• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Edit + Beta: Song Linh

Ngày hôm sau Hàng Tiểu Ý không đến lớp, đặc biệt cầm một đống thuốc bổ đến nhà Nhan Giai, lúc xuống xe taxi đỗ bên ngoài nhà cô ấy thì thấy xe Hàng Vũ Tề ở chỗ rẽ đang rời đi, không thấy đâu nữa.

Hàng Tiểu Ý nháy mắt mấy cái, chẳng lẽ Hàng Vũ Tề đến đây để xin lỗi sao?

Lúc Hàng Tiểu Ý đến nhà Nhan Giai, cha mẹ của cô ấy đều ra ngoài, chỉ còn một mình Nhan Giai ở nhà, sắc mặt nhìn hơi tái nhợt, trong mắt còn hiện lên tơ máu, nhìn qua là biết không được ngủ ngon giấc.

Không quanh co lòng vòng với Hàng Tiểu Ý, Nhan Giai mở miệng nói thẳng: "Anh hai em vừa mới đi."

"Anh ấy nói gì ạ?" Hàng Tiểu Ý rót cho cô ấy một ly nước ấm, vô tình chạm vào tay Nhan Giai, nhíu mày: "Sao tay chị lạnh như vậy?"

Nhan Giai ngồi trên ghế sa lon, tay nắm ly nước: "Tiểu Tiểu, anh ấy biết chuyện tin nhắn trên Weibo rồi."

Hàng Tiểu Ý khó khăn sờ vành tai: "Thật xin lỗi, chị Giai Giai, là do em."

Nhan Giai lắc đầu: "Tiểu Tiểu, chị không trách em, em cũng đừng tự trách nữa."

Hàng Tiểu Ý ngồi xuống bên cạnh cô ấy, ánh mắt phức tạp: "Anh hai em đã nói gì rồi?" Theo như Thiệu Thành Hi nói, dù có giải thích chuyện này thế nào thì đều là lừa gạt. Nếu nói ra, Nhan Giai sẽ đau lòng, còn không nói, Nhan Giai sẽ hiểu lầm, làm như thế nào thì vẫn sai.

Nhan Giai ngẩng đầu nhìn Hàng Tiểu Ý, cười khổ: "Nói mà như không nói, chỉ nói nhất định sẽ đòi lại công bằng cho chị."

Hàng Tiểu Ý đau đầu, nói rõ? Nói rõ cái gì? Nói rõ như thế nào?

An ủi Nhan Giai một lúc, sau khi ra khỏi nhà Nhan Giai, nghĩ như thế nào cũng thấy phương pháp giải quyết của Hàng Vũ Tề không thoả đáng, nhất định sẽ để lại dư âm xấu, suy nghĩ một lát, liền gọi điện cho Hàng Vũ Hằng.

Hai người hẹn gặp ở dưới công ty Hàng Vũ Tề, Hàng Tiểu Ý lời ít ý nhiều kể lại mọi chuyện cho anh. Sau khi Hàng Vũ Hằng vừa khiếp sợ vừa tức giận mắng Hàng Vũ Tề, Hàng Tiểu Ý mới nói kế hoạch của mình ra.

Hàng Vũ Hằng suy nghĩ một lát, tỏ vẻ đồng ý với đề nghị của cô, nhưng lông mày vẫn nhíu lại: "Thiệu Thành Hi đâu? Cậu ấy có đến không?"

Hàng Tiểu Ý hừ một tiếng: "Hiện tại anh ấy đang cấu kết với anh hai làm chuyện xấu, cá mè một lứa, là đồng minh chung một chiến hào, vì vậy, đừng trông mong vào anh ấy nữa."

Hàng Vũ Hằng cười xoà: "Tên Thiệu Thành Hi này, Tiểu Tiểu em đá cậu ta đi, anh ba tìm cho em người tốt hơn."

Hàng Tiểu Ý liếc anh: "Anh lo cho mình trước đi."

Hàng Vũ Hằng tức giận: Hàng Tiểu Ý, em biết ánh mắt em hiện rõ sự khinh bỉ không hả?"

Hàng Tiểu Ý bất đắc dĩ: "Được rồi, được rồi, mau đi thôi."

Hai người đi thang máy lên trên, vì thư ký của Hàng Vũ Tề biết hai người nên bọn họ thuận lợi vào được văn phòng của anh, Hàng Vũ Tề nhìn thấy hai người thì rất kinh ngạc: "Sao hai đứa lại tới đây?"

Hàng Vũ Hằng tuỳ tiện ngồi xuống sa lon: "Tìm anh để cùng ăn trưa đó."

Hàng Vũ Tề nhìn đồng hồ trên tay: "Bây giờ mới hơn mười giờ thôi, chú có chắc là muốn đi ăn không?"

Hàng Tiểu Ý vội nói: "Chỉ là muốn đến thăm anh chút thôi, tiện thể chờ anh cùng đi ăn. Anh ba thấy ở nhà quá nhàm chán nên chúng em mới tới, anh còn đang bận việc, cứ kệ chúng em đi."

Hàng Vũ Tề nhìn hai người đầy nghi ngờ, nhưng cũng không quan tâm lắm, lại chăm chú nhìn một tập văn kiện.

Hai người ngồi trên ghế sa lon được một lát, Hàng Tiểu Ý liếc Hàng Vũ Hằng một cái ra hiệu, Hàng Vũ Hằng ngầm hiểu, e hèm một tiếng thật to: "Anh hai, chúng em chờ anh lâu như vậy, anh cũng không thèm cho chúng em ly cà phê hay gì đó, biết là anh em trong nhà, xã giao gì đó cũng vứt đi luôn."

Hàng Vũ Tề nhướng mày: "Được, là anh bất cẩn, anh liền dặn thư lý pha cà phê cho chú." Nói xong liền cầm điện thoại lên, Hàng Vũ Hằng lại không vui: "Em không uống cà phê người khác pha, chỉ uống của anh pha thôi." Nói xong, khiêu khích nhìn Hàng Vũ Tề.

Thấy Hàng Vũ Tề không nói gì, Hàng Tiểu Ý liền ra mặt bênh vực kẻ yếu: "Anh không thấy anh hai đang bận như thế sao? Cũng đã lớn như vậy rồi, cần em mua tã cho không?"

"Anh hai, anh xem em ấy kìa, chẳng có tí tình cảm anh em gì cả, em chọc em ấy lúc nào, em ấy lại châm chọc em?"

Hàng Vũ Tề day day mi tâm: "Được rồi, được rồi, hai vị tổ tông, hai vị ngoan ngoãn ở chỗ này đi, anh đi pha cà phê."

Vừa thấy Hàng Vũ Tề đi ra khỏi văn phòng, Hàng Tiểu Ý vọt tới bàn làm việc của anh cầm điện thoại trên bàn lên, nhanh chóng mở khoá. Hàng Vũ Tề luôn không để ý như thế, một cái mật khẩu dùng vài năm rồi, cả nhà ai cũng biết.

Hàng Vũ Hằng nằm sấp trên cánh cửa ngó ra bên ngoài, giục cô: "Nhanh lên, nhanh lên..."

Hàng Tiểu Ý tìm ra tin nhắn đó, may mắn Hàng Vũ Tề không xoá lịch sử trò chuyện, nên mới có thể dễ dàng tìm ra tin nhắn của Tô Như, Hàng Tiểu Ý vuốt điện thoại, kiểm tra cuộc trò chuyện của hai người.

"Có hay không?" Hàng Vũ Hằng tiếp tục thúc giục.

"Em tìm được rồi, anh đừng giục nữa." Ngón tay Hàng Tiểu Ý nhanh chóng chuyển động, nếu như Thiệu Thành Hi nói đứa bé của Tô Như bị bệnh. Cô đoán nó chắc đang nằm bệnh viện, còn việc cô ta có đưa địa chỉ bệnh viện cho Hàng Vũ Tề không? Tất nhiên phải dựa vào vận may của Hàng Tiểu Ý.

"Tìm được rồi, tìm được rồi, thật sự có." Hàng Tiểu Ý gọi Hàng Vũ Hằng: "Anh ba, mau đến xem đây là bệnh viện nào?"

Hàng Vũ Hằng đi đến nhìn thoáng qua: "Anh biết nơi này, là bệnh viện tư nhân nổi tiếng, lần trước anh ngã bị thương đã đến đây nên biết rõ."

Hàng Vũ Tề đẩy cửa ra, liền nhìn thấy hai người đang đứng trước bàn làm việc của mình làm gì đó: "Hai đứa đang làm gì?"

Trong nháy mắt khi cửa được mở ra, Hàng Tiểu Ý đã đặt điện thoại lên bàn rồi, lúc này lườm Hàng Vũ Hằng: "Em đã nói đừng đụng vào đồ của anh hai, nhỡ làm rối công việc của anh ấy thì sao?"

Hàng Vũ Hằng thở phì phì: "Hàng Tiểu Ý, anh phát hiện tính khí của em ngày càng lớn, một chút cũng không để người anh này vào trong mắt, em tự đi ăn với anh hai đi, anh không thèm đi nữa."

Hàng Vũ Hằng nói xong, đẩy Hàng Vũ Tề rồi ra ngoài, Hàng Tiểu Ý nhìn Hàng Vũ Tề, uể oải: "Anh hai, em cũng không ăn, anh tự ăn đi nhé." Sau đó cũng cầm túi xách rời đi.

Hàng Vũ Tề tay bưng hai ly cà phê, bất đắc dĩ lắc đầu, nhưng lúc này cũng không có tâm trạng quản việc của hai người kia, lắc đầu, cầm điện thoại gọi một cú.

*

Hàng Vũ Hằng chờ Hàng Tiểu Ý ở dưới công ty, vừa nhìn thấy Hàng Vũ Hằng, Hàng Tiểu Ý thở phào, liên tục vỗ ngực: "Làm em sợ muốn chết, ôi,..."

Hàng Vũ Hằng vỗ vỗ đầu cô: "Em gái nhỏ, thế giới nợ em giải Oscar."

Hàng Tiểu Ý chắp tay: "Chân thành cảm ơn anh."

Hàng Vũ Hằng khởi động xe, hai người đến bệnh viện tư nhân kia, nơi đó thật sự vừa lớn vừa có phong cách.

Hai người mua một giỏ hoa quả, tiến vào bệnh viện, ở tầng trệt tìm được vị trí phòng bệnh.

Mà phòng bệnh đó lại nằm ở tầng trên của một toà nhà khác, lúc hai người đang băng qua hành lang, Hàng Tiểu Ý quay đầu vô tình nhìn thấy một bóng dáng có chút quen, không khỏi nhìn lại mấy lần, Hàng Vũ Hằng liền cầm tay cô dẫn đi: "Nhanh lên, nhanh lên, ở bên này..."

Hàng Tiểu Ý chỉ kịp nhìn thoáng qua biển hiệu của căn phòng đó, "Khoa giải phẫu thần kinh".

Hàng Tiểu Ý bị Hàng Vũ Hằng lôi vào thang máy: "Tiểu Tiểu, đi vào như thế nào đây, Tô Như biết chúng ta, cũng không thể nghênh ngang đi vào?"

"Vào trong lén lấy tóc, hoặc một ít nước bọt, làm rất nhanh mà. Khi nào Tô Như ra ngoài, chỉ cần cô ta vừa bước ra ngoài, chúng ta liền đi vào."

"Doạ sợ con nhà người ta..." Hàng Vũ Hằng có chút không đồng ý: "Hay là chúng ta đối mặt trực tiếp với Tô Như, chẳng có gì phải sợ cả."

"Không được, sau lưng anh hai lén lút đi làm xét nghiệm DNA đã không tốt rồi. Nếu để anh ấy biết chúng ta tới đây, nhất định anh ấy sẽ rất tức giận, hơn nữa, anh hai vẫn không xác định muốn xử lý mối quan hệ với Tô Như, nhỡ đâu chúng ta làm hỏng việc?" Thật ra đối với việc làm hôm nay, Hàng Tiểu Ý vẫn luôn lo lắng không yên, trong nội tâm vẫn hiện hữu sự bất an.

Nghe được lời phân tích của Hàng Tiểu Ý, Hàng Vũ Hằng không khỏi cười nhạo: "Hàng Tiểu Ý, cuối cùng là em theo phe nào? Lúc thì đau lòng cho Nhan Giai, lúc thì lại giúp đỡ anh hai, đúng là loại người không có chính kiến, không kiên định, thích hợp làm nội gián."

Hàng Tiểu Ý lạnh nhạt quay đầu sang chỗ khác, Hàng Vũ Hằng không nói nữa, Hàng Tiểu Ý thầm lải nhải trong lòng, cô cũng đâu dễ dàng.

Ra khỏi thang máy, hai người lén lút đến phòng bệnh, đứng trước cửa sổ thuỷ tinh nhỏ nhìn vào trong, quả nhiên là Tô Như, đang ngồi cạnh giường bệnh đắp chăn cho đứa bé trên giường.

Nước đã đến chân, Hàng Tiểu Ý lại hơi nhụt chí: "Anh ba, em thấy đứa bé kia rất đáng thương, nhỏ như vậy đã bị bệnh tim bẩm sinh, chúng ta làm như vậy có quá đáng không?"

Hàng Vũ Hằng gãi đầu: "Đứa bé chỉ là trẻ con mà thôi, không phải không cho cô ta tiền, nhưng đây là chuyện của người lớn, anh cũng chưa làm đứa bé bị thương đúng không?"

Hàng Tiểu Ý thở dài, cảm thấy cơ hội mình làm được chuyện này không cao lắm, nghĩ đến lúc trước Thiệu Thành Hi khuyên cô đừng làm loạn, đột nhiên có chút nao núng.

"Anh ba, hay chúng ta quay về đi? Nói không chừng anh hai có tính toán riêng của mình, chúng ta..."

"Hàng Tiểu Ý, đã đến nơi rồi, lại không có gì sai. Chỉ cần Tô Như không phát hiện, chúng ta cầm một sợi tóc đi làm xét nghiệm DNA cũng không phải làm chuyện xấu, em đừng như xe bị tuột xích như thế, có được không?" Hàng Vũ Hằng cốc đầu cô một cái.

Hai người ngồi ở băng ghế trên hành lang cạnh góc rẽ hơn một giờ, nhưng vẫn không thấy Tô Như đi ra, có chút sốt ruột.

Hàng Vũ Hằng suy nghĩ một lát, nói với Hàng Tiểu Ý: "Em chờ anh một lát, anh tìm bác sĩ lúc trước chữa trị cho anh đã, người đó là do Tần Vũ giới thiệu, có thể nhờ cậy được."

Hàng Tiểu Ý lại đợi thêm nửa giờ nữa, chỉ thấy Hàng Vũ Hằng hưng phấn quay lại: "Tiểu Tiểu, có rồi, có rồi, mỗi ngày Tô Như sẽ ra ngoài vào hai giờ chiều, hơn một giờ sau mới quay trở lại, tức là tầm ba, bốn giờ. Trong khoảng thời gian này đều là y tá chăm sóc cho đứa bé, hiện tại sắp đến hai giờ rồi, chúng ta có cơ hội."

Hàng Tiểu Ý liếc anh một cái: "Tốt rồi, mà anh ba, anh còn có thể làm việc này?"

Hàng Vũ Hằng kiêu ngạo hất tóc: "Tất nhiên, em cũng không xem một chút khuôn mặt đẹp trai vạn người mê hiếm có này của anh."

"Bác sĩ kia là nữ sao?"

"... Là nam, nhưng mà y tá kia là nữ." Hàng Vũ Hằng hung dữ lườm cô.

Đúng như lời nói của Hàng Vũ Hằng, vừa mới hơn hai giờ một chút, Tô Như liền ra khỏi phòng bệnh, rẽ trái đi về phía thang máy. Hàng Vũ Hằng và Hàng Tiểu Ý đứng im nửa phút, không thấy cô ta quay lại, liền nhẹ chân nhẹ tay đi về phía phòng bệnh.

Hàng Tiểu Ý hơi chột dạ, cảm thấy như mình đang làm sai vậy, trước kia khi xem ti vi, cứ khi nào nhân vật chính lén vào phòng tìm đồ, chủ nhà nhất định sẽ trở về.

Hàng Vũ Hằng thì không nghĩ nhiều như thế, dắt cô tiến vào bên trong, đột nhiên trong đầu Hàng Tiểu Ý loé lên suy nghĩ, kéo ống tay áo Hàng Vũ Hằng: "Anh ba, nếu như vậy, sao không để y tá lấy hộ chúng ta, tại sao cứ phải tự mình đi vào chứ?"

Hàng Vũ Hằng sững sờ, gãi đầu: "Cũng đúng, nhưng mà lỡ đến rồi, nhờ y tá lại mất thêm nửa phút nữa đấy."

Hàng Tiểu Ý cười khan một tiếng, chính là không muốn bước vào trong kia: "Em cảm thấy chúng ta giống như đang làm việc xấu."

Hàng Vũ Hằng không chịu nổi liền lườm cô, vẫy tay: "Được rồi, được rồi, thật ra anh cũng thế, trong lòng cảm thấy có chút sai trái, mau đi tìm cô y tá kia thôi."

Hai người thương lượng xong, liền quay người định đi tìm cô y tá kia, đúng lúc nhìn thấy Tô Như dẫn Hàng Vũ Tề đi ra từ thang máy, nhất thời bốn người mặt đối mặt.

Hàng Tiểu Ý và Hàng Vũ Hằng liếc nhau một cái, đều thấy được chút tuyệt vọng trong mắt đối phương.

Hàng Tiểu Ý gượng cười, tay lắc lắc giỏ hoa quả: "Chúng em tới thăm bệnh, thật trùng hợp, sao hai người lại ở đây vậy?" Cũng may hai người còn chưa tiến vào, nếu không, nhất định sẽ bị bắt quả tang trong phòng bệnh, đến lúc đó có trăm cái miệng cũng không giải thích được.

Ánh mắt Hàng Vũ Tề dừng trên bọn họ, trên mặt không có chút cảm xúc.

Đúng lúc tiếng chuông du dương vang lên, Hàng Tiểu Ý nhìn thoáng qua di động của mình, giống như nhìn thấy cứu tinh... Rồi, giọng nói mang theo nức nở: "Thành Hi, em gây hoạ rồi, cầu bảo vệ..."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK