Á Lai nghiêng đầu nói nhỏ với Garlock: “Thấy không, Francis ở trước mặt thiên hạ câu dẫn Henry đó, nói không chừng việc bịt mặt của tên này với cái chuyện gì gì đó vào buổi tối có tác dụng như nhau nhỉ.”
Trong m ắt khinh bỉ Francis, làm hỏng hết nơ của Henry rồi, đúng là cứng mềm đủ kiểu, cuối cùng thì đại lão hổ cũng ăn được con mèo kia. Nhớ tới cái bộ dạng khó xử không biết phải làm sao của Henry lúc cùng bọn họ học nhảy trong lễ nghi, Garlock cố gắng nhịn cười giải thích hiểu lầm cho Á Lai. Á Lai nghe xong, nhìn hai người đang nhảy trong đám người, “Là em đen tối được chưa, vậy giữa hai người kia có một sự tin tưởng cao thượng.” nhưng nhìn thế nào vẫn thấy phấn hồng bay đầy trời.
“Em không muố n nhảy sao?” Garlock hỏi, còn chưa từng cùng Á Lai biểu diễn màn khiêu vũ lãng mạn như vậy trước mặt mọi người đâu. Ánh mắt của Á Lai có chút trốn tránh, “Em không muốn làm bẩn giày anh.” Bảnthân tính ra cũng đâu có ngốc, sao tay chân lại không thể kết hợp như vậy chớ?
Garlock cười, “Nhưng anh muố n.” Hắn không muốn mất cơ hội biểu đạt tình cảm này. Nhìn bàn tay mời nhảy trước mặt y bỗng nhiên cảm thấy ngượng ngùng, “Em cũng không muốn nhìn thấy ánh mắt của anh?”
Cho dù là ngườ i xa lạ đi nữa cũng sẽ thẹn thùng, huống chi đại quý tộc lại là người mình thích. Garlock nhướng mi, “Không bằng anh che mắt em lại nha?” Á Lai há miệng, quay đầu nhìn Francis và Henry đang rất hòa hợp nhảy tới nhảy lui, hình như rất thú vị, cho dù chút nữa mình có thật sự đạp đau Garlock thì vẫn còn có cớ để mà nói, bởi vì mình có thấy gì đâu, hào phóng mỉm cười gật đầu giơ tay ra.
B ốn người vốn bị quan tâm giờ càng thu hút ánh nhìn, vì thế như một làn sóng dâng trào, rất nhiều người hưởng thụ loại khiêu vũ trong màn đêm kết hợp với âm nhạc du dương này. Bill đại quản gia bất đắc dĩ cười, người trẻ tuổi bây giờ thật thú vị!
Á Lai liền đạp chân Garlock đế n hết bài, cuối cùng chủ động bỏ cuộc, nhưng mà sao đại quý tộc bị đạp vào chân vẫn sung sướng đến vậy nhỉ? Garlock, Henry và Bill đại quản gia cùng nhau bàn chuyện, Á Lai lấy ra cái mặt nạ không rõ phong cách phương Tây hay Trung Quốc nữa, dùng công cụ luôn đeo bên mình chỉnh sửa nó, hoàn toàn lo chăm chút cho tác phẩm của mình.
Có điề u, ở đây có vài phi thú nhân học chung trường với hai người, tuy rằng bình thường cũng không nói chuyện nhiều lắm, nên giờ trả lời vài câu cũng không quá đột ngột hay thất lễ gì.
“Á Lai tiên sinh, nếu không có gì mạ o muội, ngài có thể vẽ cho tôi một bức tranh được không?” Á Lai thấy Garlock và Henry bị người ta vây quanh, dù sao giờ y cũng đang rảnh rỗi, gật đầu, nhưng cũng không quên sai khiến người khác: “Francis, tôi khát.” Francis nhận mệnh làm người chạy việc, vừa rồi ở sàn nhảy có hoạt động một chút nên cậu cũng thấy khát.
Đề cập đến chuyện có liên quan đến nghệ thuật nên Á Lai cảm thấy rất hứng thú, đối mặt với nhiều “mẫu vẽ” miễn phí như vậy thật sự vui đến “bất diệc nhạc hồ”, hơn nữa y cũng không phải người lạnh lùng nên nhanh chóng tụ tập vui vẻ với mọi người, dẫn đến thuốc màu trong tay Á Lai cũng không đủ dùng, đành phải ngượng ngùng xin lỗi mọi người.
M ọi người đương nhiên làm sao có thể bỏ qua cơ hội này, có vài người muốn làm phiền chủ nhà một chút, cũng không ai muốn khiến cho ai chịu thiệt cả (ý là dù có xin gia chủ màu vẽ chứ không muốn ko có tranh).Điều này đương nhiên kích thích đến cái người đã cố nhẫn nhịn một hồi lâu rồi kia, tiến lên lớn tiếng nói: “Á Lai tiên sinh, không bằng chúng ta thi đấu hội họa ở đây một lần để trợ hứng cho mọi người?”
Xung quanh l ập tức lặng im. Nhưng Á Lai trước giờ lại không có tâm hiếu thắng, cho nên không có trực tiếp trả lời vấn đề, mà là nhớ tới chuyện khác hỏi trước: “Lần trước thật có lỗi, giờ ngài đã khỏe chưa?” Y là nghĩ như vậy, nói sao thì lần đó mình cũng quá đáng, cộng thêm vào đó là sau đó cũng không giải thích gì cả, cho nên giờ có cơ hội liền ân cần hỏi thăm một chút.
Nhưng mà cái cơ hội này không thích hợp chút nào, thậ t dễ khiến người ta hiểu nhầm ý ngầm của hắn là “Sao rồi, lại muốn ăn đập sao?” Katthy giận sôi gan, đại công Lặc Tư Bảo giận đến tái mặt, nhìn Garlock nói: “Người nhà Lặc Tư bảo cũng không phải dễ bị ăn hiếp như vậy, vậy liền lấy một bức tranh làm tiền cọc đi.” Chờ bức tranh được lấy ra, mọi người đều hút một ngụm lãnh khí, đây là một trong số ít tranh vẽ Abraham Đại Tế ti khi còn sống, sao lại ở chỗ Lặc Tư bảo?
Francis si ết chặt nắm tay, đó là vài năm trước cậu vì lấy được tín nhiệm của đại công Lặc Tư bảo đã trộm nó ra từ Tế Ti phủ, vậy mà bây giờ lại bị dùng vào mục đích này. Henry nắm lấy tay cậu, làm cho cậu bình tĩnh lại, chuyện này tất cả đều không liên quan đến em.
Bill đạ i quản gia nhíu mày liếc nhìn Garlock, rất không bình thường, Lặc Tư bảo lại dám công khai trưng thứ trộm được ra trước mặt thiên hạ? Katthy thống hận nói: “Nếu tôi thắng, tôi phải lấy cái mặt nạ trong tay anh.” Đó là vật yêu thích của anh trai Garlock An Cách Tư,trong lúc nằm viện dưỡng bệnh, tin hai người đính hôn khiến yđau khổ, y biết mình và Garlock đã không còn khả năng rồi, nhưng mà y không cam lòng, giờ y muốn lưu lại một thứ gì đó Garlock quí trọng để làm kỉ niệm. Mọi người thấy náo nhiệt thì đều lại xem, trở nên ồn ào vô cùng. Á Lai không chút do sự gật đầu: “Tôi đồng ý.”
Có vẻ đại quý tộc rất muốn bức tranh kia, vậy mình liền thử một lần! Đại công Lặc Tư bảo cảm thấy rất vui vẻ, vừa nghĩ làm cách nào mới có thể dời đi lực chú ý của mọi người, không hổ là Kathy của mình, cho dù bực bội cũng có thể tìm cơ hội cho Lặc Tư bảo, thừa dịp không ai chú ý ra ám hiệu cho Mạch Kì. Mạch Kì nhận được, phi thú nhân càng để ý đến thanh danh hơn, nhưng mà nó cảm thấy Luân Ân có thay đổi, đặc biệt là sau lần bị đại công giam giữ, hắn vậy mà muốn giải trừ hôn ước với nó, tuy rằng sau đó cũng không làm được gì, nhưng càng làm nó thấy lo lắng, gia tộc củanó có được bao nhiêu thì nó tự biết rõ, nên nó rất cần Lặc Tư bảo làm chỗ dựa vững chắc cho nó sau này.
Á Lai không ngờ đề mục tỉ thí do Kathy đưa ra lại là vẽ tranh bán thể Garlock, hơn nữa là trong thời gian rất ngắn. Mọi người nghe xong đề mục thì đều hiểu ra, trong thời gian ngắn như vậy vẽ xong tranh của một người, xem ra Kathy thường xuyên vẽ tranh của người đó, thể hiện tình cảm sâu nặng đến nhường nào. Nhưng tâm của Garlock không chút động, thậm chí một chút đồng tình cũng không có, không phải người yêu của hắn thì đương nhiên hắn sẽ không quan tâm. Á Lai không khỏi cảm thấy Kathy làm vậy chẳng đáng, chuyện bên gia tộc còn chưa nói, đặt hết tình cảm của mình lên một người vốn không để ý đến mình, cho dù người đó có vĩ đại đến thế nào đi nữa, kết quả vẫn chỉ là tự làm khổ mình.
Garlock lo Á Lai sẽ suy nghĩ nhiều, cực lực dùng ánh mắt để tỏ vẻ bản thân trong sạch. Á Lai tặng lại một nụ cười vừa tự tin vừa bướng bỉnh, nếu giờ đại quý tộc đang là người của mình thì sao có thể để người khác chiếm tiện nghi được. Khác với không khí sôi trào trên sân, Mạch Kì yên lặng biến mất trong đám người, cuối cùng kéo theo Luân Ân không biết đang suy nghĩ điều gì cũng biến mất.(kéo theo ở đây nghĩa là hệ quả)
Ngườ i sớm có phòng bị cũng đã chú ý đến, Francis và Henry cũng theo ám chỉ của Garlock đuổi theo. Mà giờ đại công đang bị mọi người chú ý nên không thể quan tâm đến việc này, còn Bill đại quản gia chân thành nghiêm minh, công chính vô tư, địa vị hiển hách làm trọng tài, bởi vậy cũng không thể chú ý đến hai người của Eden bảo bị biến mất. Lật ngược chiếc đồng hồ cát lại, động tác tao nhã của Kathy khiến mọi người mở rộng nhãn giới, tất cả mọi người đều đổ mồ hôi vì Á Lai vẫn chưa vẽ gì.
Á Lai biế t nếu dựa theo thủ pháp vẽ bình thường của y sẽ không thắng được Kathy, tuy rằng tài nghệ của bản thân bây giờ đã nâng cao lên không ít, nhưng vẫn chưa bằng đối phương hằng ngày chịu khó luyện tập vẽ đại quý tộc mỗi ngày một bức, nghĩ lại thì lại cảm thấy khó chịu!
Đột nhiên, mọi ngườ i thấy vạn phần khó hiểu, cũng thấy thực chờ mong. Bởi vì Á Lai đem bàn vẽ của mình lật ngược lại lộ ra phần màu đen, sau đó cầm cái gì đó trong suốt vẽ loạn lên. Mắt thấy cát chảy gần hết, Kathy đã vẽ xong đứng một bên phức tạp nhìn Á Lai, lại ôm một tia ảo tưởng muốn biết đại nhân Garlock có chú ý đến ykhông.
Cát vàng dính vào nơi có keo tạo nên những đường cong, trong nháy mắ t một bóng mờ hiện lên, nhờ có bàn kim loại đen phụ trợ, Garlock đại nhân khí thế hiên ngang hiện lên rõ ràng trước mắt người xem (tranh cát) Ngạc nhiên, vỗ tay, tiếng hoan hô, Garlock bước lên đài thâm tình hôn môi Á Lai, một chút cũng không liếc nhìn ai cả, phất tay lệnh kẻ hầu đem chiến lợi phẩm của Á Lai thắng được về Eden bảo.
Kathy nh ắm mắt lại, chịu đựng không cho bản thân chảy nước mắt, y thua, không cần bất luận kẻ nào bình phán, tình cảm của Á Lai dành cho Garlock cũng như bức tranh này, không để người khác nhìn thấy, mà lại khắc sâu đến lạ thường.
“Đại nhân, không hay rồ i!” Một hạ nhân đúng giờ xuất hiện trước mặt đại công Lặc Tư bảo thất lễ hô to. Đại công quát lớn, cũng để gã giải thích nguyên nhân, trong lòng bắt đầu mừng thầm, xem ra chuyện bố trí trước đó đã thành công. Nhưng khi đại công nghe kế hoạch ra vẻ kinh hoảng dẫn theo phần đông nhân chứng đến mở cửa phòng, thì lại không thấy được hình ảnh mình muốn thấy.
Nguyên bản là muốn hãm hạ i Eden bảo. Mạch Kì té xỉu trên mặt đất, có mấy phi thú nhân đứng chăm sóc bên cạnh, vậy mà còn có một vị thầy thuốc ở đó. Luân Ân đàng hoàng ngồi một bên, không chút che giấu khí thế bản thân nhiều năm xây dựng, cười nói: “Thật sự có lỗi, Mạch Kì tiên sinh có chút không thoải mái, mong mọi người không cần lo lắng.” Đứng dậy, ngữ khí cường ngạnh nói: “Á phụ, từ hôm nay con sẽ đảm nhận chức vụ đại công khỏi phải tuyên bố ở đại sảnh rồi, không phải mục đích của vũ hội là vậy sao?”
Đại công sắ c mặt xanh tím vừa định mở miệng, thì Bill đại quản gia đã cầm một phần văn kiện đi đến bên cạnh y, “Đại nhân, văn kiện liên quan thành chủ đã để tôi đưa đến.”
Cúi lưng xuống, co rúm người, đại công đã bắt đầu không nhịn đượ c run rẩy toàn thân, lão muốn Eden bảo giao hết mọi chứng cứ ra, nhưng giờ thứ lão không muốn thấy nhất đang hiện ra trước mắt lão. . . . .