• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Càng gần đến nhà Diệp Tông, Diệp Nghi càng cảm thấy bất thường. Xe chạy vào sân, thứ cảm giác này lại càng mãnh liệt, cô ngồi thẳng người lên: “Xảy ra chuyện gì rồi à? Sao đột nhiên có nhiều người như vậy?”

“Bình thường thôi.” Quý Thừa nắm thật chặt tay cô, “Đứa bé kia dù sao cũng là người của nhà họ Hàn, Diệp Tông cẩn thận chút cũng nên mà.”

Cô vẫn thấy lo lo, xe dừng, cô bước xuống: “Anh hai! Đường Mật! Kỳ Yên!”

Biệt thự to lớn lại trống trải lạ thường, ngay cả người hầu cũng không thấy ai. Đèn thủy tinh tỏa ra thứ ánh sáng lạnh lẽo vụn vặt, vắng lặng dị thường.

“Anh hai!”

“Gọi cái gì.” Trên sô pha đưa lưng về phía cửa, Diệp Tông đứng lên, nhíu mày trông cô, “Không phải nói hôm nay quay về chỗ Quý Thừa ở à, sao lại về đây?”

“Em mới đến bệnh viện tư vấn chuyện của Diện Diện, em nghĩ nên giáp mặt nói với Đường Mật, để cậu ấy khỏi sốt ruột.” Diệp Nghi nhìn quanh quất, “Cậu ấy và Kỳ Yên đâu rồi?”

Nhắc đến Kỳ Yên, ánh mắt Diệp Tông hơi ngưng trệ: “Hôm nay Đường Mật mệt quá nên đi nghỉ ngơi rồi. Còn Kỳ Yên có chút chuyện gấp phải ra ngoài vài ngày. Bác sĩ nói thế nào?”

“Bước đầu phán đoán là điếc bẩm sinh, đề nghị mau chóng điều trị, vẫn có khả năng chữa khỏi.”

“Anh sẽ mau chóng sắp xếp.” Diệp Tông đáp, “Hết chuyện rồi thì em về đi, chuyện đứa bé anh sẽ tự nói với Đường Mật.”

Diệp Nghi thấy lạ, nhìn anh: “Xảy ra chuyện gì à? Sao anh vội vàng đuổi em đi?”

Diệp Tông trầm tĩnh nhìn cô: “Giờ ngọt như đường phèn rồi, còn có thể nhớ tới người anh trai này sao? Lo yêu đi, đừng làm phiền anh.”

Diệp Nghi bật cười thành tiếng: “Hóa ra anh trai đang ghen.”

“Anh hai.” Đang nói chuyện, Quý Thừa cũng đi đến, đưa văn kiện cho Diệp Tông, “Đây là hợp đồng vay tiền Triệu Dương gửi tới, tôi đã ký xong rồi.”

Diệp Tông nhận lấy nhìn lướt qua, cúi đầu ký tên: “Quý Thừa, đừng tưởng rằng chỉ có một mình chú đánh cược. Hai mươi triệu, là tiền mặt, cái tôi đánh cược cũng là tính mạng bản thân và gia đình.” Khép văn kiện lại, anh nhìn thẳng Quý Thừa: “Chú phải đối xử tốt với nó, tiền này dù không trả tôi cũng không có ý kiến. Nếu không, tôi có chết, cũng kéo chú lót đường.”

Quý Thừa mỉm cười: “Một lời đã định.”

“Anh hai!” Diệp Nghi giật nhẹ cổ tay áo của Diệp Tông, “Không được nói đến chữ chết, dọa người khác.”

“Ngày nào em còn chưa khá lên, thì ngày đó anh không dám chết.” Diệp Tông liếc nhìn cô, “Được rồi, mau về đi, để anh một mình yên tĩnh. Trước tối mai, tiền nhất định sẽ vào sổ.”

***

Xe chậm rãi chạy khỏi ga ra. Người phụ nữ bên cạnh dường như có hơi đăm chiêu, bộ dạng vô thức chu môi hệt như… một chú heo con đang bất mãn. Quý Thừa cong môi, đưa tay bẹo má cô một cái. Diệp Nghi quay qua, giận dỗi nói: “Làm gì vậy!”

“Heo.”

“Anh mới là heo!”

“Em ngủ chung với heo, còn ngủ đến sanh con, em không phải heo?”

“…”

“Nghĩ gì vậy?” Quý Thừa ngừng nói đùa, “Sao lại mất tập trung?”

Diệp Nghi cắn môi không đáp, mắt Quý Thừa dần u ám, rướn người áp sát: “Trông có vẻ ăn rất ngon, anh cũng muốn cắn.”

“Tránh sang một bên đi!” Diệp Nghi né tránh rồi nói sang chuyện khác, “Em cảm thấy Diệp Tông có chuyện giấu em. Vừa rồi anh ấy vội vàng bảo chúng ta đi, không lẽ giấu cô nào trong nhà?”

“Diệp Tông, giấu cô nào?” Quý Thừa bật cười, “Anh ta ngược lại muốn như vậy lắm chứ, đáng tiếc gần đây Lê thị có một vụ lớn, Lê Ly bận tối mặt, thật sự không có thời gian để anh ta giấu đâu.”

“Ai nói giấu Lê Ly? Diệp Tông cũng già cỡ anh, một ông chú, không phải định thắt cổ chết chứ?”

Quý Thừa bị từ “ông chú” làm nghẹn họng, nghiến răng nói: “Ông chú cũng biết cố chấp, em nhìn anh chẳng phải biết rồi sao. Huống hồ, Diệp Tông đã vì Lê Ly làm chuyện gì, em không biết?”

Diệp Nghi mở to mắt: “Chuyện gì?”

Quý Thừa ngạc nhiên, xem ra cô không biết thật. Cũng đúng, với tính khí thanh cao và kiêu ngạo của Diệp Tông, chuyện lúc trước nhất định bị xem là vết nhơ cả đời. Làm trái đạo đức và nguyên tắc nghề nghiệp mà anh ta xem như sinh mạng, hết thảy đều phó thác lên người phụ nữ kia, cuối cùng lại bị vứt bỏ một cách không thương tiếc… Chuyện như vậy, cho dù là với Diệp Nghi, e rằng ngay cả Diệp Tông cũng không muốn thừa nhận. Bởi vì là Diệp Nghi, anh ta mới mãi mãi không thừa nhận.

Ở trong lòng Diệp Nghi, Diệp Tông là người hoàn mỹ, Quý Thừa tự thấy không có quyền phá hoại nhìn nhận này. Vừa định tìm đại cái cớ để cho qua, ánh mắt anh phút chốc tối lại. Phát hiện anh khác thường, Diệp Nghi cũng quay đầu nhìn qua.

Ánh tà dương sắp tắt, trong ánh sáng nhàn nhạt, một chiếc xe màu đen chạy lướt qua họ. Chiếc xe trông bình thường, không có gì đặc biệt, nhưng lại đặc biệt hắc ám, chỉ liếc mắt cũng có thể làm người khác rùng mình.

Tiếng động cơ nhẹ ru, thân xe gầm thấp, biển số xe bị bụi đất bao trùm… Diệp Nghi theo bản năng khều tay Quý Thừa: “Quý Thừa, sao em có cảm giác người bên trong đang nhìn em?”

Quý Thừa kéo cô vào lòng: “Đừng suy nghĩ lung tung nữa, kính xe là loại chống nhìn trộm, hắn không nhìn thấy em đâu.”

“Không, em có thể cảm nhận được hắn vẫn luôn nhìn em.” Hơi thở của cô rối loạn, “Xe ai vậy, anh biết không?”

“Bạn của Diệp Tông đó mà, khi khác em hỏi anh ấy sẽ biết thôi.”

Anh đáp qua loa, nhưng phần cằm ẩn trong bóng tối lại lờ mờ sắc bén. Chiếc xe ấy nhìn như bình thường, nhưng toàn thân xe đều là loại chống đạn cao cấp. Ở Macao, phàm là xe như vậy anh đều biết, nhưng chiếc này, anh lại chưa từng nhìn thấy.

Có lẽ đây mới là vấn đề lớn nhất.

***

Về đến nhà, Diệp Nghi càng nghĩ càng đứng ngồi không yên: “Không được, em phải gọi điện cho Diệp Tông.”

“Nếu anh ấy đã cố tình giấu em, em gọi đến anh ấy cũng không tiếp đâu.” Quý Thừa khuyên, “Diệp Tông là người biết chừng mực, điều em nghĩ anh ấy không nghĩ đến hay sao? Đừng lo lắng, ăn cơm trước đi, ăn xong anh gọi giúp em, được không?”

Đón nhận ánh mắt ra hiệu của Quý Thừa, A Phỉ đúng lúc bước đến: “Cô chủ, ăn cơm trước đi, tôi đã nấu canh xương xong rồi, cô chủ nhỏ cũng thèm lắm rồi đây.”

“Đúng đó mẹ.” Mạch Miêu tội nghiệp phụ họa theo, “Hôm nay ở nhà trẻ ăn cà rốt, con ghét cà rốt, nên ăn không no, còn đói lắm lắm!”

Sức mạnh của ba so với một quả thực chênh lệch khá xa, Diệp Nghi đành chào thua: “Được rồi, ăn cơm trước đã.”

Trên bàn ăn, tất cả tinh lực của cô đều bị một lớn một nhỏ lôi thôi này chiếm cứ: “Mẹ, hôm nay Ngạn Ngạn có nói hai câu với con đó! Bạn ấy nói càng lúc càng nhiều, vui lắm mẹ!”

“Vậy à, bạn ấy nói gì?”

“Câu đầu tiên là hỏi con ngày mốt có thể đến The Venetian chơi với bạn ấy không.”

“…” Cô biết ngay, Mạch Miêu nhắc tới Ngạn Ngạn là có dụng ý khác, “Còn câu kia?”

“Câu kia là, dì út của bạn ấy đã đồng ý, chỉ thiếu sự đồng ý của mẹ thôi!”

“…”

Nói đến Ngạn Ngạn, Diệp Nghi lại nhớ tới Thượng Vi. Cô đột nhiên nhớ lại, sau lần trước Diệp Tông trao đổi với Ngạn Ngạn xong thì có nói: “Đừng để Mạch Miêu tiếp xúc với nó.”

Cô cũng cảm thấy Ngạn Ngạn có chút kỳ lạ, nhưng cụ thể lạ thế nào thì không diễn tả được. Lúc là con của chị họ Thượng Vi, lúc lại là con của bạn thân, thân thế của nó cũng rất lạ. Nhưng đứa bé này nhìn thấy rất đáng thương, tính cách cũng hướng nội, không giống sẽ gây họa. Hơn nữa, nó chỉ có mỗi Mạch Miêu là bạn, Mạch Miêu lại thích nó, can thiệp vào tình bạn của tụi nhỏ hình như không được nhân đạo cho lắm.

Đang khó xử, Mạch Miêu đã bĩu môi: “Mẹ keo kiệt quá! Con đã đồng ý với Ngạn Ngạn rồi, nên bạn ấy vui vẻ suốt cả buổi chiều! Mẹ vốn cũng muốn dẫn con đến The Venetian chơi mà, tại sao lại không thể dẫn theo Ngạn Ngạn? Bình thường Ngạn Ngạn hiếm khi được ra ngoài, khó khăn lắm dì út của bạn ấy mới đồng ý, thì mẹ lại không đồng ý, vậy bạn ấy sẽ bị nhốt ở nhà rồi! Mẹ không có lòng nhân ái gì hết, con khổ sở lắm!”

Nói xong, giọng trẻ con trong trẻo còn có chút nghẹn ngào. Diệp Nghi còn chưa nói gì, Quý Thừa đã không chịu nổi trước: “Đừng khóc, con rất muốn đi à?”

Mạch Miêu phát hiện ra cứu tinh, nước mắt lưng tròng, quay về phía Quý Thừa liều mạng chớp mắt: “Rất muốn, rất muốn rất muốn! Chú đẹp trai à, chú tốt nhất, Mạch Miêu thích chú đẹp trai nhất trên đời! Chú đẹp trai dẫn tụi con đi được không?”

Mật ngọt thì chết ruồi, Quý Thừa hoàn toàn không suy nghĩ thêm: “Được.”

“Chú đẹp trai, con yêu chú!”

“Này!” Diệp Nghi ngắt lời, “Mẹ còn chưa đồng ý!”

“Hứ, chú đẹp trai đã đồng ý rồi! Mẹ là heo lười, không cần mẹ dẫn nữa, để chú đẹp trai dẫn!”

“Ngày mốt phải không? Hôm đó là cuối tuần, để chú dẫn đi.” Quý Thừa áp mặt đến gần sát Mạch Miêu, “Nhưng mà chú có thể xin thêm phần thưởng được không?”

“Chụt!”

Mạch Miêu ôm mặt Quý Thừa hôn một cái, Quý Thừa nhất thời hớn hở: “Sẽ mua kem cho con.”

Diệp Nghi lắc đầu: “Không được, mẹ còn chưa đồng ý!”

“Cũng không phải chuyện gì lớn, quyết định vậy đi em, ngày mốt anh dẫn chúng đi.” Không đợi Diệp Nghi lên tiếng, Quý Thừa nói thêm, “Em làm khó tụi nhỏ làm gì chứ?”

“Không phải em làm khó chúng.” Diệp Nghi nhíu mày giải thích, “Chỉ là Ngạn Ngạn…”

Nói được một nửa, cô dừng lại đúng lúc: “Mạch Miêu ăn xong chưa con? Để A Phỉ dẫn con đi chơi nha.” Thấy con đi khỏi, cô buông đũa, nghiêm mặt nói, “Thằng bé Ngạn Ngạn, anh thấy nó có chút quen quen hay không?”

“Không cảm thấy.” Quý Thừa thấy lạ liếc cô, “Trước kia em từng gặp nó?”

“Không phải, em cũng không giải thích được, chỉ cảm thấy có hơi lạ.”

“Không được nhớ đến người đàn ông khác, con nít cũng không được.” Quý Thừa dời dĩa cá đến trước mặt Diệp Nghi, “Tay anh bị anh em đánh gãy không tiện lắm, phạt em nhặt sạch xương giúp anh.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK