Á Lai nghĩ ra rất nhiều phương án có thể tiếp tục hỗ trợ, nhưng tạm thời không quyết định được cái nào là thích hợp nhất, vì thế mím môi không nói.
Garlock sợ yhao tâm tốn sức, nói: ―Anh có thể gọi người khác giúp, em vẫn nên chú ý cơ thể nhiều hơn đi.‖
Á Lai lắc đầu, nói thẳng: ―Bằng năng lự c của một nghệ thuật gia như em nhận xét, hai người đó kỳ thật rất có khả năng, chúng ta cùng nhau trợ giúp tuyệt đối là lựa chọn chính xác.‖
Garlock cười kéo người ngồi lên đùi mình, nói: ―Em lại ra ý tưởng kì quái gì nữa vậy.‖
Á Lai nói: ―Chính là sau khi nghe đượ c chuyện bọn anh đã trải qua, em lại nghĩ, mình có thể giúp được ai thì nên giúp, á phụ anh chính là hình mẫu tuyệt vời nhất, hôm qua em nghe người ta nói, mọi người ở thành trấn này đều trực tiếp hoặc gián tiếp nhận được ân huệ của đại tế ti, cho nên mới nguyện ý định cư tại đây giúp thành chủ bảo vệ nơi này, em nghĩ ví dụ như vậy khẳng định không phải ít, cho nên thú nhân đế quốc mới có thể yên ổn như vậy.‖
Garlock nh ớ tới mọi chuyện về á phụ, tình cảmtrong lòng trào dâng khi nhớ lại không ít hồi ức, ngoại trừ tình yêu, á phụ không có gì không biết, không gì không làm được……
Julian phát hiệ n gần đây mình càng ngày càng thích ngồi một chỗ ngẩn người, hơn nữa thường thường phát hiện ra mình ngẩn người thì đã ngẩn người được một lúc lâu, có rất nhiều chuyện cũ ùa về trong đầu óc anh.
Trước đây có đôi khi anh bị ức hiếp, bởi vì có tông phụ là thú nhân đất liền nên anh một nửa huyết thống thú nhân, nhưng mà anh cũng không cho rằng đó là lỗi của tông phụ.
Bởivì từ bé anh đã nhìn thấy tông phụ cố gắng vì cái gia đình này, anh nên cảm thấy tự hào vì có một tông phụ tự cường bất khuất như vậy.
Có lẽ là do tông phụ và á phụ vẫn che chở mình cho nên đuổi hết mấy thú nhân có ý định tiếp cận mình đi.
Anh rấthâm mộ tình yêu của tông phụ và á phụ, lại nhớ đến tông phụ và á phụ kể cho mình tình yêu vĩ đại nhất chỉ tồn tại giữa đại tế ti và thành chủ.
Anh không hiểu, cho nên hỏi qua rất nhiều người, không ngờ thú nhân trên đất liền khi nhắc đến hai người kia thì chỉ có sự kính nể không nói nên lời.
Vì thế anh càng tò mò nhưng không biết đi đâu hỏi, thực sự có thể khiến địch nhân cũng phải tôn trọng sao?
Sau đó anh lạ i gặp hai người kia, nhưng không nhìn ra được chuyện gì, hiện tại mới hiểu được, bởi vì bản thân chưa từngđộng tâm nên mới không hiểu được những cảm xúc sâu xa được kết nối bằng sợi tơ đó.
Khi đó, tế ti đại nhân lo lắng cho Barret, thành chủ lại lo lắng cho tế ti đại nhân, cho dù tế ti đại nhân vẫn chưa chú ý tới chính mình cũng được lo lắng.
Barret không muốn bôi thuố c liền nói muốn bỏ nhà ra đi, tế ti đại nhân thật ra là người có chút nghiêm khắc, không ngăn cản đứa nhỏ làm bậy mà thậm chí còn gọi người chuẩn bị xe ngựa, cuối cùng là thành chủ ôm Barret đang khóc lóc về, tế ti đại nhân có hơi giận, nhưng mà thành chủ rất vui vẻ.
Barret ngoan c ố, mình thì còn trẻ không biết phải làm sao, tế ti đại nhân bảo mình phải nghiêm khắc hơn chút nữa, thành chủ đại nhân nói mình nên dỗ dành, nhưng nhìn đến ánh mắt của tế ti đại nhân thì thành chủ đại nhân vội vàng sửa lời, nói đứa nhỏ nên quản nghiêm hơn.
M ột thời gian sau, Barret khỏe hơn vậy mà chịu đưa hộp tiền đã tích góp từng đồng từ rất lâu cho mình, nhưng ngay chiều hôm đó lại đổi ý muốn lấy lại, thành chủ đại nhân lấy một hộp tiền bồi thường cho cậu ấy, nhưng tế ti đại nhân nói làm người phải biết giữ chữ tín, cho nên hung hăng dạy dỗ Barret một hồi.
Thành chủ đại nhân vẫn đưa tiền cho Barret sau lưng tế ti đại nhân, kết quả tế ti đại nhân không biết từ nơi nào đột nhiên hiện thân mỉm cười dọa người nói ―Tôi biết chắc ngài sẽ làm như vậy mà.‖, sau đó thành chủ đại nhân cũng bị hung hăng dạy dỗ một hồi.
Nhưng mà thành chủ cũng biết rằng tế ti sẽ biết được, cho nên đã cho Barret hai hộp tiền, bị tế ti thu mất một hộp vẫn còn một hộp.
Nhưng mà thành chủ cũng không biết rằng, sau đó lúc Barret đang ôm hộp tiền cười ngây ngô trên giường, đại tế ti cũng sớm chuẩn bị đi đến thu mất tiêu.
……
Đúng vậ y, Julian biết mình giờ đã hiểu rõ được nhiều chuyện, không chỉ vì từng trải hơn, còn bởi vì có người nhỏ hơn mình rất nhiều xuất hiện khiến cho tư tưởng mình trưởng thành hơn.
Á Lai nhìn không chuyể n mắt người đang bình thản nhìn bầu trời, nói với Garlock bên cạnh: ―Có vài người nhìn từ xa sẽ càng đẹp, em không vẽ cho Julian vì không tìm được khung ảnh hợp. Francis nên dùng màu nước hơi đục nhưng lại bán trong suốt, Henry thì lại nên dùng màu vàng để đắp thêm sự nghiêm nghị, Đào Đức địa nhân thì sắc thái phong phú khiến người nhìn không thể nhìn thấu bức tranh, Terrence thì nên chọn khung ảnh cổ kính màu gỗ càng có thể bộc lộ vẻ đẹp. Mà Julian chính là một bức tranh tươi mát rực rỡ, bản thân thiếu khuyết cũng tăng sự hoàn mỹ, cho nên không cần khung ảnh trói buộc mới là nét đẹp của sự giản đơn, nhưng ‗vô khuôn‘ cũng là một loại khung ảnh, tự do, phóng khoáng, nhìn như yếu ớt nhưng kì thật lại là vòng bảo vệ vô hình.‖
Garlock mỉm cười, nói: ―Em lại chưa nói em là bức tranh này, với anh là kiểu gì nữa.‖
Gần đây thường thấy đại quý tộc cười nha, Á Lai nói: ―Em vẽ là người, còn anh là bức tranh miêu tả em muốn vẽ cả đời.‖
Thật ra muốn làm người ta cảm động thì nên dùng những cách chuyên nghiệp như vậy đó.
Julian l ấy lại tinh thần, xoay người đã thấy hai người đang ngọt ngào hôn môi, cười cười, cũng không nhận ra được sự chờ mong và hâm mộ của mình đã lại chui từ đất chui lên.
Buổi tối,
Á Lai lại múa bút tạ o ra mộ con gấu ngựa ôm cá lớn cười ngây ngô, nhưng không phải là ôm con cá bụng bự to trằng căng bóng, mà là một đại thúc mỹ nhân ngư có tâm hồn tinh tế.
Garlock nhìn hai mắt, nói: ―Vẽ xong tạm đừng đưa ra ngoài.‖ Đợi hai người kia thành đôi thì mớiđưa ra.
Á Lai trừng lớn ánh mắt, hỏi: ―Đúng là sẽ không đưa thật, anh sao biết em sẽ bán cho Barret vậy?‖
Garlock:……
Á Lai hỏi: ―Đã quyết định cho Lục thế đại nhân theo chúng ta về thành chủ trung tâm phải không?‖
Garlock nói: ―Ừ m, Hải vương đã chính thức cho người đưa thư đến, nhưng Lục thế đại nhân còn chưa biết, anh nghĩ người Ngư tộc bên cạnh thằng bé còn chưa nghĩ được cách nào nói rõ với nó.‖
Á Lai sầu thay người ta nói: ―Đúng vậ y, rất dễ khiến bé nghĩ tông phụ và á phụ không cần bé, nếu Hải vương và bạn lữ có thể đến trực tiếp nói chuyện với bé thì tốt rồi.‖ Có lẽ bởi vì quá luyến tiếc nên không thể giáp mặt nói chuyện với bé.
Garlock không cần giấu diếm nói: ―Ngư tộc cũng không phải hòa bình như bề ngoài, Hải vương nếu có thể rời đi thì đã không để con mình một mình lên bờ.‖
Á Lai không biết đảo nhân ngư ở biển sâu lớn bao nhiêu, nhưng một quốc gia dù nhỏ hay to đều tồn tại đủ loại vấn đề. ―Lần hội thân cận này là đưa người bên ta sangđảo nhân ngư hay là đưa người đảo nhân ngư sang bên mình?‖
Garlock nói: ―Đều sẽ định cư ở trấn bên, dễ quản lý và chăm sóc, nếu có vấn đều gì thì đôi bên cùng ngang hàng giải quyết.‖
Hai người đang nói, ngườ i hầu nói người Ngư tộc tới chơi, hai người không cần đoán cũng biết vì sao, hẳn là Lục thế đại nhân đã biết quyết định của tông phụ và á phụ mình.
Lúc Á Lai và Garlock đi vào phòng đứ a nhỏ, bé trốn biệt trong vỏ sò lớn dùng đưa đón mình không chịu ra, bé đã sớm biết sẽ có ngày phải rời đi tông phụ và á phụ của mình, lúc trước bé giả vờ ngủ nghe được á phụ thương tâm nói với tông phụ, lúc đầu bé không hiểu, nhưng sau này lại chậm rãi hiểu ra, sau bé lại biết đó là vì mình và cả đảo nhân ngư, cho nên bé nguyện ý rời đi, nhưng bé không muốn người khác quên mất mình, cho nên liều mạng gây rối để người khác chú ý mình.
Nhưng mà cái ngày này vẫn đến, bé không vui, bé luyến tiếc, bé nhớ tông phụ và á phụ.
Á Lai nói: ―Lụ c thế đại nhân, ngài sau này sẽ ở chung với chúng tôi, có được không?‖ Á Lai sẽ không tùy tiện hứa hẹn với đứa nhỏ, chỉ có thể sau này càng ra sức chăm sóc bé.
Garlock nói: ―Sau này nếu nhóc nhớ nhà ta sẽ thường xuyên phái người đưa nhóc về thăm nhà.‖
Hai người lớn khuyên một hồi lâu, Lục thế đạinhân mới chậm rãi chui ra, nhưng câu đầu lại là nói ‗Ta không có khóc.‖ Hít hít cái mũi đỏ hồng.
Á Laiôm đứa nhỏ vào lòng mình xoa xoa, cười nói: ―Lục thế đại nhân vốn không khóc, đều là tạikhông khí phòng này không tốt, chúng ta đi ngắm sao đi.‖
L ục thế đại nhân thế mà muốn tự đi, nhưng vẫn muốn nắm tay Á Lai, cuối cùng cằn nhằn vài lời cũng nhét tay còn lại của mình vào tay Garlock, bé biết rằng, hai người này sau này có thể là người nhà của bé, trong thư á phụ cũng đã nói như vậy, bé sẽ nhớ kỹ.
Ở một nơi rất ra, Barret nhàm chán nhìn trời, cảm thấy một đám lòe lòe lấp lánh đó đều không sáng bằng ánh mắt Julian, gã nhớ trước kia Á Lai đã từng nói, những người cách xa nhau nghìn dặm khi cùng nhìn về ánh trăng thì tâm hồn sẽ giao nhau, cũng không biết là thật hay giả, nếu Julian có thể nhìn ánh trăng một cái thì tốt rồi.
Á Lai vì an ủi Lục thế đại nhân nên nói về những chòm sao, cuối cùng chỉ vào một chòm sao liên tục nói đó là một con gấu.
Lục thế đại nhân dùng sức nhìn kiểu nào cũng không thấy giống.
Julian đứng bên cạnh nhìn, nở nụ cười, thật sự rất giống một con gấu ngốc nào đó.
Garlock ghen tuông hỏi Á Lai, ―Sao em không phát hiện ra anh?‖
Á Lai nói: ―Bởi vì em đã giấu anh trong lòng mình không cho người khác xem.‖
Garlock bị kích động hưng phấn pha ngọt ngào, nhưng bỗng cảm thấy lời này quen tai, nghiêm túc nói với Á Lai: ―Mấy cuốn sách tào lao đó nên xem ít đi.‖
Á Lai mím môi, Warren Sherlock viết trong sách nhiều thứ thú vị lắm mà, đại quý tộc sao thiếu lãng mạng vậy?
Garlock tuy ệt không thừa nhận mình trước kia cơ hồ đều thuộc hết nội dung trong đó, chỉ là ngượng không muốn thừa nhận với Á Lai thôi, cho nên đành sờ sờ bụng Á Lai nói: ―Không tốt cho dưỡng thai đâu.‖
Á Lai gật đầu, cũng không chú ý lắm, nếu sinh ra một đứa bé mở miệng ra đã nói lời tâm tình của mấy hoa hoa công tử thì thật không tốt chút nào.
Nhìn Garlock sau khi lập gia đình, Julian không biết sau khi lập gia đình Barret sẽ như thế nào nữa, ý thức được mình lại nghĩ đến Barret, anh cho phép bản thân mình thản nhiên hơn một chút.