Beta-er: An Bi Nhi
Hôm nay diễn ra trận đấu của Đồng Tâm, Hàng Tiểu Ý và Đường Tư đương nhiên sẽ đi cùng cô, mặc dù là vòng sơ loại, nhưng không có biển người tấp nập giống như trong tưởng tượng của các cô, bởi vì lúc báo danh yêu cầu rất cao, phải cho chủ biên Phương xem một đoạn video thể hiện tài năng ca hát của mình, sau khi được người ta chấp nhận thì mới có thể tham gia vòng sơ loại.
Số báo danh của Đồng Tâm là 73, mỗi người có ba phút để thể hiện, dự tính đến lượt Đồng Tâm cũng phải mất cả buổi.
Ba người ngồi chờ trong đại sảnh, hai người vẫn luôn nói chuyện để giảm bớt sự căng thẳng của Đồng Tâm, Đồng Tâm thấy hai người kia còn căng thẳng hơn mình, mỉm cười: “Thực ra tớ không căng thẳng lắm đâu, dù sao tớ cũng tham gia thi đấu mấy lần rồi.”Mấy hôm trước cô rất căng thẳng, nhưng bây giờ khi phải chính thức đối mặt, tâm lí Đồng Tâm đã vượt qua thử thách rồi, nhìn qua thì thấy khá ổn, ngược lại thì Hàng Tiểu Ý không ngừng uống nước, cực kì lo lắng hồi hộp.
Một người đeo thẻ nhân viên màu lam đi tới, nhìn một lượt, cuối cùng nhìn về phía các cô: “Xin hỏi ai là cô Hàng Tiểu Ý?”
Hàng Tiểu Ý ngẩn người, chỉ chính mình: “Là tôi.”
Nhân viên kia đưa cho cô một tấm bảng: “Số 38 không tới, để bạn của cô vào trước đi.”
Vẻ mặt Hàng Tiểu Ý ngây ngốc, Đường Tư và Đồng Tâm cũng mờ mịt, chỗ này cũng có người biết Hàng Tiểu Ý sao?
Nhân viên kia còn tốt bụng nói thêm: “Còn hai người nữa là đến lượt các cô rồi, mau chuẩn bị đi.” Sau đó liền xoay người rời đi.
Ba người nhìn nhau, không hiểu chuyện gì đang xảy ra, nhưng không còn thời gian để suy nghĩ nữa, Đồng Tâm cần chuẩn bị ngay để lát nữa vào đó..
Trong lòng Hàng Tiểu Ý vẫn đang nghi hoặc, nghĩ mãi mà không hiểu, có người quen của cô giúp đỡ Đồng Tâm sao?
Sau khi Đồng Tâm vào trong, Hàng Tiểu Ý và Đường Tư chỉ có thể ở bên ngoài chờ, và chờ, vừa rồi cô uống quá nhiều nước, bây giờ mới có phản ứng, Hàng Tiểu Ý nói với Đường Tư một tiếng rồi chui vào toilet.
Từ toilet đi ra, Hàng Tiểu Ý lau tay trở về, vừa mới tới góc rẽ, liền nghe thấy một giọng nói hơi quen: “Tiểu Lưu, cảm ơn anh, sau này anh Hằng nhất định sẽ mời anh ăn cơm.”
“Ai, đừng khách sáo, lần trước anh Hằng giúp anh giải quyết rắc rối anh còn chưa cảm ơn anh ấy, lần này cũng không phải chuyện lớn gì, thật sự là người đó không đến, thuận tiện nên mới làm, không cần để ý.”
Hàng Tiểu Ý nhíu mày, trốn sau bức tường, ló cái đầu nhỏ ra dò xét, cô gái mặc áo T-shirt quần jean chính là trợ lý của Hàng Vũ Hằng, Hàng Tiểu Ý như vừa phát hiện ra chuyện gì đó, học theo Thiệu Thành Hi bày ra bộ dáng híp mắt thâm sâu không lường được.
Sau khi hai người kia nói chuyện xong, nhân viên kia vừa rời đi, Hàng Tiểu Ý chậm rãi, nhàn nhã bước ra, cô gái nhỏ vừa thấy cô đã sợ đến mức lấy tay ôm ngực.
Tên cô gái nhỏ đó là Diệp Hà, sau khi tốt nghiệp đại học không bao lâu thì trở thành trợ lý của Hàng Vũ Hằng, khuôn mặt tròn trĩnh non nớt, cực kì đơn thuần, Hàng Tiểu Ý cực kì thích đùa giỡn cô.
“Diệp Hà, sao em lại ở đây?” Hàng Tiểu Ý cố gắng bày ra vẻ mặt nghiêm túc.
Quả nhiên Diệp Hà hơi bối rối, vội vàng xua tay: “Chị Hàng, không phải anh Hằng bảo em đến đâu.” Nói xong lập tức bịt miệng, vẻ mặt bất lực, rõ ràng cô đã nói ra chuyện Hàng Vũ Hằng cấm tiết lộ rồi.
Hàng Tiểu Ý cười ha ha, vỗ đầu cô: “Khi trở về đừng nói cho Hàng Vũ Hằng biết là em nhìn thấy chị, chuyện gì cũng chưa xảy ra, phải không?”
Diệp Hà nghiêng đầu suy nghĩ một chút, cực kì vui vẻ: “Phải phải, quả nhiên so với anh Hằng thì chị Hàng thông minh hơn nhiều.”
“Ai, đúng rồi, Diệp Hà, anh ba của chị đang quen bạn gái sao?” Hàng Tiểu Ý như lơ đãng hỏi.
“Không có, đều là tin lá cải, chuyện duy nhất anh Hằng thích là chơi, khi rảnh rỗi chỉ hận không thể phân thân ra làm mấy người, một người chơi game, một người chơi mạt chược, còn một người chịu trách nhiệm ăn uống, vì vậy đối với anh ấy thì quen bạn gái cực kì phiền phức, biện pháp tốt nhất là tiết lộ chút thông tin cho giới truyền thông, bọn họ nhất định sẽ loan tin anh ấy có rất nhiều bạn gái, như vậy chỉ để chứng minh sức quyến rũ của anh ấy, còn anh Hằng không muốn có bạn gái.” Bởi vì cô là em gái của Hàng Vũ Hằng, Diệp Hà không đề phòng gì mà nói hết những chuyện mình biết.
Hàng Tiểu Ý kinh ngạc, hoá ra anh ba của cô là loại người này, ban đầu ai là người một tuần đổi một cô bạn gái chứ, anh ba đổi tính rồi sao?
Hàng Tiểu Ý quyết định sẽ hỏi Thiệu Thành Hi rõ ràng về anh, hiện tại cô cảm thấy mình không biết chút gì về anh ba.
Chia tay Diệp Hà xong, lúc Hàng Tiểu Ý trở về bên cạnh Đường Tư thì Đồng Tâm đã đi ra, cầm trong tay tấm thẻ vào vòng trong, cực kì vui vẻ.
Đường Tư đề nghị đi ăn mừng, Đồng Tâm có chút tiếc nuối nói: “Tớ có việc bận rồi, không thể đi cùng các cậu được, hôm khác nói sau nhé, đây mới là vòng sơ loại, đi ăn mừng thì hơi sớm.” Đồng Tâm hơi xấu hổ.
Hàng Tiểu Ý và Đường Tư trêu chọc cô mấy câu, cũng không làm khó cô nữa, sau khi cùng cô đi đến chỗ chủ biên Phương điền thông tin, ra khỏi nơi diễn ra vòng sơ loại, mỗi người đi một hướng.
Đường Tư nói mới phát hiện ra một nhà hàng thịt nướng rất ngon, mời Hàng Tiểu Ý ăn cơm, Hàng Tiểu Ý vui vẻ nhận lời, Đồng Tâm không rảnh, Thiệu Thành Hi lại không ở đây, buổi chiều Hàng Tiểu Ý còn muốn đi xem nhà cùng với Đường Tư.
Đường Tư khởi động xe, đưa Hàng Tiểu Ý đến một nhà hàng thịt nướng sang trọng.
Xuống xe, Đường Tư vô cùng thần bí nói với Hàng Tiểu Ý: “Tiểu Tiểu, nhất định cậu không đoán được ai là người mở nhà hàng thịt nướng này.”
Hàng Tiểu Ý hơi tò mò cùng Đường Tư vào trong, một người đàn ông mập mạp đã đứng chờ ở cửa, cười tươi thật thà: “Đường Tư, biết các cô sẽ đến ăn cơm nên tôi đặc biệt đứng chờ ở đây.”
Hàng Tiểu Ý nhìn thấy người đàn ông này, ngạc nhiên nhìn Đường Tư, Đường Tư nhíu mày: “Không thể ngờ được nhà hàng này do Tạ Thiên Ninh mở ra.”
Hàng Tiểu Ý cũng không thể tưởng tượng được, nhưng cô không nghĩ tới vấn đề mở nhà hàng, mà nghĩ tới còn có thể nhìn thấy Tạ Thiên Ninh.
Quan hệ với Tạ Thiên Ninh, tưởng chừng phức tạp, nhưng thực ra lại không phức tạp như vậy.
Thực ra nói ngắn gọn một câu, chính là khi còn học Đại học, Tạ Thiên Ninh theo đuổi Hàng Tiểu Ý rất lâu.
Tạ Thiên Ninh và Hàng Tiểu Ý là bạn cùng lớp, để theo đuổi Hàng Tiểu Ý mà có thể dùng bất cứ việc tồi tệ nào.
Mỗi ngày tặng một bông hồng, bày nến tỏ tình dưới kí túc xá, làm thơ tỏ tình, những việc như thế nhiều vô số kể, Hàng Tiểu Ý từ chối nhiều lần cũng không ngăn được anh ta theo đuổi cô.
Về sau Thiệu Thành Hi biết chuyện này, lập tức công khai chủ quyền, chỉ là hiệu quả quá thấp, nhưng về sau, không biết chuyện gì xảy ra, Tạ Thiên Ninh vừa thấy Hàng Tiểu Ý đã trốn mất tăm, tuy không biết nguyên nhân, nhưng Hàng Tiểu Ý cũng thở phào nhẹ nhõm, cuối cùng anh ta cũng không bám lấy cô nữa rồi.
Về sau, Hàng Tiểu Ý mới biết chuyện từ Hàng Vũ Hằng, Thiệu Thành Hi cảnh cáo nhiều lần đều vô dụng, rồi cùng Hàng Vũ Hằng tìm vài người đưa Tạ Thiên Ninh đến chỗ vắng đánh cho một trận….
Lúc Hàng Tiểu Ý biết được chuyện này, thực sự không nói được gì, bạn trai làm ‘Bình hoa để thưởng thức’ của cô lại đánh người ta một trận, cũng phá vỡ hình tượng của anh trong lòng cô, nhưng mà thực ra cô cũng có chút đắc ý, dù sao đàn ông đánh nhau mà thắng cực kì tuấn tú.
Sau khi tốt nghiệp Đại học, cô chưa từng gặp lại Tạ Thiên Ninh, cô không ngờ còn có thể nhìn thấy anh ta lần nữa.
“Tiểu Tiểu, đã lâu không gặp, cô càng ngày càng đẹp.” Tạ Thiên Ninh cười với Hàng Tiểu Ý, ánh mắt nhìn Hàng Tiểu Ý cực kì nóng bỏng.
“Đúng vậy, đã lâu không gặp.” Hàng Tiểu Ý hơi mất tự nhiên nói, Đường Tư bị làm sao vậy, tự nhiên lại đưa cô đến đây ăn cơm.
“Được rồi, được rồi, đừng nói nữa, chúng tôi đều đói lắm rồi, có món gì ngon không? Ông chủ Tạ?” Đường Tư trêu ghẹo.
Tạ Thiên Ninh vội vàng tránh ra, mời hai người: “Mau ngồi đi, ngồi đi, Tiểu Tiểu có thể đến chỗ của tôi, là vinh hạnh cho kẻ thấp kém này.”
“Tiểu Tiểu, cậu đừng nhìn bộ dáng tùy tiện của Tạ Thiên Ninh, những món ăn ở đây thực sự rất ngon, nếu không ngon thì tớ cũng không đưa cậu đến đây ăn cơm đâu.” Đường Tư nhỏ giọng nói bên tai cô.
Hàng Tiểu Ý miễn cường cười, ngồi xuống chỗ của mình.
Tạ Thiên Ninh cho người mang hai cốc nước trái cây lên, sau đó cười ha hả nhìn Hàng Tiểu Ý, Hàng Tiểu Ý mất tự nhiên cúi đầu nghịch điện thoại.
Đường Tư đứng lên nói đi toilet, Hàng Tiểu Ý vội nói muốn đi cùng cô, cô cũng không muốn một mình đối mặt với Tạ Thiên Ninh.
Tự nhiên Tạ Thiên Ninh lại nói có chuyện muốn hỏi Hàng Tiểu Ý, Hàng Tiểu Ý cũng không có thâm cừu đại hận gì với người ta, cũng không thể trốn người ta như ôn dịch, đành phải ngồi xuống.
Vừa thấy Đường Tư đi, Tạ Thiên Ninh nhìn bàn tay đang cầm cốc của Hàng Tiểu Ý, đột nhiên cầm lấy tay Hàng Tiểu Ý: “Tiểu Tiểu, tôi tặng cho em vòng tay, em nhận sao? Đây là lần đầu tiên em nhận quà tôi tặng đó.”
Hàng Tiểu Ý thấy anh ta làm vậy với mình thì càng hoảng sợ, theo phản xạ muốn thoát khỏi sự kiềm chế của anh ta, nhưng lực tay của Tạ Thiên Ninh rất lớn, tay phải của Hàng Tiểu Ý hoàn toàn không dùng sức được, giãy dụa muốn thoát ra, đau đớn từ cổ tay truyền đến, mặt Hàng Tiểu Ý trợn mắt nhìn, lạnh lùng nói: “Tạ Thiên Ninh, anh buông tôi ra.”
Tạ Thiên Ninh giống như không nghe thấy lời cô nói, nhất quyết nắm tay cô: “Tiểu Tiểu…”
Hàng Tiểu Ý mất kiên nhẫn, tay trái trực tiếp kéo khăn trải bàn xuống mặt đất, ‘loảng xoảng’ một tiếng, ly thuỷ tinh bị ném vỡ thành nhiều mảnh, mảnh vụn thuỷ tinh và nước chanh tung toé khắp nơi, hấp dẫn ánh mắt của nhiều người.
Tạ Thiên Ninh hơi kinh ngạc, không ngờ Hàng Tiểu Ý lại nóng tính như vậy, tay lập tức buông lỏng, Hàng Tiểu Ý thuận thế rút tay về, tay trái xoa cổ tay phải, gương mặt lạnh như băng.
Không quan tâm những ánh mắt kia, Hàng Tiểu Ý cởi vòng tay trên cổ tay ra, ném lên bàn: “Chuyện về chiếc vòng tay này là thế nào?”
Tạ Thiên Ninh nhìn hành động của cô, có chút không hiểu: “Chiếc vòng tay này là do tôi sai người mua từ Hồng Kông, đặc biệt nhờ Đồng Tâm tặng cho em, nếu như em đeo chiếc vòng này, không phải là chấp nhận tôi rồi sao, em sao vậy? Tôi thật sự không hiểu nổi phụ nữ các em.”
Hai năm không gặp, vừa mới gặp một lần đã xảy ra chuyện như vậy, đừng nói chuyện tình cảm với cô, dùng một cái vòng tay để dò xét cô, điều này còn ghê tởm hơn cả dùng nhẫn đính hôn.
Đúng lúc Đường Tư trở về, thấy chiếc vòng tay nằm trên bàn, thoáng chốc lông mày nhíu lại, trợn mắt nhìn Tạ Thiên Ninh: “Anh làm gì vậy, đừng nói là anh hiểu lầm chuyện gì rồi?”
“Hiểu lầm? Hiểu lầm cái gì?” Bởi vì thái độ của Hàng Tiểu Ý, khuôn mặt của Tạ Thiên Ninh vô cùng xấu.
Hàng Tiểu Ý bình tĩnh nhìn Đường Tư, chờ đợi lời giải thích của cô.
Đường Tư lấy một cái hộp trong túi xách của mình ra, ném xuống trước mặt Tạ Thiên Ninh: “Đây mới là chiếc vòng tay anh nhờ tôi đưa cho Tiểu Tiểu, tôi biết chắc chắn Tiểu Tiểu sẽ không nhận, nên tôi cũng không đưa, nhưng tôi thấy chiếc vòng tay này rất đẹp, Tiểu Tiểu lại rất thích vòng tay, nên đã tự bỏ tiền ra mua một cái giống như vậy tặng cho Tiểu Tiểu, không phải tôi đã nhắn tin cho anh rồi sao? Như vậy mà anh còn không biết tốt xấu.”
“Cô gửi tin nhắn cho tôi lúc nào?” Vẻ mặt Tạ Thiên Ninh không tin.
Đường Tư lười quan tâm anh ta, quay đầu nhìn Hàng Tiểu Ý: “Tiểu Tiểu, cậu không sao chứ? Thật ngại, do tớ giải thích không rõ ràng lắm, cậu đừng để ý.”
Hàng Tiểu Ý xoa cổ tay cười: “Không sao đâu, cũng không phải chuyện lớn, chỉ là hiểu lầm mà thôi.” Bỏ đi vẻ mặt lạnh lùng nhưng trong lòng lại tăng thêm sự xa cách.
Tới đây ăn cơm, chuyện đưa hộ chiếc vòng tay, nếu hai chuyện nhỏ này tách ra thì có lẽ cô còn có thể coi là trùng hợp, nhưng lại xảy ra cùng một lúc, không thể không khiến cô nghi ngờ, dù sao từ trước tới nay tâm tư Đường Tư đều tinh tế tỉ mỉ, sao có thể phạm phải sai lầm cơ bản như vậy.