• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Mấy người lặng lẽ theo sát Quân Thư Ảnh đang chạy nhanh ở phía trước, Trình Tuyết Tường ngoảnh đầu nhìn Quân Thư Ảnh, bỗng nhiên vươn tay ra khiến Quân Thư Ảnh gần như theo bản năng mà đề phòng.

Trình Tuyết Tường khóe môi nhếch lên cười, giang hai tay nói: “Ta vừa rồi ra ngoài tuần tra, phát hiện loại dã quả này, biết Quân công tử rất thích, nên đặc biệt hái cho ngươi.”

Quân Thư Ảnh nhìn dã quả trong tay hắn, loại quả này y thực sự đã nếm qua, biết được mùi vị của nó cũng không tệ, nhưng y từ trước đến nay đối với khẩu phúc chi dục không quá quan trọng, cũng không nhớ rõ đã từng nói với ai y yêu thích loại quả này, không biết Trình Tuyết Tường từ đâu mà biết được.

Quân Thư Ảnh hồ nghi nhìn về phía hắn. Trình Tuyết Tường nét mặt thản nhiên như cũ, Quân Thư Ảnh càng cảm thấy đáng ngờ. Cái gọi là khi không có chuyện mà lại tới ân cần hỏi han thì không phải kẻ gian trá cũng là phường đạo chích, Quân Thư Ảnh không dễ dàng tin người khác. Trình Tuyết Tường lấy lòng như vậy ngược lại khiến Quân Thư Ảnh càng đề phòng.

“Ta không cần, ta không thích.” Quân Thư Ảnh không một chút lưu tình mà cự tuyệt hắn, tiếp tục chạy về phía trước, không cùng hắn song hành.

Trình Tuyết Tường ý cười trên mặt biến mất, cuối cùng chỉ có thể bất đắc dĩ đem dã quả trong tay thu lại.

Lúc mấy người chạy tới, Sở Phi Dương cũng đã ra đón, Quân Thư Ảnh vừa từ giữa không trung nhảy xuống liền bị Sở Phi Dương túm lấy cánh tay.

“Trên đường không gặp phải chuyện gì chứ?” Sở Phi Dương ân cần hỏi.

Quân Thư Ảnh lắc lắc đầu, Sở Phi Dương vẫn chưa buông y ra, lại kéo y đi về phía Thanh Lang và Cao Phóng: “Cao Phóng, bên kia là hai vị thiếu hiệp của Thường Thanh môn, ngươi xem độc trên người bọn họ có biện pháp nào hay không?”

Cao Phóng gật đầu, lập tức ôm lấy tay nải của mình đi tới.

Hà Y từ phía sau đi tới. Mấy nam tử trước mặt đều người là xa lạ nhưng nàng cũng không làm ra bộ dáng quá câu nệ, dù sao là nữ nhân giang hồ thế gia cùng với tiểu thư khuê các nơi đại môn chưa từng bước ra khỏi cửa một bước cũng là có khác biệt. Hiện giờ Nghiêm Phi và Hạng Ninh Tử hành động bất tiện, nàng liền tiến lên trước hàn huyên.

“Đa tạ ơn cứu mạng các vị đại hiệp.” Hà Y nhẹ nhàng cúi người thi lễ, “Tiểu nữ Hà Y, không biết phải xưng hô với các vị đại ca như thế nào?”

Mấy người Sở Phi Dương đều dịch dung đương nhiên không thể dùng tên thật, liền đem tên giả sớm đã chuẩn bị tốt từ trước nói ra.

Đến lượt Quân Thư Ảnh thì y phun ra hai chữ “Sở Cảnh”, nói xong còn nhìn Sở Phi Dương một cái, khiến Sở Phi Dương bật cười, có chút dương dương tự đắc. Quân Thư Ảnh quay đầu đi không thèm nhìn hắn nữa.

Nghiêm Phi và Hạng Ninh Tử trúng độc cũng không phải loại hiếm thấy, Cao Phóng dễ dàng giải trừ, hơn nửa canh giờ, Nghiêm Phi và Hạng Ninh Tử đã có thể cử động tự nhiên, mà lúc này sắc trời cũng đã dần sáng tỏ.

Sở Phi Dương và Thanh Lang sớm đem ngựa trở lại, Nghiêm Phi cũng tìm được xe ngựa của bọn họ, lập tức không nói nhiều, mọi người lên ngựa lên xe theo Nghiêm Phi dẫn đường nhanh chóng chạy tới Thường Thanh môn.

Bởi vì ngựa của Cao Phóng bị Nghiêm Phi mượn dùng nên y chỉ có thể cùng với Hạng Ninh Tử và Hà Y chen chúc nhau ở trong xe ngựa.

Hạng Ninh Tử ngay từ đầu đã có chút khó chịu, hầm hừ lỗ mũi, tựa hồ bởi vì bị bêu xấu trước mặt người lạ nên cảm thấy rất mất mặt.

Bất quá Cao Phóng đối với ngoại nhân từ trước đến nay có một vỏ bọc, tiểu tử này cũng chỉ mười mấy tuổi, chẳng khác tiểu hài tử xấu xa Tín Vân Thâm trước kia là mấy, Cao Phóng đối phó không phải dễ như trở bàn tay sao? Chỉ một lát, Hạng Ninh Tử liền cùng y hữu hảo.

Tuỳ ý tán gẫu vài câu, Cao Phóng liền hỏi: “Ta nghe nói Thường Thanh môn mấy ngày gần đây muốn đi thọ yến Vô Cực sơn trang trang chủ, không biết có việc này hay không?”

Cao Phóng lời vừa nói ra, Hạng Ninh Tử vốn vẫn còn hưng trí bừng bừng bỗng nhiên trầm mặc trở lại, nét mặt lộ ra một tia không được tự nhiên.

“Thực sự là có việc này, Cao đại ca cũng nghe nói?” Hà Y trả lời.

Hạng Ninh Tử lại chuyển hướng sang nàng, nói: “Ngươi nữ nhân thì biết gì, không được nói lung tung.”

Hà Y vẻ mặt không vui, giận dỗi xoay người sang chỗ khác, ngắm nhìn cảnh sắc ngoài cửa sổ.

Hạng Ninh Tử lại không có ý định dỗ dành, nhìn về phía Cao Phóng nói: “Cao đại phu, huynh có cảm thấy hành động lần này của Thường Thanh môn rất không có trách nhiệm, rất không có nghĩa khí?”

“Cũng không phải là như vậy…” Cao Phóng muốn khách sáo nói hai câu lại bị Hạng Ninh Tử lớn tiếng cắt ngang.

“Căn bản chính là như vậy! Sư phụ không biết trong đầu có cái gì bất bình thường mà lại thực sự tiếp nhận thỉnh thiếp của Vô Cực sơn trang, muốn đi  thọ yến. Vô Cực sơn trang này làm nhiều việc ác độc, ức hiếp võ lâm Trung Nguyên, Thường Thanh môn nếu như đi thì khác nào kẻ phản đồ chứ. Ngay cả ta và sư huynh khuyên bảo hết mức nhưng sư phụ vẫn không chịu nghe, nên mới dẫn sư muội bỏ nhà đi chơi.”

Cao Phóng lông mày hơi nhíu lại, cũng không nghĩ thiếu niên này còn có tính cách ngay thẳng đến như vậy.

Hạng Ninh Tử bắt đầu kiềm chế không được, đem bất mãn của y đối với chuyện này nói ra hết với Cao Phóng, Hà Y cảm thấy đây là việc xấu trong nhà, ngay cả sư huynh thân thuộc cũng đều bị hắn bóc mẽ cho người ngoài nghe, thật là kỳ cục. Nhưng nàng khuyên cũng khuyên không được, chỉ có thể tức giận vén rèm đi ra ngoài, bỏ lại hai người trong xe.

Xa phu thấy nàng đi ra, gọi một tiếng đại tiểu thư rồi im bặt, Hà Y trực tiếp ngồi xuống bên cạnh gã, lúc này sắc trời cũng đã sáng rõ, bóng dáng cưỡi trên lưng ngựa ở phía trước lại thẳng tắp rơi vào tầm mắt nàng.

Chẳng biết tại sao, vừa nhìn thấy y, trong lòng Hà Y lại luôn nghĩ đến một vầng minh nguyệt, nàng chưa từng thấy nam tử nào có được khí chất như vậy, một nam tử giống minh nguyệt.

Y không giống như loại nhân sĩ giang hồ một thân khí chất suồng sã, cũng không giống nam tử tầm thường tay trói gà không chặt, bình bình vô thường. Y có một khí chất sát phạt nhưng lại không lỗ mãng, một chút khí thức băng lãnh rất giống ánh trăng màu lam. Không biết y bao nhiêu tuổi, có thê có tử hay chưa?

Hà Y ôm đầu gối, ngây ngốc nhìn. Dù sao sau lưng người đó cũng không có mắt, nàng đại khái có thể không kiêng sợ mà ngắm nhìn.

Sở Phi Dương mấy lần buồn bã thở dài, khiến cho Quân Thư Ảnh rốt cục cũng phải liếc mắt nhìn về phía hắn.

“Ngươi sao vậy? Tại sao liên tục thở dài?” Quân Thư Ảnh khó hiểu hỏi.

Sở Phi Dương nhìn y, vẻ mặt muốn nói rồi lại thôi, cuối cùng khoát khoát tay, lại thở dài một tiếng.

Quân Thư Ảnh có chút chẳng biết tại sao, tiếp tục nói: “Phi Dương, ngươi rốt cuộc có tâm sự gì? Ngay cả ta cũng không thể nói sao?”

“Không có chuyện gì, không phải vấn đề của ngươi, là tâm ma của ta.” Sở Phi Dương than thở.

Cái kia há chỉ là tâm ma, mà còn là tâm ma có vị chua, đang dần bốc lên thành một hũ tiểu giấm chua, ở trong lòng hắn tạt từng gáo từng gáo một.

Ăn phải giấm chua này căn bản không có duyên do, chỉ vì Quân Thư Ảnh bị nữ hài tử nhìn mấy lần? Cái này hắn sao có thể nói với Quân Thư Ảnh nên đành phải tiếp tục tự mình nuốt chua xót.

“Tâm ma?” Quân Thư Ảnh nghiêm mặt nói, “Đây cũng không phải là chuyện nhỏ, người tập võ tối kỵ tâm sinh ma chướng, dễ dàng đi vào thiên môn, nhẹ thì ảnh hưởng tu vi nặng thì tẩu hỏa nhập ma. Phi Dương, ngươi không được xem thường.”

“Hảo hảo, ta không xem thường.” Người ta trịnh trọng căn dặn, Sở Phi Dương cũng chỉ có thể trịnh trọng ứng đối.

Ngược lại Quân Thư Ảnh đối với Sở Phi Dương càng thêm để tâm, sợ Sở đại hiệp nhà mình bị ‘tâm ma’ không biết từ đâu mà đến kia làm hại võ công tu vi. Nên trong lúc nghỉ ngơi liền cùng Sở Phi Dương ngồi chung một chỗ, cùng ăn cùng uống, nói vài câu. Ngoại nhân nhìn thấy thật sự là thân mật. Sở Phi Dương sau một hồi ăn giấm chua lại được nhu tình như vậy, tâm ma kia sớm bay tận lên trời xanh.

Đám người Nghiêm Phi chỉ nghĩ hai người họ giống như huynh đệ cùng họ, trong khi Thanh Lang và Cao Phóng thì vờ như không thấy, còn Trình Tuyết Tường một thân một mình lấy dã quả ngày hôm qua hái được ra, nhai rồn rột, nhưng lại chẳng biết là vị ngọt hay chua.

Mọi người một đường chạy thẳng, cuối cùng tới chạng vạng tối đã đến địa giới Thường Thanh môn.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK