Beta: An Bi Nhi
Lúc Hàng Tiểu Ý dậy, mới có hơn 4h, nhưng trời cũng đã rạng dần, ngày mùa hè đúng là dài thật.
Thật ra vừa ngủ dậy, cô vẫn còn lơ mơ, còn mơ thấy một giấc mộng toàn dáng vẻ cuồng loạn của Thiệu Thành Hi.
Thở dài một hơi, rời giường đi vào bếp rót một chén nước, cô thấy mẹ đang ngẩn người ngồi trên salon.
Hàng Tiểu Ý đi qua, nhẹ nhàng hỏi, “Mẹ, mẹ sao vậy, mới sáng sớm sao mẹ đã dậy rồi ạ?”
Trong đôi mắt nhìn cô của mẹ Hàng chứa ít lệ, bà cầm lấy tay cô, “Tiểu Tiểu à, mẹ chỉ đang thương con…”
Hàng Tiểu Ý ngồi xuống bên mẹ Hàng, khẽ ôm lấy vai bà, “Đã qua cả rồi, mẹ, con không sao nữa rồi.”
Mẹ Hàng lau nước mắt, nghĩ đến những đau khổ mà Hàng Tiểu Ý phải chịu lúc ấy, lòng lại không khỏi đau nhói.
“Tiểu Tiểu à, vậy con và Thành Hi thì sao, mẹ nghe anh hai con nói hết chuyện của hai đứa rồi, mẹ với cha con cũng biết lúc đó tại sao con lại nhất quyết muốn gạt Vũ Hằng rồi, ra là vì Thành Hi.”
Hàng Tiểu Ý mấp máy đôi môi khô, trầm thấp nói, “Hồi đó con vừa học xong, hẵng còn trẻ, chỉ cảm thấy là tốt cho anh ấy. Mẹ thấy bàn tay con lúc ấy xấu biết mấy, bác sĩ cũng nói có khả năng không khôi phục được nữa, trở thành một người tàn tật. Aiz, chuyện đã qua rồi, cũng không vãn hồi lại được, mẹ, con không muốn nói nữa, đều qua hết rồi.”
Mẹ Hàng xoa đầu cô, “Đêm qua ồn ào như vậy, lúc con với Thành Hi ra ngoài rồi, Vũ Tề đã nói hết chuyện của các con cho cha mẹ Thành Hi. Hai người họ cũng rất sáng suốt, cũng không có ý kiến gì với con về chuyện này, thế Thành Hi nói thế nào?”
Hàng Tiểu Ý thở ra một hơi, nhìn mẹ Hàng cười nhẹ, “Mẹ, mẹ yên tâm đi, anh ấy là con rể của mẹ, điều này sẽ không thay đổi, mẹ hãy xem con gái mẹ kéo anh ấy về cho mẹ như thế nào đi!”
Mẹ Hàng bật cười, ấn nhẹ đầu mũi cô, “Con đó, Thành Hi là một đứa bé tốt, các con ở với nhau được lâu như vậy cũng không dễ, tuyệt đối đừng vì chút hiểu lầm đã muốn chia tay, bài học trước kia chưa đủ à?”
Hàng Tiểu Ý ôm lấy mẹ Hàng, ánh mắt đầy kiên định, “Con biết, mẹ, mẹ yên tâm đi, Thành Hi sẽ không bỏ con đâu.”
Vẫn còn sớm, Hàng Tiểu Ý về phòng mình, nằm thêm một lát, bỗng nhớ tới lúc gặp Thiệu Thành Hi trong biệt thự của Hàng Vũ Hằng, Thiệu Thành Hi đưa cô về, lại cho cô một cái hộp giấy, lúc đó cô cũng không xem là có cái gì trong đó.
Đứng lên, lấy hộp giấy từ dưới bàn học ra, mở ra, là một cái chuông gió rất đẹp, những chiếc ống nhỏ màu xanh trắng xen lẫn nhau, đụng vào nhau phát ra tiếng vang leng keng đầy mỹ diệu.
Hàng Tiểu Ý treo nó lên trước cửa sổ, ngồi lên bệ cửa đụng nhẹ vào nó, nghe tiếng vang êm tai ấy, lòng dần bình tĩnh lại.
*
Dưới tầng công ty của Thiệu Thành Hi.
Hàng Vũ Tề bảo thư ký gọi điện, sau đó đi thang máy lên trên, gõ nhẹ cửa, trong phòng truyền ra một giọng khàn khàn, “Vào đi.”
Hàng Vũ Tề đẩy cửa ra, Thiệu Thành Hi ngẩng đầu, đứng dậy, “Anh hai.”
Hàng Vũ Tề gật đầu, đi vào, vừa hay nhìn thấy Hàng Vũ Hằng nằm trên sa lon, ba người ba đôi mắt, một khuôn mặt, ít nhiều gì cũng đều bị tổn thương. Tổn thương trên mặt thì Hàng Vũ Hằng là thảm nhất, Thiệu Thành Hi ra tay nặng, hai bên trái phải, mỗi bên mắt là một màu xanh đen. Tổn thương trên mặt của Thiệu Thành Hi thì đỡ hơn, không nhìn rõ như Hàng Vũ Hằng, nhưng thêm tổn thương từ tai nạn lúc trước, thì cũng coi như là bị thương nặng nhất.
Một phòng ba người, đều chật vật.
Hàng Vũ Hằng kiệt sức liếc xéo anh, hừ một tiếng đầy khinh thường, không thèm để ý.
Hàng Vũ Tề đi đến đối diện Thiệu Thành Hi, ngồi xuống, “Xử lý vết thương chưa?”
Thiệu Thành Hi gật đầu, ngồi xuống ghế, đối mặt với Hàng Vũ Tề.
Hàng Vũ Tề lấy một tập văn kiện đặt lên bàn, giao cho anh, “Đây là bệnh án của Tiểu Tiểu, tất cả ghi chép về chẩn đoán và khôi phục đều ở trong đó, anh nghĩ cậu muốn xem.”
Thiệu Thành Hi nhìn tập văn kiện trên bàn, bàn tay đặt lên bàn hơi cử động, nâng lên đặt xuống đầu gối, hơi nắm chặt lại, nhìn Hàng Vũ Tề, “Anh hai, em cũng giận cả anh. Tuy rằng em với anh cũng không có nhiều năm tình cảm như với Vũ Hằng, nhưng lúc chúng ta cùng làm hạng mục đó, em đã coi anh là bạn, em không ngờ anh lại giúp Tiểu Tiểu gạt em."
Hàng Vũ Tề thở dài, đặt hai tay lên bàn, “Thành Hi, chuyện này anh cũng rất xin lỗi, cậu không nhìn thấy Tiểu Tiểu lúc đó như thế nào, bàn tay đứt hết thần kinh gân, máu thịt lẫn lộn rũ xuống, bác sĩ nói nếu không khôi phục được, tay sẽ tàn phế. Dù có khôi phục được, nhưng tay nó cũng không thể như trước được nữa.”
Nghe Hàng Vũ Tề nói, lòng Thiệu Thành Hi căng thẳng, từng chút đau đớn lan ra rộng hơn.
“Tiểu Tiểu khóc cầu xin anh, quỳ gối trên giường bệnh, sắc mặt tái nhợt xin anh, xin anh đừng nói cho cậu, làm sao anh có thể từ chối nó.” Hàng Vũ Tề nghĩ đến Hàng Tiểu Ý lúc ấy, nghiêng đầu nhìn thoáng ra ngoài cửa sổ, trong mắt hiện lên vẻ yêu thương trìu mến.
Tay Thiệu Thành Hi nắm chặt dưới bàn, mắt rũ xuống, che giấu cảm xúc của mình.
Hàng Vũ Tề thở dài, “Khôi phục hơn nửa năm, mới tạm coi như có thể hoạt động bình thường. Giờ nhìn không có vấn đề gì lớn, nhưng không ai biết nó phải nỗ lực bao nhiêu mới được như vậy, quá trình khôi phục ấy quá mức đau đớn, Thành Hi, đêm qua cậu nói nặng lời rồi.”
Thiệu Thành Hi nhắm mắt lại, dựa ra sau ghế, mày nhíu lại, giọng trầm thấp xuống, “Anh hai, em biết, em hiểu, nhưng anh biết không? Đôi lúc em thấy cô ấy ở bên cạnh em rất không chân thực, thêm cả hồi cấp 3 của cô ấy là chúng em đã ở cùng nhau đến năm năm. Năm năm, nếu có con, vậy đứa bé ấy đã có thể đi, có thể kêu cha gọi mẹ.”
“Nhưng mà, nói chia tay là chia, em thừa nhận em vẫn luôn oán giận, nỗi oán giận ấy ép em đến mức không thở nổi. Em luôn nghĩ nếu giờ em vẫn chưa trở về, cô ấy liền trở thành vợ người khác, em cũng thành chồng một ai đó, và sẽ không có bây giờ. Nếu đến lúc ấy, có một ngày em biết sự thật, cô ấy có nghĩ tới làm sao em chịu nổi hay không?”
“Có thể cuối cùng các cậu cũng đều không trở thành vợ chồng với ai khác cả, cậu đã về, mà Tiểu Tiểu vẫn đang chờ cậu. Hai năm qua, không phải không có ai theo đuổi Tiểu Tiểu, cũng không phải không có ai theo đuổi cậu, nhưng các cậu đều chọn cùng một con đường. Xa nhau hai năm, nhưng người nọ vẫn luôn không có mối tình nào khác, trải qua chuyện như thế, Thành Hi, cả đời này còn ai có thể tách các cậu ra nữa?”
“Mà cũng không phải là Tiểu Tiểu không làm gì, thật ra trước khi cậu quay về, Tiểu Tiểu đã tìm xong việc ở thành phố chỗ cậu sống, song hôm nó về thì lại gặp cậu, cậu đã trở về.”
Người Thiệu Thành run bắn lên, ngồi ngây người lại trên ghế, mắt nhìn chằm chằm Hàng Vũ Tề, “Anh nói gì cơ?”
Hàng Vũ Tề cười, “Thật ra sau này anh mới biết, anh dùng máy tính của nó, thấy ghi chép cuộc trò chuyện của nó với HR của người ta trên QQ, thật ra công việc cũng được ổn định rồi, chỉ cần qua đó thử việc là được, anh nhìn ngày, hôm nó về vừa hay gặp cậu.”
Đến bây giờ vẫn khiến anh xoắn xuýt chỉ là cô không cần anh; hiện tại lại biết cô đã từng vì anh đi đến thành phố nơi anh ở, đi nỗ lực, đi tranh thủ, một màn sương trong lòng anh lặng lẽ tan đi, khúc mắc được tháo gỡ, thì ra cô vẫn cần anh, dù đã chậm mất hai năm, nhưng cô vẫn cần anh, vẫn cần anh...
Thiệu Thành Hi cảm thấy mắt mình hơi ẩm ướt, vội che mi tâm đi, tay hơi run lên.
Yêu một người đến tận xương tủy, từ giây phút nghe được bài << Trí tượng thụ >> vào tháng chín ấy, đã thành mối chấp niệm cả đời, thành vảy ngược mà suốt đời không thể đụng.
Hàng Vũ Hằng từ trên sa lon đứng lên, lảo đảo đi tới, đá một phát lên bàn làm việc, “Sao, nói xong hết chưa? Thật ra đến cùng tôi chỉ là một cái bia đỡ đạn thôi đúng không?”
Hàng Vũ Tề ngước mắt nhìn anh, chỉ vào vết thương trên khóe miệng, “Thằng ba, có biết cái gì là ngỗ nghịch phạm thượng không hả?”
Hàng Vũ Hằng liếc nhìn, “Anh hai, em nói cho anh biết, lần này em không để yên cho anh đâu, bao giờ cả nhà phải nói xin lỗi hết với em, em mới về nhà, hừ.”
Hàng Vũ Hằng nói xong, bèn bắt đầu ngạo kiều.
Hàng Vũ Tề đứng lên, chỉnh lại quần áo, “Anh không quấy rầy mấy cậu nữa, đi trước đây.”
Căn phòng lại yên tĩnh lại, Thiệu Thành Hi nhắm mắt dựa lưng vào ghế ngồi, mãi đến khi thư ký gõ cửa vào, “Tổng giám đốc Thiệu, hoa của ngài.”
Thiệu Thành Hi mở to mắt, nhíu mày nhìn qua, một bó hoa hồng đỏ như lửa, chắn cả mặt thư ký, “Hoa của ai vậy? Một bó hoa mà cô cũng không biết xử lý thế nào, vậy cô có tác dụng gì hả?”
Thư ký run rẩy, cố gắng trấn định nói, “Là phu nhân của ngài tặng hoa cho ngài!”
Thiệu Thành Hi ngẩn người, đứng lên đi qua, thư ký nhét hoa vào lòng anh, sau đó đóng cửa lại, chạy.
Thiệu Thành Hi bị mùi hoa xông vào mũi hun đến nhíu mày, mở tấm card bên trong ra, trên đó vẽ một cái mặt cười thật to, bên dưới viết, Hàng Tiểu Ý.
Chẳng trách thư ký không dám tự xử lý.
Thiệu Thành Hi đứng nguyên đó, kinh ngạc một lúc, đặt hoa lên bàn, sau đó nhìn tập văn kiện trên bàn cả buổi, rốt cuộc cũng cầm lên, từ từ mở ra.
Quãng thời gian đau đớn mà anh chưa từng tham dự vào của cô hiện ra trước mắt anh thông qua những trang giấy này. Thiệu Thành Hi lật từng tờ, đọc từng tờ một, càng đọc càng khó chịu, càng nghẹt thở. Anh không khỏi nới lỏng caravat, vô số lần muốn buông xuống, rồi lại buộc mình phải xem hết. Nếu anh đã không thể ở bên cô lúc ấy, vậy phải biết rõ rốt cuộc lúc ấy cô đã phải chịu nỗi đau đến mức nào.
Đến lúc đọc hết, đã sắp giữa trưa. Thu văn kiện lại, để vào ngăn kéo, khóa kỹ, Thiệu Thành Hi đứng lên, rót một cốc nước lạnh, ngửa đầu uống, lại rót thêm cốc nữa. Uống ba cốc nước lạnh liên tiếp, Thiệu Thành Hi dựa vào bình nước nóng lạnh, khẽ thở hổn hển.
“Anh Thành...” Cửa phòng bị người đẩy vào, Tần Vũ mặc bộ tây trang màu hồng bựa bựa đi vào.
Thiệu Thành Hi lặng lẽ chỉnh trang lại quần áo, nhíu mày, “Lần sau, làm phiền gõ cửa trước khi vào.”
Tần Vũ không thèm để ý, xua xua tay, “Lần nào cũng nói vậy, anh chưa nói phiền, em cũng nghe phát phiền rồi.”
“Cậu đi chậm một chút được không, tôi không đuổi kịp…” Một giọng nữ êm tai truyền vào, tiếp đó cửa lại bị đẩy ra lần nữa, một gương mặt nhỏ xinh xuất hiện bên cửa, “Tần Vũ, cậu có thể chậm chút được không, suýt nữa tôi bị coi thành kẻ xâm nhập, bị đuổi ra rồi đấy! May mà có thư ký Vương nhận ra tôi.”
Tần Vũ vội sờ đầu, “Thật xin lỗi, thật xin lỗi, chị dâu, em quên chị chân ngắn…”
Chân ngắn, chân ngắn, chân ngắn...
Hàng Tiểu Ý, "..."
Người Thiệu Thành Hi run lên, bàn tay cầm cốc siết chặt lại, nhìn cô công khai đi tới, xách hộp cơm trong tay đặt lên bàn, sau đó đi đến bên cạnh anh, ngửa đầu nhìn anh, “Em tới đưa cơm trưa cho anh.”
Thiệu Thành Hi cố gắng đè nén cảm xúc của mình, thản nhiên nói, “Em muốn làm gì?”
Hàng Tiểu Ý kiễng mũi chân lên, giơ tay, trên mặt là một nụ cười tươi, “Theo đuổi anh nha.”
Khóe mắt Thiệu Thành Hi liếc đến chiếc nhẫn trên tay cô, thản nhiên nói, “Em cảm thấy anh rất dễ theo đuổi à?”
Hàng Tiểu Ý nháy mắt mấy cái, “... Vậy rốt cuộc là có dễ theo đuổi hay không?”
Thiệu Thành Hi lạnh lùng liếc cô một cái, đi đến sa lon ngồi xuống, mở hộp cơm ra, sờ đồ bên trong một chút, “Chỉ bằng cái này?” Lại chỉ hoa hồng trên bàn, “Hay đống kia?”