“Sở huynh sẽ không sao.” Thanh Lang dựa lưng vào tấm thạch bích băng lãnh chẳng biết là thật hay ảo, trầm mặc một hồi mới mở miệng nói, “Hắn nhất định có biện pháp ra ngoài. Người này cũng không phải thuộc dạng người tốt yểu mệnh, nhưng hắn đầy một bụng suy nghĩ vì người khác, chính cái này lại là tai họa.” Thanh Lang nói xong thì nghiến răng nghiến lợi, “Từ xưa đến nay chưa có kẻ nào có thể dễ dàng lừa gạt bổn giáo chủ như vậy, món nợ này ta nhất định phải cùng hắn hảo hảo tính toán.”
Trình Tuyết Tường gật đầu rồi nhìn về phía Quân Thư Ảnh.
Quân Thư Ảnh vẫn còn hôn mê, Cao Phóng ngồi bên cạnh để y dựa vào vai mình rồi từ trong túi mang theo bên người lấy ra một viên dược hoàn nhét vào miệng Quân Thư Ảnh.
Thanh Lang đi tới, nắm cổ tay Quân Thư Ảnh lên xem mạch rồi cùng y tương đối lòng bàn tay, giúp y kéo nội lực đang chạy loạn trong cơ thể tuần tự trở lại bình thường.
Chỉ một lát sau, Quân Thư Ảnh cũng từ từ tỉnh lại.
“Giáo chủ.” Cao Phóng khẽ gọi một tiếng.
Quân Thư Ảnh nhìn y, lại nhìn về phía Thanh Lang và Trình Tuyết Tường đang đứng gần đó, chớp mắt hồi tưởng lại sự tình.
Vừa rồi y hoảng loạn tới nỗi khí công tâm, thiếu chút nữa tẩu hỏa nhập ma. Quân Thư Ảnh lúc này đã tỉnh táo trở lại, Thanh Lang và Trình Tuyết Tường cũng thở phào nhẹ nhõm.
Quân Thư Ảnh đang muốn đứng dậy, đột nhiên khựng lại, ngửa mặt lên, nhìn chằm chằm.
Thanh Lang cho rằng y vẫn chưa hoàn toàn thanh tỉnh, đang muốn nắm lấy tay y thì Quân Thư Ảnh lại đột nhiên chỉ tay về phía đỉnh động trước mặt, nói: “Nhìn đi!”
Thanh Lang và Trình Tuyết Tường, Cao Phóng nhìn theo hướng Quân Thư Ảnh chỉ tay, nhất thời gần như hít vào một ngụm lãnh khí…
Nơi mấy người đang đứng vẫn là một sơn động nhưng so với sơn động lúc trước thì rộng rãi hơn, bốn phía chẳng biết lúc nào đã có mấy cây đuốc đang cháy. Nhưng đỉnh động lại rất cao, ánh sáng từ mấy cây đuốc đó căn bản không chiếu tới.
Vừa rồi mấy người lo lắng tìm cách cứu Sở Phi Dương, trong khi Quân Thư Ảnh vẫn còn đang bất tỉnh nên không ai có cảm giác phải đề phòng, cũng chẳng buồn ngước mắt nhìn lên.
Lúc này ba người mới nhìn về nơi mà Quân Thư Ảnh phát hiện ra. Cảnh tượng trước mắt, ngay cả Thanh Lang và Trình Tuyết Tường ngày ngày hành tẩu giang hồ cũng không khỏi cảm thấy lành lạnh.
Treo trên đỉnh động là chi chít những cái xác đã khô héo, từng nhóm một chỉnh tề giống như là bị cố ý xếp đặt như vậy.
Người trong giang hồ quen với việc chém giết sinh tử, nhiệt huyết sôi trào, nhưng cũng chưa từng chứng kiến cảnh tượng như thế này, tĩnh mịch giữa một tầng băng lãnh, tuyệt vọng. Khiến cho mấy người cảm thấy chấn động không chỉ có những xác người kia mà còn bởi cách xếp đặt ra hàng ra lối.
Đây là loại người nào, có mục đích gì? Tâm tình ra sao mà lại có thẻ coi rẻ mạng người làm trò chơi trong tay như vậy?
Trình Tuyết Tường là người đầu tiên phi thân, đạp lên những nơi nhô ra của vách động mà đứng, nhìn ngó xung quanh một lượt.
Sau đó nhảy xuống, nhìn Thanh Lang và Quân Thư Ảnh lắc đầu: “Không nhận ra là ai, bất quá hẳn là đã chết rất nhiều năm rồi. Nhìn phục sức của bọn họ rất giống nhau, có thể là cùng ở một thôn trại.”
“Không phải là tộc nhân của Liên Sơn tộc chứ?” Thanh Lang nói.
Trình Tuyết Tường lắc đầu: “Nhìn không ra, bất quá phục sức này so với những người chúng ta lúc trước từng nhìn thấy ở đáy giếng Thường Thanh môn cũng không quá giống nhau.”
Quân Thư Ảnh cũng đã đứng dậy, lặng lẽ cúi đầu đứng bên vách động, không biết đang suy nghĩ điều gì.
Trình Tuyết Tường đi tới, dừng một chút, gọi: “Thư Ảnh công tử…”
“Các ngươi đã kiểm tra tất cả mọi thứ ở đây chưa?” Quân Thư Ảnh hỏi.
Trình Tuyết Tường gật đầu: “Đến bây giờ vẫn chưa tìm ra cơ quan gì nhưng chúng ta vẫn có thể tiếp tục tìm.”
“Không cần ở nơi này phí thời gian.” Quân Thư Ảnh nhìn về phía thạch bích kia, “Nếu như ở nơi này đã không tìm ra manh mối thì ta muốn đến chỗ khác tìm. Cả cái sơn động này cũng là một mê trận khổng lồ, mấu chốt để phá giải nhất định cũng ở đâu đó quanh đây, Sở Phi Dương…”
Y đem mặt dán lên tấm thạch bích, dùng thanh âm chỉ mình nghe được, lẩm bẩm: “Sở Phi Dương sẽ không bị vây khốn ở nơi này.”
Người nội lực cao thâm đương nhiên có thể nghe được thanh âm y lẩm bẩm. Trình Tuyết Tường nắm chặt Ảnh Nhẫn, bỏ đi chỗ khác.
“Kẻ nào?! Đứng lại!” Thanh Lang đột nhiên cao giọng quát một tiếng, Quân Thư Ảnh và Trình Tuyết Tường đồng thời xoay người lại, Cao Phóng cũng chạy tới bên cạnh Quân Thư Ảnh, dược phấn trong tay áo sớm đã chuẩn bị xong.
Thân ảnh Thanh Lang thoắt một cái biến thành một đạo ly huyền tiễn (nhanh tới nỗi như tên rời khỏi cung), sắc bén đuổi theo. Trình Tuyết Tường cũng đã bắt kịp. Quân Thư Ảnh quay đầu nhìn tấm thạch bích một lần nữa rồi rút trường kiếm đeo bên người, dẫn theo Cao Phóng cùng truy đuổi.
Thanh Lang dốc toàn lực đuổi theo bóng người kia nhưng kẻ đó vẫn có thể lẩn tránh chứng tỏ hắn đối với sơn động này rất quen thuộc, dựa vào đó để thoát khỏi sự truy kích của y.
Thanh Lang cảm thấy kỳ quái, người này lưng cong rõ ràng chạy rất nhanh nhưng tiếp cận thì lại không cảm nhận được nội lực mà hắn phát ra. Xem ra kẻ này không phải đang dùng khinh công để chạy trốn, ngược lại rất giống một loài động vật, chỉ dựa vào tứ chi linh hoạt để thoát khỏi sự truy đuổi của mấy vị cao thủ võ lâm.
Quân Thư Ảnh dẫn theo Cao Phóng nên không thể chạy nhanh, mắt thấy Thanh Lang vài lần thiếu chút nữa là bắt được kẻ lạ mặt nhưng lại để hắn chạy thoát thì y không nhịn được nữa.
Quân Thư Ảnh lấy ra ngân châm, thừa cơ hội phóng về phía bóng dáng quái dị kia. Ngân châm sượt qua bả vai Thanh Lang thẳng tắp bay về phía trước, chỉ nghe một tiếng gầm rú, ba đầu ngân châm đã găm vào thân thể kia.
Bị trúng đòn nhưng hắn cũng chỉ lắc lư vài cái, bám lấy tiêm thạch để giữ thăng bằng cơ thể rồi lại lập tức lao vào bó6ng tối.
Thanh Lang vẫn muốn tiếp tục truy đuổi nhưng trước mặt lại nhào tới một bóng người khác, đến gần mới phát hiện hóa ra là Hạng Ninh Tử một thân nhếch nhác.
“Thanh đại ca, Trình đại ca!” Hạng Ninh Tử hô to gọi nhỏ mà lao đến, dang hai tay ra chặn mấy người lại: “Đừng đuổi theo nữa, hắn không có nguy hại gì!”
“Hắn rốt cuộc là thứ gì? Thậm chí ám khí tẩm độc cũng không thể đánh ngã?” Quân Thư Ảnh cũng dẫn theo Cao Phóng chạy tới, oán hận nói.
“Quân đại ca, người đó là… là nhi tử của sư phụ ta, tên gọi Hứa Lệ.” Hạng Ninh Tử nói, thần sắc có một chút thương tâm xót xa.
Cao Phóng nhíu mày: “Hạng Ninh Tử, sơn động này rốt cuộc là sao? Sư phụ ngươi đâu?”
“Về sơn động này… vừa rồi sư phụ đã nói với ta về nó.” Hạng Ninh Tử gãi trán, bắt đầu kể lại lai lịch của sơn động này.