• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

L ễ khai giảng cử hành đúng giờ, trình tự cũng không khác với kiếp trước lắm, Á Lai đứng trong hàng ngũ học viên, cũng không có tâm trạng nghe hiệu trưởng đứng diễn thuyếttrên đài, huống chi đã nhập học mấy ngày rồi mới tiến hành nghi thức này, nên y cảm thấy có hơi dư thừa.

Th ật ra y cũng không quá thích loại tình huống xếp riêng lẻ phân biệt rõ ràng giữa giáo dục tư nhân và giáo dục cộng đồng như thế này, nhưng mà quan sát kĩ hai bên thì y cảm thấy mình thật may mắn vì đã chọn giáo dục cộng đồng.

V ẻ ngoài của học viên bên tư nhân giáo dục thì rất xuất chúng không cần phải hoài nghi, phần lớn là nhập học ở độ tuổi hai mươi, nhưng phong cách quá mức giống nhau, giống như một đàn thiên nga, trắng noãn cao quý, khó mà nhận ra đặc điểm xinh đẹp nào khác, quá đơn điệu!

Mà bên giáo dụ c cộng đồng thì học viên phải nói là có ba bảy loại, học viên ―quá tuổi‖ giống như ycũng không phải loại hiếm thấy, đủ các loại bối cảnh, vì vậy y cho rằng giáo dục cộng đồng mới có phong phạm của ‗bách gia tranh minh‘ cùng nhau xúc tiến học tập.

*Bách gia tranh minh: Trăm nhà đua tiếng, ý chí sự phấn đấu tranh đấu, phong trào.

Á Lai khẽ cười một tiếng, bắt đầu từ giây phút này mới chân chính bước vào học kì mới. Yđã an bài hành trình của bản thân rất phong phú và chặt chẽ, đầy đủ mọi tiết tấu rung cảm, bởi vì kiếp trước y xem TV rất hâm mộ phong cách sống của các du học sinh, cho nên hiện tại mỗi ngày y đều cố gắng hướng về cuộc sống kia.

Hơn nữa, ngày nghỉ của y đều đã được lên kế hoạch trước một tuần, vốn tâm trạng y đang rất vui vẻ chờ đợi từng giây phút trôi qua, nhưng mà không ngờ rằng vừa đến cuối tuần thì đã bị đại quý tộc bắt về biệt thự.

Á Lai nói: ―Tôi bề bồn nhiều việc!‖ Học sinh đương nhiên phải lấy việc học làm việc chính.

Garlock không gặm cắn trên cổ y nữa, căm tức nói: ―Em nghĩ rằng tôi rảnh rỗi lắm sao?‖

Á Lai càng khó hiểu: ―Không phải cả hai chúng ta đều bận cả sao?‖

Ngón tay Garlock vuốt ve lên đôi môi khiến hắn vừa yêu vừa hận trước mắt, ―Em có chuyệncòn quan trọng hơn tôi sao?‖

Á Lai cũng học được thông minh, biế t rằng có vài thứ không thể nói trắng ra, nghĩ nghĩ, nhưng mà cũng không muốn nói dối đại quý tộc, cho nên lấy im lặng làm thượng sách.

Garlock v ừa thấy yhé miệng ra là đã biết y có tâm sự, ―Nói đi.‖ Hắnkhông muốn bắt buộc Á Lai, nhưng lại càng lo lắng Á Lai sau khi tiếp xúc với cuộc sống mới sẽ không đặt chuyện của hai người vào lòng.

Á Lai thấy đại quý tộc có ý muốn buông tha nên khó nén vui sướng trong lòng, nói: ―Tôi muốn dẫn Francis đi công viên vẽ tranh.‖

Nghe nói sau khi công viên bị tàn phá, rất có giá trị lịch sử, không đến xem thì tiếc quá. Garlock cũng không khi dễ y nữa, cầm lấy tập phác họa tùy thân của y, xem kỹ biểu cảm và tư thế khác nhau của vị phi thú nhân trong tranh, ―Xem ra em rất thích Francis nhỉ?‖

Th ật không biết Á Lai coi trọng gì ở tên phi thú nhân này. Á Lai gật đầu, thật ratrong thư trước kia y gởi cho Garlock đã kể rõ sự thật rồi, cũng có ý muốn để Garlock hỗ trợ tra rõ về Francis, dù sao thân phận hiện giờ của bản thân cũng khác rồi, cho nên không thể không đề phòng những người bên cạnh mình, chút kiến thức về con người ấy y vẫn phải có.

Garlock đang trầm mặc suy nghĩ thì đột nhiên trong mắt hiện lên một tia thâm ý, ―Được rồi, tôi giúp em an bài lần ra ngoài này.‖

Gương mặt Á Lai mang theo nụ cười cảm tạ, đại quý tộc thậtkhông dễ hầu hạ, người gì mà lúc nắng lúc mưa……

Công viên nằm trên nề n tảng kiến trúc cột trụ phế tích, đa số chỗ vẫn còn nguyên trạng chưa sửa chữa, cho nên mặt đường không được tốt lắm, thú nhân đi thì không sao cả nhưng phi thú nhân thì có chút quá sức.

Garlock còn cố tình giúp Á Lai chọn một đường đi vô cùng gập gềnh nhấp nhô, nhân cơ hội này mà im lặng chiếm tiện nghi, hận không thể trực tiếp ôm người ta vào lòng luôn. Á Lai càng đi càng hăng hái, cảm giác giống như đang xuyên qua sân khấu lịch sử, tay Garlock thì đã đụng đến thắt lưng của y, còn ythì vẫn đang chìm đắm trong suy nghĩ bi thương về mối quan hệ biện chứng giữa hòa bình và chiến tranh: Chiến tranh không chỉ mang đến thảm họa mà còn mang đến sự cách tân, có lẽ nếu trong thế giới thú nhân này không có sự biến hóa thú hình thì vũ khí lạnh sẽ xuất hiện, rồi sau đó sẽ tiến tới vũ khí nóng nhở . . . ?

(theo mình biếtthì vũ khí lạnh là: dao, đao, kiếm. . .vũ khí nóng: thuốc nổ, bom, bom nguyên tử. . .)

Hai người đi phía sau cách đó không xa. Thân thủ của Francis rất linh hoạt, giống như một con mèo ba tư trắng thuần khiết, độc lập, im lặng, mỗi bước đều như đi trên đất bằng, phong thái rất nhẹ nhàng. Henry xuất phát từ thân sĩ lễ phép, cố ý muốn chia sẻ cầm giúp dụng cụ vẽ của Á Lai với cậu.

Francis không khách khí đưa hết toàn bộ thứ trên tay của cậu qua, còn cố ý tặng một nụ cười cảm tạ nhưng chứa đầy ý khiêu khích.

Henry b ất vi sở động, anh vẫn giữ sự bình tĩnh tuyệt đối, tìm hiểu xem phi thú nhân này tiếp cận Á Lai có mục đích khác hay không, cũng xuất phát từ nguyên nhân là do chủ nhân an bài.

H ai người vẫn thầm lặng đánh giá nhau, lúc này càng không thể phớt lờ nhau, chỉ một động tác đơn giản là tiếp nhận dụng cụ vẽ tranh thôi đã lơ đãng lộ ra một khí thế không thể bỏ qua.

L ại đi thêm một lát nữa, cuối cùng cũng đi đến nơi có thể tạo cảm xúc, Á Lai không chút khách khí mà mời mấy người không liên quan tránh xa ra một chút, sau đó chọn một tạo hình của người mẫu mặt quần áo do chính tay mình thiết kế khiến bản thân vô cùng vừa ý. . . . . . . . . . .

S ự đổ nát thê lương điều hiu, tinh linh tóc bạc tung cánh bướm, vàng hòa xanh như gởi lời thương hại đến nhân loại hèn mọn, tặng cho những vong linh một nụ cười từ ái như một lời an ủi.(vàng và xanh là hai màu mắt của Fran) . . . . . .. . . . .

Á Lai kí tên lên góc bức tranh được thiết kế tỉ mỉ.

Francis đi đến, nhìn vào hình ảnh lóa mắt này, hỏi: ―Đây, đây thực sự là tôi sao?‖

Trong âm thanh bất giác mang theo một chút run rẩ y. Ở mặt trái viết một câu thân tặng, Á Lai cẩn thận cuốn bức tranh lại, tùy tay nhặt một dây cỏ thắt lại một cái nơ bướm, ―Tặng cậu.‖

Francis cẩn thận nhận lấy, ―Anh không định bán nó sao?‖

Cậu biết giá tranh của Á Lai trên thị trường bây giờ rất không tồi, đặc biệt là sau sự kiện mất tranh kia.

―Biết đáng giá thì lo cất đi.‖ Á Lai nói đùa.

Francis nhướng mi, ―Hiện tại tôi rất muốn đem nó đi bán đổi lấy tiền.‖

Á Lai nói: ―Dù sao giờ nó cũng là của cậu rồi, xử lí thế nào thì tùy cậu.‖

Francis không biết phải nói Á Lai là người hào phóng hay là người vô tâm nữa, cảm thấy y không có ý định vẽ tiếp nên giúp y sửa sang lại dụng cụ vẽ. Á Lai nói: ―Thật racó đôi khi tôi cảm thấy cậu đẹp đến mức khiến tôi tức đến giậm chân đấy.‖

Francis trong lòng ngượ c lại cười, bởi vì đôi mắt khác màu này khiến cậu bị không ít đãi ngộ bất công, trước đến giờ ngay cả một công việc đàng hoàng cũng tìm không ra, cho nên ngoại trừ khiêu vũ giấu mặt ra cậu không còn lựa chọn nào khác. Có thể gặp được người như Á Lai, cậu không biết là may mắn hay bất hạnh nữa.

Garlock thấy Á Lai có ý muốn kết thúc công việc, nên trực tiếp bắt người ta đi, để Henry lại giải quyết hậu quả.

Hai ngườ i ngồi trên xe ngựa nhìn nhau không nói một lời. Francis cơ hồ không nhúc nhích chút nào, nhưng không chút che giấu sự đánh giá cẩn thận với thú nhân ngồi đối diện, có thể nói đôi mắt là sự trêu chọc đầy phong tình vạn chủng.

Ừ, dáng người này thuộc loại nội liễm, tây trang trên người rất chỉnh chu, chắc bên trong áo khoác hẳn cũng như vậy.

Mà Henry thì nghiễm nhiên từ trong ra ngoài đều phòng thủ kiên cố, tường đồng vách sắt,không chút dao động giốngnhư mặt giếng cổ, trong suốt, nhưng nhìn không thấy đáy.

Phi thú nhân này bề ngoài tuy đàng hoàng, làm việc lại thiếu mất sự rụt rè, vừa nhìn đã biết là không an phận.

T ới cửa trường học, Francis nhìn xe ngựa cấp tốc rời đi, tùy tiện cười. Ngồi trên xe ngựa Henry nắm chặt thủ trượng hơn một chút, hấp một ngụm khí xong thì lập tức buông ra, khôi phục lại bình thường.

―Ngải Phàm, cậu nhìn thử đó có phải là Henry đại nhân không? Á? Sao lại là Francis?‖ Bạn học của Ngải Phàm nói.

Đi theo giáo thụ cố định không thể có nhiều thời gian tự do giống như học sinh chọn giáo dục cộng đồng. Ngải Phàm và bạn học tay cầm thứ gì đó do giáo thụ bảo bọn họ đi lấy đứngở cửa học viện, vì thế thấy được một màn này.

Trùng hợ p, tuyệt đối chỉ là trùng hợp thôi, Ngải Phàm tự an ủi bản thân, Henry nghiêm túc như vậy tuyệt đối không có quan hệ gì với Francis mang tiếng xấu được. …..

Á Lai còn tưở ng Garlock sẽ dẫn yđi đâu, không ngờ lại mang y quay trở về biệt thự. Vừa đến cửa đã thấy một chiếc xe ngựa vội vàng rời đi, hình như là của Barret, thôi tiêu rồi!

Trong lòng Á Lai lộp bộp, trách không được tại sao đại quý tộc lại sốt ruộc kéo mình về như vậy.

Lúc vào trong nhà, quả nhiên Garlock bày ra tư thế thẩm vấn, lạnh băng đến dọa người.

Á Lai buồ n bực, không phải mình chỉ muốn mua một cái nhà hai lầu, lầu một dùng để kinh doanh lầu hai dùng để ở thôi sao, Barret cũng thật là, tiền trảm hậu tấu cũng được mà, kết quả lại vẫn là vì sợ hãi cường quyền mà chủ động tự thú.

Rõ ràng là Garlock đầu tiên cho một trái táo ngọt, Á Lai muốn ra ngoài, có thể được, vừa lúc để Henry mượn cơ hội này để đánh giá cái tên Francis kia.

Ti ếp theo đó là. . . . . .cho một roi, nghiêm khắc hỏi han cái người dám mua nhà riêng sau lưng mình, nếu đã vui vẻ đủ rồi thì bay giờ về ―hảo hảo‖ nói chuyện thôi.

―Em muốn rời khỏi tôi sao?‖ Garlock thực phẫn nộ, người này vậy mà muốn dọn ra ngoài!

Á Lai giải thích: ―Có đất riêng của mình, tôi yên tâm hơn.‖ Garlock chờ y giải thích tiếp, nhìn sắc mặt hắn thì biết Á Lai mà không giải thích rõ ràng thì đừng sống yên qua hôm nay.

Á Lai nói: ―Cả một đời này rất dài, nếu có một ngày nào đó chúng ta chia tay, thì tôi cũng có một chỗ để dừng chân.‖

Trong lòng Garlock như có mưa rền gió dữ, ―Em không tín nhiệm tôi như vậy sao?‖

Á Lai thực ra không vội: ―Cho dù là hai người yêu nhau cũng phải có không gian riêng tư, huống chi tôi và anh cũng chưa đạt đến loại tình cảm này, tôi một không trộm hai không cướp, dùng chính sức lao động của mình mua được, đây là tự do của tôi.‖

Y bi ết đại quý tộc nghe xong sẽ phát hỏa, có thể được người để ý quan tâm y cũng rất cao hứng, nhưng có đôi khi đại quý tộc quan tâm có chút quá đáng khiến y thở không nổi.

Garlock đột nhiên cười lạnh, đến sát ngườiÁ Lai nhìn xuống, lấy tay khẽ vuốt đầu y, đưa ra sau đầu ngón tay như nhập vào mái tóc đỏ sậm, dần dần dùng lực.

Á Lai ăn đau nhưng cũng không bực, ―Tôi tạm thời không có ý định rời bỏ anh.‖

Y không phải vì hoàn cảnh khó khăn này mà ăn nói có lệ với đối phương, đây chính là lời nói trong lòng y, hy vọng đối phương có thể tỉnh táo lại.

Nhưng mà, thái độ như không thèm quan tâm của ycàng khiến Garlock càng tức giận, từ ―tạm thời‖ càng thổi thêm lửa, chẳng lẽ sau cái ―tạm thời‖ này Á Lai sẽ rời đi?

Nói là hảo hảo nói chuyện, sao giờ lại thành hôn hít vậy? Ăn ngay nói thật chẳng lẽ là sai sao?

Á Lai ngăn lại bàn tay của Garlockđang vói vào quần áo y. Thật sự là âm tình bất định!

Nhưng mà cảm giác đạ i quý tộc hôn rất tốt. Garlock hôn đã nghiền rồi mới buông Á Lai ra, có chút bất đắc dĩ, ―Em không cần phải cố ý chọc giận tôi, muốn tôi hôn em đến vậy sao?‖

Vừa rồi Á Lai đáp lại rất không tồi. Á Lai chớp chớp mắt, ―Đương nhiên không phải.‖ Đại quý tộc sao lại cho ra cái kết luận này vậy trời?

Garlock đột nhiên cười, ―Sau này muốn mua cái gì thì cứ mua, nhưng phải bàn trước với tôi.‖

Gi ận dỗi vớingười đáng yêu như vậy thì là tự mình tìm bực mình thôi, cho dù sau này Á Lai muốn rời đi thì chỉ cần bản thân không buông tay là được. Francis biết Á Lai đêm nay sẽ không trở lại, cho nên thay đồ ngụy trang, sau đó lẩn vào trong bóng đêm thâm trầm.

―Nghe theo lệnh ngài, cố chủ đại nhân.‖ Không ngờ đối phương muốn mình đem mấy thứ này đến chỗ như vậy, thật sự đê tiện thiếu đạo đức.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK