạnh anh, anh liền tin tưởng cô ta vô điều kiện. Đây căn bản chỉ là khổ nhục kế của họ Diệp!”
Tiếng nói Quý Thừa phút chốc trầm xuống: “Nói bậy bạ gì đó! Cô…”
“Hiện giờ Diệp Nghi có đang ở bên anh không? Không chứ gì?” Thượng Vi ngắt lời, “Quý Thừa, anh có tin không, nhân lúc anh không chú ý, cô ta đã mang con anh giấu đi rồi! Hết thảy đều là cô ta hợp mưu cùng Diệp Tông! Trước giả đò tái hợp, sau hại anh phá sản, rồi mang con anh đi, cô ta đang trả thù tất cả những gì anh làm với họ Diệp, làm với Diệp Tông trong mấy năm nay!”
“Cô câm miệng!”
Trước mắt Quý Thừa, con kênh đột nhiên rẽ nhánh. Anh nhanh chóng quét một vòng, đang chuẩn bị tiếp tục đi dọc theo con kênh, thân hình cao lớn bỗng nhiên khựng lại, không hề nhúc nhích.
Trong điện thoại, Thượng Vi vẫn cứ tiếp tục nói: “Không chừng lát nữa cô ta sẽ nói với anh, không tìm thấy con đâu. Quý Thừa, không lẽ anh tình nguyện để cô ta tiếp tục lừa gạt anh à?”
Ở khúc rẽ bên cạnh, Diệp Nghi đột nhiên lao đến, nhào vào người Quý Thừa. Sắc mặt cô trắng nhợt như ma, từ đầu đến chân đều ướt sũng. Nhưng mà, khiến Quý Thừa đến máu cũng lạnh dần đi chính là cô run rẩy nói: “Quý Thừa, con… không thấy con đâu!”