Nàng cố sống cố chết đem mặt giấu dưới cánh tay, động cũng không dám động, mặt đỏ bừng lên.
Vốn là muốn giữ lại một chút hình tượng tốt, vậy là hết, mặt trong mặt ngoài tất thảy đều đi tong.
“Biểu tiểu thư, tiểu thư không sao chứ?” Tỳ nữ vừa thấy vội vàng chạy tới, lo lắng luôn miệng gọi hỏi. Hà Y nghe nhưng vẫn một mực giấu mặt càng sâu hơn, thực muốn ngất xỉu cho rồi.
Một đôi giày đạp xuống nền đất trước người mình, Hà Y đương nhiên biết đó là ai. Nghĩ đến việc mình ở trong mắt người nọ bộ dạng nhếch nhác, nàng chỉ muốn khóc lớn một trận.
Lúc hai nữ tử này vừa mới tiếp cận, Quân Thư Ảnh đã phát hiện ra, bởi vì không có quan hệ nên y cũng không muốn quan tâm. Hai người đó ở phía sau thương lượng một lát, như muốn đi vào lương đình. Quân Thư Ảnh không có thói quen cùng với người lạ ở chung một chỗ, nếu các nàng muốn tới thì y đương nhiên sẽ rời đi, ai ngờ vừa mới quay người lại thì chứng kiến cảnh Hà Y ngã nằm sấp trên bậc thềm, rất lâu vẫn không thấy động đậy.
Ra vào lương đình cũng chỉ có vài bậc thềm không mấy rộng rãi, hiện giờ một người nằm dài ở đó còn một người ở bên cạnh lo lắng hô to gọi nhỏ, cho dù là Quân Thư Ảnh cũng không có cách nào làm như không thấy nên mới đi tới.
Hà Y được tỳ nữ nâng lên, chậm rãi đứng dậy, khuôn mặt đỏ bừng bừng, bộ dạng muốn khóc.
“Tiểu thư, tiểu thư không sao chứ? Ngã có đau ở đâu không?” Tỳ nữ cẩn thận đỡ lấy nàng, mở miệng hỏi.
Hà Y giật giật cánh tay, hít vào một hơi, vẻ mặt đau khổ thấp giọng nói: “Cánh tay đau quá!”
Nàng tuy sinh ra lớn lên ở giang hồ thế gia nhưng lại chưa bao giờ tập võ, từ nhỏ đã được nuông chiều, không phải chịu cảnh gian nan, bởi vậy lúc này trên cánh tay truyền đến từng trận đau buốt khiến Hà Y vừa lo lại vừa khó chịu, sợ mình sẽ bị thương tật gì đó.
Quân Thư Ảnh nhìn tay nàng có chút mất tự nhiên đang buông thõng, biết là bị trật khớp mới đưa tay đè lên bả vai nàng.
Hà Y đau đến độ rụt người lại, hai mắt rưng rưng nhìn Quân Thư Ảnh.
Quân Thư Ảnh cũng không quản nàng, nắm lấy cánh tay của nàng vặn lại, chỉ nghe rắc một tiếng, Hà Y há miệng kêu đau, tỳ nữ kia cũng sợ đến nỗi vội vàng ôm chặt lấy nàng.
Quân Thư Ảnh thu tay lại, muốn rời đi.
Hà Y chỉ cảm thấy bả vai một trận nới lỏng ra, tuy rằng có chút nặng nề nhưng một chút đau đớn cũng không còn. Nàng vội vàng gọi Quân Thư Ảnh, Quân Thư Ảnh quay đầu thắc mắc nhìn nàng nhưng nàng lại không biết phải mở miệng nói cái gì.
Vốn chung sống cùng sư huynh sư đệ rất tự nhiên thoải mái, nhưng mỗi lần gặp phải người tâm nghi thì ngay cả mở miệng nói cũng không biết phải nói thế nào, thoạt nhìn nhất định là rất ngu ngốc, Hà Y bối rối vân vê lọn tóc.
Quân Thư Ảnh thấy nàng không nói lời nào, cũng không muốn nán lại lâu hơn, liền xoay người rời đi.
“Sở công tử xin dừng bước!” Hà Y gấp đến độ mở miệng la lên.
Quân Thư Ảnh cước bộ thoáng dừng lại, nghe xong tiếng Sở công tử, y thật sự có chút… không quen.
Hà Y lại nói: “Công tử hai lần tương trợ, Hà Y thực sự cảm kích vô cùng.”
Hai lần?! Quân Thư Ảnh có chút nghi hoặc, ngoại trừ vừa rồi thuận tay giúp đỡ, nào còn có lần thứ hai?
“E rằng cô nương nhận lầm người rồi, cáo từ.” Quân Thư Ảnh thản nhiên nói rồi xoay người bỏ đi.
Hà Y lặng đi một chút, bản thân vừa mới kịp phản ứng mà người này lại hoàn toàn không nhận ra nàng. Chuyện đêm qua đối với nàng mà nói, là đại sự du quan sinh tử, nhưng y lại không chút nào để trong lòng.
Hà Y cắn môi dõi theo bóng lưng người nọ, khóe mắt chợt nóng lên. Cũng không phải là ủy khuất hay khó chịu mà là đáy lòng có phần không cam tâm.
Người này rõ ràng hảo tâm cứu người lúc nguy nan, vậy cớ sao ánh mắt lại lạnh lùng như vậy? Y cứu người không phải vì cứu người, giúp người không phải vì giúp người, vậy y làm những việc này là vì cái gì?!
Quân Thư Ảnh mới đi được vài bước thì thấy Sở Phi Dương đang cùng Thanh Lang và Trình Tuyết Tường từ nơi khác đi tới.
Quân Thư Ảnh đổi hướng, đón đầu.
Thanh Lang cười tủm tỉm nhìn y, nụ cười kia khiến Quân Thư Ảnh trong lòng nổi lên trực giác đề phòng.
Trình Tuyết Tường cũng gọi một tiếng: “Thư Ảnh công tử.”
Quân Thư Ảnh nhìn hắn, lại bị Sở Phi Dương một tay ôm lấy.
“Sở công tử, ngươi không phải là đang ở trong phòng nghỉ ngơi sao? Thừa dịp chúng ta vắng mặt khắp nơi chạy loạn?” Sở Phi Dương hừ mũi nói, một bộ dạng không thoải mái.
Quân Thư Ảnh ngờ vực nhìn hắn một cái, mới nói: “Ta ngủ không được nên ra ngoài một chút, thế thôi.”
“Thế thôi?” Sở Phi Dương lại hừ một tiếng.
Quân Thư Ảnh không biết hắn đang khó chịu cái gì, cũng chẳng thèm để ý nữa, lại nói: “Ngược lại ba người các ngươi vừa rồi mới đi làm cái gì? Cả một buổi chiều không thấy bóng dáng. Lát nữa trở về lập tức đem chuyện ngày hôm nay tường tận kể lại cho ta nghe.” Vẻ mặt coi đó là chuyện đương nhiên, Quân Thư Ảnh hất hàm sai khiến.
Lông mày Sở Phi Dương nhíu lại, vẻ mặt ngưng trọng ôm Quân Thư Ảnh bước đi, Thanh Lang ở một bên dùng tay khủy tay thọt thọt hắn, thấp giọng cười nói: “Sở huynh, kiềm chế một chút, giấm chua của huynh xuất ra cũng mười phần có hơn rồi đó.”
Sở Phi Dương sắc mặt bất thiện trừng mắt nhìn Thanh Lang, nhưng đổi lại y chẳng thèm để ý khiến Sở đại hiệp càng không thoải mái hơn nữa.
Trở về đến khách phòng, Quân Thư Ảnh ngồi nghe mấy người Sở Phi Dương kể lại chiều nay ra ngoài làm những việc gì, cuối cùng đem mảnh vải mà Thanh Lang đã thác chữ xuống nhìn một lát, cũng là không nhận ra loại văn tự này.
Đến bữa tối, Cao Phóng vẫn chưa về, Thanh Lang lo lắng đi tìm y. Chỉ còn lại Sở Phi Dương, Quân Thư Ảnh và Trình Tuyết Tường. Bởi vì có một vài nguyên nhân khó hiểu nên bữa tối bỗng nhiên trở nên hết sức im lặng.
Trình Tuyết Tường cúi đầu nhanh chóng ăn cho xong rồi một bước rời đi, Sở Phi Dương cũng kéo Quân Thư Ảnh vào phòng đóng cửa lại.
Quân Thư Ảnh nhìn Sở Phi Dương một tay chống lên cửa phòng, mắt ngang mắt dọc, thực sự không hiểu ra sao.
“Thư Ảnh, ngươi đã biết mình sai chưa?” Sở Phi Dương đẩy Quân Thư Ảnh dựa lưng vào vách tường, hung dữ chất vấn.
“Ngươi nổi điên cái gì? Ta có chỗ nào làm sai?” Quân Thư Ảnh mở to hai mắt, giãy giụa cổ tay, “Sở Phi Dương, ngươi thả ta ra.”
Sở Phi Dương giữ chặt Quân Thư Ảnh không cho y vùng vẫy, khẽ gầm gừ hai tiếng: “Vậy ngươi nói thử xem, xế chiều hôm nay ở trong tiểu đình, ngươi làm gì?”
Quân Thư Ảnh cau mày nhớ lại, sau một lát mới bừng tỉnh đại ngộ, vẻ mặt khinh bỉ nhìn Sở Phi Dương: “Sở Phi Dương, ngươi còn ấu trĩ vậy? Ta bất quá chỉ là giúp nàng một chút, vậy mà lại khiến ngươi làm ra bộ dạng này?”
Nói thì không sao nhưng chứng kiến lại khiến Sở Phi Dương hết sức khó chịu, cái này không phải hắn không thể khống chế mà là hắn không muốn tự kiềm chế.
“Ngươi từ khi nào có hảo tâm giúp người trị thương trị bệnh như vậy?” Sở Phi Dương nhướn mày, đương nhiên đem lời nói thêm nhấn mạnh, “Ngươi nhìn không ra nha đầu kia…”
“Sao?” Quân Thư Ảnh ngờ vực hỏi. Y ngay cả nàng là ai cũng không nhớ thì sao có thể nhận ra được một mảnh tâm ý của người ta.
Sở Phi Dương nhìn bộ dạng ngây thơ của y, đương nhiên sẽ không thức tỉnh y.
Sở Phi Dương chẳng nói chẳng rằng, chỉ dùng ánh mắt kín đáo đánh giá. Quân Thư Ảnh còn chưa cảm giác được mối nguy hiểm, thần sắc chuyển sang khinh thường, nhìn hắn rồi nói: “Này có đáng là cái gì. Ta ngày trước đã từng trị thương ở chân cho Mai Hân Nhược kia mà. Vậy ngươi thấy sao?”
Sở Phi Dương vừa nghe, cảm thấy tóc trên đầu dựng đứng, biển giấm chua trong nháy mắt cuộn trào quả thực đã muốn lật cả trời, nhíu chặt mày, nói: “Chuyện đó khi nào, tại sao ta không biết?”
“Chính là thời điểm võ lâm đại hội năm đó. Ngươi mỗi ngày chỉ nghĩ kế để chọc tức ta thì sao còn có thể biết những chuyện nhỏ nhặt như vậy.” Quân Thư Ảnh không chút nào tỏ ra yếu thế mà nhìn thẳng hắn. Đúng là khi đó, Sở Phi Dương rất giận y, thật sự đáng giận đến cực điểm.
Sở Phi Dương oán hận cắn chặt răng, nhìn vào ánh mắt khiêu khích của Quân Thư Ảnh, cuối cùng cúi mặt thở dài một hơi. Có người muốn đùa với lửa, hắn cần gì phải kiềm chế, một mực cúi thấp người, cuồng phong bạo vũ cắn bậy hôn bậy, biểu thị công khai chủ quyền của mình.
“Ngươi… ngươi làm cái gì? Ngươi đã nói xuất môn ở bên ngoài… không làm loại sự tình này…”
“Bảo bối, ta đúng là có nói xuất môn ở bên ngoài không đụng chạm ngươi nhưng ngươi có thể đụng chạm ta mà. Tại hạ sẽ không để tâm.”
“Ta để tâm! Sở Phi Dương ngươi đồ vô sỉ này! Ngươi lật lọng! Ưm…”
Một trận âm thanh ái muội bỗng xoay chuyển, bịch một tiếng, ngay cả cửa sổ cũng không lộ ra một khe hở, toàn bộ một phòng xuân tình được giấu kín bên trong.
Ánh sáng nhàn nhạt của cây đèn cầy đến khi minh nguyệt lên giữa tầng không mới dần dần tắt lịm, chỉ còn ánh trăng mờ mờ chiếu xuống… trên giường đang chậm rãi lắc lư.
_____________oOo_____________
Lời tác giả: Mỗi một lần đại hiệp nổi máu ghen thì cuối cùng là Quân Quân đều phải lấy thân ra để dâng cho đại hiệp chiếm tiện nghi, đây là vì sao?
Còn có ai dám hoài nghi đại hiệp bất hành điểu, chuyện này liên quan đến danh dự của đại hiệp nên nhất định phải trả lại cho đại hiệp một hồi minh bạch!